Hơn chín giờ, cô bị mẹ già lay dậy .
Lại cảm giác không có mơ mộng gì.
Thật kỳ quái, những yêu ma quỷ quái kia ngược lại cũng không tới dây dưa với A Hoa.
Mẹ già lôi kéo cô đến phòng ăn, mang bát canh gà ác hầm cách thủy nóng hối đặt đến trước mặt.
Vành mắt của cô chợt nóng lên, bụng kêu ục ục...ục .. ục .. , mẹ già liền thưởng cho cô một cái cốc đầu: "Con ỷ vào sự cưng chiều của mẹ chồng đúng không, không ăn cơm lại chạy đi ngủ. Đã nửa đêm vừa nghe nói con vẫn còn đang ngủ, lập tức nấu canh đưa tới."
Cô đứng thẳng vuốt vuốt mái đầu tổ quạ, đáng thương nắm lấy ống tay áo của mẹ già: "Mẹ à, vị kia trong bụng nói nó đang đói lắm rồi."
Mẹ già trợn mắt nhìn cô, cánh tay vừa đưa lên lại miễn cưỡng rơi xuống, nhẹ nhàng bấu cô một cái: "Ăn đi!"
Cô nhìn mẹ già ngây ngô cười hi hi ha ha, sau đó sờ sờ bụng: "Bảo bối, chúng ta khởi động nào!"
Cầm đũa lên, ăn rào rào.
Không biết có phải hôm nay chiến đấu tiêu hao quá nhiều thể lực hay không, mà thấy thật đói bụng, ước chừng ăn hai bát to.
Ăn no, cô ngồi rung chân cùng cha mẹ già ngồi xem ti vi, chỉ chốc lát sau hai tiền bối liền đứng lên đi ngủ, mẹ già trước khi đi còn xoay người uy Hi*p cô trước 11 giờ phải lên giường.
Đương nhiên là vì nghĩ cho cháu ngoại nhà bà nên cô liền nhu thuận gật đầu.
Nhưng lại không thấy buồn ngủ chút nào.
Mười giờ, đúng lúc nhận được điện thoại lão Hoắc, cô nhìn chằm chằm hai chữ “ Ông xã” lóe lên trên màn hình, nhưng ngón cái lại không ấn xuống được.
Lão Hoắc phải đi làm, công việc của anh rất bận, một tuần lễ chỉ về nhà một hai lần.
Anh rất muốn ngày ngày lái xe trở lại, nhưng mẹ cô lại thương yêu con rể, không để cho anh phải khổ cực lái xe.
Ngẫm lại thật đúng là như thế, vất vả tan ca, xã giao xong, còn phải lái xe thêm hơn hai giờ trở lại, lại nói ban đêm gió lớn , riêng chuyện say rượu lái xe cũng đã không thấy yên tâm rồi.
Quỷ tử vào thôn nhiều lần, cô mới thở dài, nhịn không được vẫn phải nhận, bên kia vội vàng truyền đến gấp gáp: "Bà xã, sao vậy? Bảo bối của chúng ta làm em mệt mỏi sao?"
Cô tắt ti vi, đi lên phòng mình trên lầu.
Anh tiếp tục vội vàng hỏi tới tấp: "Bà xã, đừng có dọa chồng em, chồng em vẫn còn đang lái xe đấy?"
"Bé con, nói một câu đi!"
Tiếng thở gấp cùng với tiếng phanh xe đồng loạt vang lên, lòng của cô chợt treo lên, rốt cuộc cũng mở miệng: "Lo lái xe đi, đến nhà lại nói."
Cúp điện thoại, đi tới bên cửa sổ, màn đêm tối om om, dĩ nhiên là không trăng, không sao.
Không khí ở đây thật trong lành, ban ngày bầu trời xanh thẳm, mà ban đêm, mưa nhỏ lại chậm rãi rơi.
Cô mở ngăn kéo dưới cùng ở tủ đầu giường ra, màu vàng chói mắt liền xông vào trong mắt.
Ngón tay sờ soạng ở trên, móng tay cào lên mặt giấy phát ra tiếng xột soạt, một giây kia, muốn hung hăng quyết tâm kéo sợi dây buộc ra.
Nhưng ngón tay không biết thì sao, lại run lên, không có dũng khí.
"A."
Cái âm thanh đáng chê cười này, chính là tiếng cười đầy khi*p nhược của chính cô, cười vì cô không có đủ lòng tin vào lão Hoắc .
Anh còn có chuyện gì gạt cô chứ, cho dù có, cô tự mình hỏi anh là được, chẳng phải sao, cần gì phải mượn tay người khác.
Điện thoại vang lên lần nữa, cô liền nhanh chóng nhận: "Đến nhà rồi?"
Có lẽ là không ngờ cô bỗng nhiên chủ động đổi giọng thân thiết, lão Hoắc dừng một lát, mới đáp: "Ừ, mới vừa vào cửa."
"Buổi tối lại uống rượu?"
"Một chút thôi."
"Say rượu không thể lái xe, Hoắc Sở Kiệt, anh đang tri pháp phạm pháp đấy?"
"Ha ha ha. . . . . . Nói đi, mới vừa thế nào lại không để ý tới anh thế, tức giận sao?"
"Nhà chúng ta lập tức sẽ có ba người rồi, phải suy nghĩ cho đứa bé một chút."
"Tuân lệnh, lời của vợ chính là thánh chỉ."
Cô đẩy cửa sổ ra, gió rét phần phật thổi vào trong cổ, thân thể liền rung động, ý thức lại càng tỉnh táo.
Vươn tay, đón những mưa bụi, cô lại nói: "Vậy Hoắc Sở Kiệt, anh có làm chuyện gì gạt vợ của mình hay không?"
Giống như không sợ hãi , rốt cuộc cô cũng hỏi những lời này.
Cô muốn nghe chính miệng anh nói, cô phải tin tưởng anh.
Nhưng cô vẫn dùng giọng điệu cẩu thả lạnh nhạt như cũ, có lẽ trong tiềm thức, muốn mình tỉnh táo lại để nghe anh giải thích.
Nhưng thật lâu sau, phải đến mấy chục giây đi, anh ở đầu bên kia, chỉ trả lại cho cô tiếng hít thở cố ý đè thấp.
Cô cười lên ha ha, giả vờ cả giận nói: "Sao chứ, bị em nói trúng tim đen rồi hả ? Sau lưng em thật đã làm rất nhiều chuyện xấu? Quyến rũ gái nhà lành hay là. . . . . ."
Hình như lại nghe thấy anh thở phào nhẹ nhõm, đáp lời: "Cố Tích này lại ba hoa rồi! Gần đây mới nhận một vụ án, có cô gái trẻ thường xuyên đến trong cục, chỉ là ngoài công việc, chồng em không hề nói với cô ta hơn một câu ."
"Hoắc Sở Kiệt, anh. . . . . ." móng tay căng thẳng bấm lên lan can cửa sổ, cô cắn môi, thở ra một hơi: "Hoắc Sở Kiệt, em hi vọng anh tin tưởng em, bởi vì em chỉ yêu mình anh. Nếu như, anh thật có chuyện gì gạt em mà nói..., chỉ cần anh nói cho em biết, em cungx sẽ không trách ngươi. Vợ chồng không phải nên thấu hiểu lẫn nhau sao. Anh nói có đúng không?"
Nói đến trình độ này, kẻ ngu ngốc đến mấy, cũng hiểu rõ rồi. . . . . .
Cô không biết trong lời của mình có mang theo nặng nề hay không, nhưng cô muốn, nếu quả thật có gai lớn kia, cô cũng sẽ hi vọng chính miệng anh nói ra, mà không phải mượn tay người khác.
Dù sao, đây chỉ là chuyện của hai người bọn họ.
Mưa bụi rơi vào dây leo, tiếng lộp độp vang lên rõ ràng, mà hô hấp của anh ở đầu bên kia cũng có vẻ vô cùng tối tăm.
Qua thật lâu, lâu đến mức gió rét làm lạnh cóng năm đầu ngón tay của cô, lâu đến mức cổ sắp ૮ɦếƭ lặng, anh mới nói: "Phụ nữ mang thai đều nhiều vui buồn, nhậy cảm như vậy sao? Vợ à, chồng em nhiều năm như vậy trong lòng cũng chỉ có một mình em, sao có thể có người khác chứ."
Không có sao?
Lão Hoắc tươi cười, từng chữ từng chữ truyền tới bên tai, khóe môi của cô bất động, lại cất cao giọng trả lời: "Em nói này Hoắc Sở Kiệt, anh bây giờ nói lời thâm tình ngày càng trôi chảy."
"Đó là đương nhiên, thật vất vả mới cưới được vợ, đương nhiên là phải quý trọng như bảo bối rồi."
Tức giận không được, lòng buồn bực gay gắt.
Như vậy, có tính là nói sang chuyện khác hay không.
Kể từ ở cùng Hoắc Sở Kiệt, mọi việc anh đều không muốn nói cho cô biết, trước kia là mặt lạnh, không nói không phát, hiện tại lại học nói sang chuyện khác sao?
Thật không biết nên nói người đàn ông này đã có một chút tiến bộ vì học được Càn Khôn Đại Nã Di (Võ công tâm pháp trong truyện Ỷ Thiên Đồ Long Ký của Kim Dung) hay là đang nói cô lại thất bại, không có lấy một câu nào là thật.
Hay là làm người, giống như người xưa đã nói, hiếm khi hồ đồ.
Hồ đồ một chút, sẽ dễ dàng vui vẻ một chút.
Vẩy hết nước trên cánh tay, cô đóng cửa sổ lại: "Đợi lát nữa đi pha ly trà mật ong giải rượu nhé."
"Bà xã, em thật tốt."
Giọng nói ngọt ngào, nũng nịu, có chỗ nào giống với cảnh sát trưởng nghiêm nghị chứ, đổi lại là thường ngày, cô sớm đã bật cười.
Chỉ là giờ phút này, khóe môi lại cứng ngắc, vẫn như cũ kéo không ra: "Em mệt, muốn ngủ rồi."
"Bà xã, hôn ngủ ngon."
Lão Hoắc cực kỳ khoa trương, vành mắt của cô liền nóng lên, đầu óc phình to, chẳng lẽ bị gió đêm thổi vào liền bị cảm?
Cô khịt khịt mũi, ép buộc mình đổi giọng nhạo báng: "Hoắc Sở Kiệt, anh thật không gạt em cái gì sao? Say rượu mất lý trí hay còn là. . . . . ."
"Bé con, sao vậy? Tối nay thật kỳ quái."
Vừa ân cần, lại hình như nghe được một chút run run. Cảm giác sai lầm sao?
Hoắc Sở Kiệt không phải luôn khí thế hung hăng, bình bình thản thản sao?
Vì sao tối nay, cô lại không cảm thấy có một tia thản nhiên nào.
Hà hơi, phả khói trên thủy tinh, cô tiếp tục cười nói: "Hôm nay xem một bài phát biểu trên Thiên Nhai, bị tiểu tam làm cho nóng mắt, nên vợ anh liền bị ảnh hưởng."
"Không phải để cho em ít tiếp xúc với những thứ này sao? Nơi ngư long hỗn tạp, em cũng đừng đi, nhớ chú ý dưỡng thai, Hạ Sơn Chi!"
Anh đổi giọng nghiêm túc bá đạo, biến thành người vốn dĩ quen thuộc, vì vậy cô liền ngoan ngoãn gật đầu: "Ừ, nghe lời anh, về sau sẽ ít xem, cũng đã thấy nhiều thất vọng với hôn nhân rồi. em cúp đây, anh đi ngủ sớm một chút, có thể không uống cũng đừng uống..., uống nhiều quá hại sức khỏe."
Cũng không còn chờ anh đáp lại, cô liền bấm tắt điện thoại, vì cô sợ một giây kế tiếp, cô sẽ nhịn không được mà bộc phát.
Cô sợ, cô sẽ không nhịn được mà chất vấn anh —-"Hoắc Sở Kiệt, anh bị Vương Hiểu nắm phải nhược điểm gì. Hoắc Sở Kiệt, tại sao anh lại cùng Vương Hiểu đi thuê phòng."
Cô sợ A Hoa cực kỳ cường hãn của phố Xuân Phân sẽ thét lên chói tai, cô sợ nghe thấy mình sẽ cay nghiệt đối với Hoắc Sở Kiệt.
Cô muốn tin tưởng anh, nhưng quá tam ba bận, cô đã hỏi ba lần, anh đều nói lảng ra chuyện khác, anh không muốn nói thật.
Nắm chặt di động trong tay, thân thể vẫn còn trong trạng thái run rẩy.
Cầm cương, cũng có thời khắc không thể cầm nổi.
Màn hình từ từ tối lại, cho đến khi tắt hắn.
Cho dù thất vọng cực độ, cô cũng hi vọng anh sẽ gọi lại, cho dù là khéo léo nói nói cho cô biết một câu —- Bà xã à, có một số việc nhỏ anh không nói cho em biết là vì không muốn khiến em mất hứng.
Như vậy cô liền vứt bỏ hoặc thiêu hủy cái túi đó, sẽ không bao giờ hoài nghi anh nữa.
Nhưng mà, cô đã biết anh nhiều năm như vậy, trong lòng anh muốn điều gì, cũng chưa bao giờ nói cho cô biết.
Bị bắt buộc đến nóng nảy, mới bất đắc dĩ nặn ra một đôi lời thâm tình.
Rốt cuộc là bởi vì sao, Hoắc Sở Kiệt lại không tin tưởng cô như thế, sao anh lại thích trốn tránh như vậy.
Người người đều nói anh yêu cô, điểm này dĩ nhiên không thể nghi ngờ.
Nhưng yêu, không phải như thế.
Để nguyên quần áo nằm lên trên giường, nhắm mắt lại, lại mở ra, tầm mắt lại không nhịn được mà ngước lên tủ đầu giường.
Như thế qua một hồi thật lâu, nhạc chuông quỷ tử vào thôn lại lần nữa vang lên, có thứ gọi là kích động nổi lên trong lòng.
Không khỏi cảm thán: người đàn ông này, cuối cùng đã có kinh nghiệm.
Mò lên điện thoại di động, nhìn thấy trên màn hình lóe lên hai chữ, mặt đang tươi cười liền cứng lại.
Kích động bị lạnh lùng thay thế, trong loa truyền đến tiếng cô bạn thân ân cần thăm hỏi: "Hạ Sơn Chi, nghe nói tối nay cậu có triệu chứng thật nghiêm trọng?"
Đá rơi dép xuống, khom lưng, mở ngăn kéo ra.
Đầu ngón tay vuốt ve túi da trâu, cô từ từ nói: "Anh ấy nhờ gọi điện nhờ cậu giúp đỡ?"
"Không phải là vì anh ấy, mình sao có thể sẽ hy sinh nhan sắc đây?"
Tống Thần cười rất vui sướng, mà cô lại cảm thấy không vui chút nào: "Tống Thần, Hoắc Sở Kiệt rất yêu mình đi."
"Nói nhảm, không gặp qua người nào lại yêu một người con gái như vậy, vài chục năm vẫn như một ngày đấy! Hạ Sơn Chi, cậu cũng không thể không nhìn ra chân lý này!"
"Yêu là vĩnh cửu nhẫn nại, lại có cả ân cần. Yêu chính là không ghen tỵ, yêu là không khoe khoang, không liều lĩnh, không làm chuyện xấu hổ, không vì ích lợi của mình, không dễ dàng nổi giận, bất kể tính cách, không thích bất nghĩa, chỉ thích chân lý. Mọi việc bao dung, mọi việc tin tưởng, mọi việc hy vọng, mọi việc nhẫn nại, yêu là không bao giờ dừng."
Cô vẫn nhớ kỹ những điều này, đặt tay lên иgự¢, phun ra một chữ cuối cùng, dừng lại, rồi nói tiếp: "Thần Thần, cậu có nhớ kỳ nghỉ hè mười hai tuổi năm ấy, chúng ta ở trong giáo đường Thành Tây đọc lên đoạn này không? Lúc ấy cô nói không bao ngừng, vừa quay đầu lại, có người ngược sáng đi tới, từng bước từng bước, vô cùng kiên định. Khi đó cô toét miệng cười đến ngu ngốc, khi đó cô không biết, ghen tỵ khi yêu lại dễ dàng bùng phát ở thiếu niên liều lĩnh này, lại sẽ yêu cô ẩn nhẫn như thế."
Có lẽ là giọng điệu của cô vô cùng nhạt nhẽo, hoặc là cô bỗng nhiên nhớ lại, làm xúc động Tống Thần, vì vậy cô ấy và cô cùng nhau đều trầm mặc.
Trầm mặc này, cùng với Hoắc Sở Kiệt lúc trước, không hề giống nhau.
Một hồi lâu, bên kia nhàn nhạt hít thở, cô ấy nói: "Cho nên, cậu phải yêu anh ấy nhiều vào."
"Tống Thần, mấy người, từng người một đều không tin tưởng mình, còn nói gì đến yêu đây?"
Cô ngồi bật dậy, vuốt vuốt sợi dây buộc ở miệng túi, cởi ra từng vòng, lại quấn lại, rồi lại cởi ra, rồi lại quấn lại.
Trong lời nói của cô điểm chất vấn cũng không ít, đối mặt với Tống Thần, rốt cuộc từng chữ từng chữ phun ra: “Hoắc Sở Kiệt đến tột cùng có chuyện gì gạt mình, giấu diếm mình bao lâu nay?”
“Đồ ngốc, cậu nghe ai nói bóng nói gió rồi hả?”
cô liền có thể tưởng tượng, đầu bên kia Tống Thần nhất định là đang chỉ tay muốn chọc lên trên trán cô; bởi vì đến lúc này, cô ấy vẫn tươi cười như cũ, một chút nặng nề cũng không có.
Đây là vì cái gì?
Chuyện lớn đến mức nào, đáng giá để hai người giấu diếm cô như thế.
cô lập tức nghiêng đầu nhìn khung hình trên tủ đầu giường, đó là ảnh chụp lúc cô mười sáu tuổi cùng với Hoắc Sở Kiệt hai mươi tuổi vừa tốt nghiệp đại học.
cô buộc hai bím tóc, gương mặt trẻ trung ngây thơ, tay Hoắc Sở Kiệt khoác lên vai của cô. Mặt đen như bao công, khóe môi cười tủm tỉm, muốn giấu cũng không giấu được.
Cũng không biết cơn tức từ đâu dâng tới, cô liền cầm khung hình lên ném ra ngoài, chỉ nghe xoảng một tiếng, thủy tinh vỡ vụn trên sàn nhà.
Giọng nói của cô ngược lại cực kỳ bình tĩnh, lạnh lùng không hề quen thuộc: “Tống Thần, hai người rất thích nói lảng sang chuyện khác, hai người từng người một đều rất giỏi lừa gạt mình? Các người nếu như thực muốn gạt mình, cũng đừng để cho tiểu thư C, tiên sinh B tới quấn lấy mình…mình con mẹ nó vô cùng phiền não!”
“Tống Thần, mình hỏi cậu một lần nữa, cũng chỉ hỏi một lần này nữa thôi, Hoắc Sở Kiệt rốt cuộc đã gạt mình chuyện gì, anh ấy rốt cuộc đang sợ cái gì?”
Bên kia hình như hơi chậm lại, hô hấp giống như cũng dừng lại, cô không biết là có nên cười việc mình phát uy rốt cuộc đã có chút tác dụng rồi hay không, hay là cô nên tự phỉ nhổ, Hạ A Hoa, mày thật là quá đáng thương.
Hạ A Hoa, chuyện gì, mày cũng đều là người cuối cùng được biết, cho dù mày chính là người trong cuộc.
Những mẫu thủy tinh phản xạ ra ánh sáng, mảnh vụn đầy đất, như muốn đâm bị thương ánh mắt không trong suốt của A Hoa.
Tống Thần vẫn giả ૮ɦếƭ rốt cuộc cũng mở lời: “Hạ Sơn Chi, không phải là bởi vì anh ấy là anh mình mà mình liền thiên vị, chuyện này vốn cũng không phải là chuyện mình có thể nhúng tay. Mình chỉ có thể nói cho một câu, vô luận anh ấy làm cái gì, xuất phát điểm cũng chỉ là bởi vì anh ấy yêu cậu. Từ đầu chí cuối, chỉ đơn giản như vậy mà thôi.”
Nghe cô ấy bật thốt lời nghiêm chỉnh khác thường, hỏa khí liền bốc lên tận óc, cô không khỏi chê cười: “Vậy anh ấy muốn Gi*t người, cũng là bởi vì yêu mình sao?”
Đây cũng gọi yêu sao, nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn không nhịn được mà cười nhạo.
Tống Thần hình như không hài lòng khi thấy cô giễu cợt, liền cao giọng đáp: “Hạ Sơn Chi, cậu âm dương quái khí cái khỉ gì? Coi như anh ấy làm chuyện kia, mình cũng không cảm thấy anh ấy có lỗi gì với cậu cả. Có nhiều khi không từ thủ đoạn nào thì thế nào đây? Quý Quân nếu đã lựa chọn ra khỏi nước, lựa chọn buông tha cậu, thì người như vậy cũng không đáng giá để cậu yêu nữa. Anh mình, chỉ là trợ giúp mà thôi.”
Huyệt thái dương liền giật giật, theo bản năng hỏi: “Chuyện này lại có quan hệ gì với Quý Quân?”
Tống Thần như đang ngẫm nghĩ, sau đó mới không nhanh không chậm nói: “Cậu đi hỏi anh ấy đi, anh ấy sợ cậu nhất, mặc dù khó lay chuyển, nhưng lời của cậu anh ấy đều để ở trong lòng.”
Khí huyết lại dâng trào, cô đè ép иgự¢ nói: “Nếu anh ấy chịu nói cho mình biết, còn có thể nhờ cậu gọi điện trấn an sao?”
“Thứ mà Hạ Sơn Chi cần tìm, Hoắc Sở Kiệt lại không cho? Có lúc mình thật hâm mộ cậu. Thâи áι, yêu là luôn luôn nhẫn nại, bao gồm cả nữa. Nhớ nhé, hãy nhớ rộng lượng.”
Dứt lời Tống Thần liền cúp điện thoại, hai chữ rộng lượng ý vị sâu xa, lại một mực vang vọng bên tai.
Bị hai chữ này lay động nên tâm tình của cô đã từ từ bình tĩnh lại, ngoài cửa cũng vang lên tiếng gõ cửa vội vã, sau đó mẹ cùng cha cô không khách khí xông vào, mẹ cô nhìn vào góc tường, rồi hấp tấp nhìn cô: “Chuyện gì đây?”
Bàn tay ấm áp mang theo vết chai chạm lên trên trán cô, đầu nóng lên, huyệt thái dương cũng trở nên bằng phẳng.
Trong lòng bàn tay vỗ về của mẹ già, cô ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn những mẩu thủy tinh, vô tội nói: “Mới vừa cùng người khác cãi nhau.”
Mẹ cô thế nhưng lại không thưởng cho cô một cái cốc đầu, chỉ là sờ sờ tóc của cô, nhìn thật sâu một cái: “Muốn cãi thì ban ngày lại đi cãi, quấy rầy giấc ngủ của ta với cha con đấy.”
Sau đó bà mạnh mẽ bọc cô vào trong chăn, vặn nhỏ đèn ở đầu giường, ra lệnh cho cô: “Nhắm mắt lại.”
Nét mặt hung dữ kia cô vô cùng quen thuộc, theo bản năng liền cong môi, khẽ gật đầu.
Trong lòng suy nghĩ, liền rộng lượng một chút, ngày mai sẽ hỏi tội tên Hoắc Sở Kiệt kia sau.
Vương tiểu thư, tôi vẫn không thèm mở ra “Lòng hảo tâm” của cô rồi.