Âm thanh quyết tuyệt cũng không vang lên như dự định, đầu ngón tay của cô khó khăn dừng lại cách xương gò má của anh không tới hai centimét .
Chân mày của anh cũng không thèm chau cứ như vậy giương mắt nhìn thẳng cô, thật giống như cố ý chào đón bàn tay của cô đến hỏi thăm vậy.
"Sao lại dừng tay?"
"Làm sao lại không tránh?"
Hai người bọn họ đồng thời hỏi, giọng điệu của cô không được tốt, anh thì ngược lại vẫn bình chân như vại.
Cô vô cùng giận dữ rống to: "Anh có bị đần không vậy, lại cam chịu bị phụ nữ đánh hay sao?"
Cô vừa tức vừa đau lòng, con mẹ nó thật đúng là muốn chào đón mà!
Lão Hoắc nheo mắt, trong mắt như đang ẩn chứa điều gì đó: " Khi người phụ nữ của mình cáu kỉnh, đấng mày râu cũng không thể như xe bị tuột xích được."
Cô muốn hộc máu, ý này là đang ám chỉ đến cái gì.
"Mắng xong rồi ? Cũng không nổi giận nữa hả ?"
Anh nhếch môi, vừa lười biếng lại vừa quyến rũ cười.
Cô cũng không biết là mình nên tức hay nên cười nữa.
"Đúng là ngốc, nếu mà em đánh thật thì để xem anh còn dám ra ngoài gặp người khác không?"
Cô lầu bầu nói nhỏ không ngờ anh lại nghe được bèn bật cười sau đó biến thành cười to.
Anh ở rất gần cô, gương mặt đang cười phóng đại trước mắt, ánh mắt sâu thẳm mới vừa nãy làm cho cô hoảng hốt lại đột nhiên biến thành bộ dáng như vậy.
Lồng иgự¢ rung động cọ sát vào người cô làm cho cô bỗng nhiên thấy nhộn nhạo.
Cô trừng anh, cười cái rắm, làm người ta chói hết cả mắt.
Lão Hoắc đột nhiên ôm lấy cô, sát vào Ⱡồ₦g иgự¢ mình nói: "Anh biết rõ em vẫn còn luyến tiếc."
Trái tim của anh rốt cuộc cùng cô dán chung một chỗ.
Phẫn nộ của cô chợt biến vào hư không.
"Hừ! Chỉ sợ là sẽ phản tác dụng thôi."
"Cho dù em thật sự. . . . . ."
Anh đột nhiên dừng lại, nhéo nhéo vào eo cô, cô liền đánh vào tay của anh: "Đứng đặn lại cho em."
"Sức của em trói gà không chặt anh cũng không thèm để ý."
Xem đi, đàn ông lúc thì ngon ngọt lúc thì cứng rắn đúng là bỉ ổi mà.
Nhưng mà, nói cách khác thì cô đích thực là xuống tay không được.
Một người kiêu ngạo như thế cô cũng không đành lòng đánh.
Phụ nữ khi đã yêu thì luôn luôn không thể xuống tay độc ác được, cô cũng không phải ngoại lệ.
"Bà xã, thật xin lỗi, anh không nên gạt em."
"Hoắc Sở Kiệt, anh rốt cuộc là đang lo lắng cái gì?"
Quen biết hai mươi tám năm, ở chung một chỗ hai năm, cô mà không nhận ra người đàn ông này gần đây rất khác thường như vậy thì sống ở trên đời kể cũng hơi uổng phí.
"Anh rốt cuộc là sợ cái gì? Sợ em hồi tâm chuyển ý với Quý Quân?"
"Hay là đối với chính mình không có lòng tin."
"Hoắc Sở Kiệt, anh nói đi."
Cô cấu anh, cấu rất hung hăng nhưng anh cũng chỉ ôm cô không trả lời.
Anh nhíu mày trên mặt rất nghiêm túc làm cô lại muốn nổi điên. Cô cố hết sức đẩy anh ra.
Cô chỉ có thể nói, phụ nữ chính là chúa hay thay đổi.
Anh trầm mặc, làm bùng lên lửa nóng mà cô mới vừa cố gắng đè xuống.
Cô dùng hết sức lấy móng tay bấm vào trong thịt anh đến chảy cả máu.
"Hoắc Sở Kiệt, con mẹ nó nếu anh là đàn ông thì mở miệng cho tôi, con mẹ nó nếu anh không nói tôi sẽ lập tức xé tờ giấy đăng ký kết hôn này."
Mặc cho cô gầm thét thế nào anh vẫn cứ nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt tối tăm khó hiểu.
Thấy anh thờ ơ như vậy cô bỗng nhiên nhụt chí, mỏi mệt rồi.
Đầu chán nản tựa lên vai anh thì thầm: "Em nói được sẽ làm được."
Tim đang đập mãnh liệt từ từ chậm lại, đôi tay vô lực rơi xuống bên người anh.
Cô cuối cùng cũng thốt lên: "Buông."
"Con mẹ nó nếu anh là đàn ông thì lập tức buông ra."
Hoắc Sở Kiệt vẫn trầm mặc như cũ điệu bộ kia làm cho cô máu nóng dâng trào, đột nhiên dùng lực.
Anh cũng không nghĩ đến cô lại có hành động này, lảo đảo lui về phía sau một bước.
Cô thừa dịp xoay người, đi ra ngoài.
Thanh mai trúc mã thì thế nào?
Anh yêu cô nhiều năm thì thế nào?
Ai lại nguyện ý đi đối mặt điều tiếng của thế gian, đi khắp nơi để lo chuyện bao đồng đây?
Điều tiếng cũng được, lo chuyện bao đồng cũng được, con mẹ nó anh có cái gì khó chịu thì nói ra, giữ trong lòng không thấy mệt sao?
Cô vẫn còn đang ủy khuất đây.
Cô vừa đi vừa tức giận mắng anh. Ngay cả khi cha mẹ cô ở đây, Hoắc Sở Kiệt một khi Hạ Sơn Chi cô mà không thích thì ai cũng đừng nghĩ ép buộc được!
Không phải là chín đồng với hai tờ giấy thôi sao, vung tay lên thì lập tức tan thành mây khói.
Vừa nghĩ đến đây đã nghe thấy tiếng thì thầm ngoài cửa của cha mẹ cô.
"Đừng có đẩy, tranh cãi đang gay gắt mà."
"Đúng là Bé con nhà chúng ta đã nổi cơn điên lên rồi ."
". . . . . ."
Vốn đang vô cùng tức giận nghe thấy thế lại cảm thấy buồn cười.
Thật không có biện pháp đối với hai người đang nghe lén ngoài cửa.
Nhưng là bây giờ, cô thật sự không có tâm tư để vui đùa.
Mở cửa một cái hai cái đầu đang lấp ló không yên liền bổ nhào tới.
Đầu bị va choáng váng, eo cũng đau thì phát hiện có một bàn tay to đỡ lấy cha mẹ và cô.
Cha mẹ cười cười xấu hổ, mẹ cô mở miệng đầu tiên: "Bé con, nhớ chú ý đến hình tượng."
Cô nhíu mày nhìn bà, đã nghe trộm lại còn cho ý kiến nữa.
"Ba mẹ, hai người xem TV đi ạ, chúng con muốn nói chuyện một chút."
Hoắc Sở Kiệt cúi người sau đó ở trước mặt mẹ cô đang trợn mắt há mồm mà đóng cửa lại.
Mẹ à, rốt cuộc thì người cũng biết con rể của mình cường thế như thế nào rồi chứ, có phải là cực kỳ khó chịu hay không?
Một lát sau nghe thấy tiếng bước chân đi xa dần.
Cô nghiêng đầu mặt lạnh nhìn Hoắc Sở Kiệt: "Buông ra."
Giọng nói của cô không hề tức giận ngược lại có vài phần lạnh lùng.
Hoắc Sở Kiệt nhíu mày, môi vẫn mím chặt, mắt yên tĩnh nhìn cô.
Cô thấy vẻ mặt không vui không buồn của anh liền mắng to: "Con mẹ nó anh đã điếc lại còn câm, bảo anh buông ra, có nghe thấy không?"
Lời nói rít qua kẽ răng nét mặt của cô không chỉ có hờ hững mà còn hung dữ nữa.
Ánh mắt Hoắc Sở Kiệt tối sầm lại, dung lực siết chặt lấy eo của cô sau đó xoay người đi.
Cô đang muốn mắng thì chợt thấy trời đất quay cuồng sau đó liền bị anh hung hăng ném ở trên giường.
Sau một hồi choáng váng, đầu óc tỉnh táo đôi chút, cô liền mãnh lực ngồi dậy: "Con mẹ nó anh muốn nổi điên thì cút ngay, lăn đến ổ chó của anh đi."
"Cút, chỗ này của tôi không chứa chó điên."
Nói những lời này, không kèm theo tí nhiệt độ nào. Giọng nói dày đặc lạnh lùng sắc bén đều do bị anh ép mà thành.
Thái độ bề trên của anh làm tổn thương mắt của cô. Liền giơ tay lên tát vào mặt anh.
"Chát."
Tiếng vang thanh thúy lưu loát, dung quá nhiều lực làm bàn tay đau nhói mạch máu cùng bắp thịt hình như cũng căng ra.
Má phải của Hoắc Sở Kiệt, từ từ hiện lên năm dấu tay trắng xanh.
Dấu trắng xanh này hiện trên nước da ngăm đen trông thật chói mắt.
Nhưng trong mắt anh, không nhìn thấy kinh ngạc hay tức giận mà ngược lại còn có một chút ý vị thở phào nhẹ nhõm.
Tay của cô vẫn còn giương lên giữa không trung, cổ họng bị nghẹn chặt, khẽ hếch mặt đối đầu với ánh mắt tối tăm của anh.
Thời gian dần dần trôi đi, tuyệt không ảnh hưởng đến bầu không khí quỷ dị trong phòng.
Cô nhận thua trước nằm xuống đưa lưng về phía anh.
Cô không biết mình đang làm sao nữa, mấy phút trước còn giận đến mức muốn Gi*t người, nhưng nháy mắt sau lại tiu nghỉu như người mất hồn.
Cô ghét nhất khi mình không thể khống chế được tâm trạng như thế, mà ở phía dưới bàn tay lại vừa terướng vừa đau.
"Không nổi giận nữa hả ?"
"Hả?"
Hoắc Sở Kiệt nằm xuống phía sau cô, hơi thở mang đầy lửa nóng phả vào người.
Hô hấp của anh phả vào hõm vai, vừa tê lại vừa ngứa.
Tay phải của anh vòng qua hông cô, sờ sờ tới mu bàn tay ấn xuống một cái.
Sau đó trượt đến bàn tay, đầu ngón tay từ chỗ cổ tay bắt đầu vuốt ve, móng tay ngắn ngủn chà sát lên da.
Không nói được, đây là cảm giác gì.
Anh dùng lực khẽ xòe toàn bàn tay của cô sau đó những ngón tay của mình xuyên qua khe hở nắm chặt lấy.
Các khớp xương của cô bị Ϧóþ chặt vô cùng đau .
Nhưng cô cũng không hất ra .
"Bà xã, hết giận chưa."
"Đêm hôm đó, anh hi vọng em sẽ hung hăng thưởng cho anh mấy cái bạt tai."
"Rốt cuộc cũng được như ý nguyện."
"Anh đúng là biến thái!" Tuy là cô nói to như vậy nhưng trong lòng lại có biến hóa khác thường.
"Ừ."
Một chữ này của Hoắc Sở Kiệt bật ra làm cô không thở nổi.
Rất không dễ dàng hạ nhiệt nên co cũng lười phản ứng lại cái này suy nghĩ điên rồ của người đàn ông này.
Hoắc Sở Kiệt cù dưới nách một cái làm cả người cô run lên. Anh thừa cơ liền đem cô quay về phía mình.
Mặt anh rốt cuộc cũng không còn nghiêm nghị nữa, khóe môi lại kéo lên, tà mị nhìn cô.
Tác phong của cô là không đánh cùng một chỗ liền nhấc chân liền đá qua: "Biến thái lại còn bỉ ổi."
" Muốn nhổ vào, còn mang tiếng là đầy tớ của nhân dân!"
Đúng lúc đó bàn tay của anh lại chụp tới xông thẳng vào ống quần nắm ngay vào bắp đùi của cô.
"Bà xã, lòng ghen tỵ của đàn ông rất khủng khi*p."
"Chồng em cũng không ngoại lệ."
Miệng anh thốt ra lời lưu manh, động tác thì hạ lưu nhưng trong đôi mắt lại vô cùng nghiêm túc.
Cô ngẩn ngơ nhìn vào, nửa thật nửa giả, nhìn không thấu được.
Cô không để ý đến tay anh, đầu ngón tay luồn vào vạt áo len đen.
Vuốt vuốt nút cài áo, cô vô tình hỏi: "Anh quan tâm Quý Quân như vậy sao?"
Hoắc Sở Kiệt nghiêm mặt, cả người chợt căng ra cô còn chưa kịp kinh ngạc thì anh đã khôi phục như bình thường.
Mấy giây ngắn ngủi làm lòng cô chợt thấy rung động.
Hoắc Sở Kiệt chợt nắm lấy cằm của cô, liếc mắt cất giọng: "Nếu đúng vậy thì như thế nào?"
Ngón cái và ngón trỏ của anh dùng sức, thật giống như nếu cô mà dám trả lời sẽ bị anh Ϧóþ nát .
Cô không thể làm gì khác hơn là ngượng ngùng khoát tay: "Em đã không để vào mắt, anh lại còn quan tâm? Chẳng phải là tự rớt giá bản thân hay sao."
"Anh thích, anh vui mừng, không mượn em xen vào!"
Anh quay đầu trong giống như đứa trẻ không được ăn kẹo.
Cô liền ôm lấy anh vùi mặt vào trong иgự¢ hương vị quen thuộc mà ấm áp làm cho cô an tâm.
Bọn họ cứ yên lặng ôm nhau như vậy, hoặc là anh động tay động chân với cô hoặc là cô nổi hứng lên hát mấy bài.
Ôm nhau không có bất kỳ ý tưởng nào liên quan đến tình dục cảm giác cũng không tồi.
Qua thật lâu, lâu đến nỗi cô đang muốn đi gặp Chu công thì có giọng nói nhẹ nhàng lẩm bẩm bên tai.
"Anh sợ mình đánh không lại tất cả lần đầu tiên của em."
"Bảo bối, em thật không biết sao?"
"Em không phải biết Hoắc Sở Kiệt cũng sẽ sợ sao?"
Cãi vã tiêu hao rất nhiều tinh lực, mí mắt cô thật sự chìm xuống rồi, loáng thoáng bên tai là tiếng nói của lão Hoắc.
Trong mộng lại xuất hiện cảnh tượng bên hồ sen năm ấy dưới ánh mặt trời môi của thiếu niên hơi lạnh dán lên môi đang tím bầm của bé gái.
"Nụ hôn đầu của người ta lại mang toàn mùi vị kem đánh răng Bạc Hà."
"Người ta khi đó mới mười tuổi. . . . . . Hồ sen. . . . . ."
Cô rốt cuộc, mơ mơ màng màng ngủ mất.