Cuối cùng sau khi Tôn Hà và Đảng Văn Kiến phát tiết hết cảm xúc thì cơ bản đã có thể phối hợp tiến hành điều tra. Chỉ có điều phần lớn thời gian Đảng Nguyệt Nguyệt đều trong trường học, cô ấy cũng đã là người trưởng thành rồi nên vợ chồng bọn họ cũng không rõ trạng thái và sinh hoạt hàng ngày, tình hình bạn bè thì càng không biết, thông tin có ích rất ít.
Sau đó bốn người bọn Tô Ngôn chia làm 2 tổ, chia nhau hỏi 3 người bạn cùng phòng của Đảng Nguyệt Nguyệt, những câu trả lời không khác nhau quá nhiều, hiển nhiên là không có ai nói dối.
Từ ký túc xá nữ đi ra, Giang Ly hơi trầm ngâm, cuối cùng quyết định cho Thái Thành Tể và Hạng Dương sang khoa Phần mềm tìm người bạn đồng hương của Đảng Nguyệt Nguyệt để tìm hiểu, anh mang theo Tô Ngôn về cục trước để xem video giám sát trong phòng ngủ.
Trở về xe, Tô Ngôn ngồi ở hàng sau, tư thế ngồi có chút hạn chế, thỉnh thoảng lại kéo váy xuống. Hôm nay mặc thế này quả thật không phải chủ ý của cô, sau khi trở lại trường để bắt đầu chuẩn bị tốt nghiệp, ngày nào Trịnh Tuệ cũng lải nhải đầy tai cô, bảo cô tuyệt đối không được tham gia vào ngành cảnh sát. Đặc biệt là trong quá trình truy bắt Bùi Toa Toa cô còn bị thương, hôm đó sau khi xử lý vết thương trong bệnh viện về nhà, Trịnh Tuệ khóc đến muốn sập nóc nhà, vì vậy càng thêm kiên quyết không thể để cô làm cảnh sát nữa.
Đáng tiếc là cô cứng đầu từ trong xương tủy, trong lòng đã sớm tự cân nhắc nên trước khi tốt nghiệp đã xin dự thi vào Cục Công an Nam Thành, sau đó đúng như cô nghĩ, thuận lợi cập bến. Ngày nhận được thông báo, Trịnh Tuệ trong nhà biểu diễn một màn một khóc hai nháo ba treo cổ, nhưng cuối cùng vẫn chịu thua. Cô lúc ấy lặng lẽ trong phòng khách nhìn Trịnh Tuệ đang đứng trên lan can lầu 2 dọa sẽ nhảy xuống, nhìn bà nói một câu: “Được, mẹ không muốn con làm cảnh sát, vậy con sẽ đăng kí nhập ngũ.”
Trịnh Tuệ lúc ấy ngây ngẩn cả người, hai mắt đỏ bừng, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, vài giây sau mới vội vàng từ trên lan can đi xuống, không dám nói tiếp nửa câu. Trong lòng bà có lẽ nghĩ ít ra làm cảnh sát thì vẫn là ở trong thành phố Nam Thành, còn nếu nhập ngũ thì thật sự là giao cho nhà nước rồi!
Thời gian huấn luyện khoảng chừng nửa năm, nhất định phải nghĩ cách để cô có ấn tượng tốt với công việc văn chức, vậy nên trước mặt cô Trịnh Tuệ không còn tỏ ra phản đối nữa, ngược lại vui vẻ thay cô thu xếp buổi lễ tốt nghiệp sắp tới. Hôm qua từ lúc đón cô trong căn cứ huấn luyện ra thì bắt đầu một vòng làm đẹp rồi lại làm tóc, sáng nay trực tiếp mặc cho cô cái váy tiểu thư này, cười đến mặt mày hớn hở đi theo cô tham gia Lễ tốt nghiệp.
Mặc dù vẫn phải mặc đồng phục khi tiến hành buổi lễ, nhưng khoảnh khắc thấy Diêm Phi đang đứng trước cổng trường kia thì Tô Ngôn đã biết là đây là một âm mưu trắng trợn. May mà cuộc điện thoại từ Cục thành phố gọi đến đúng lúc, nếu không cô cũng không mình sẽ làm ra chuyện kinh hãi gì trước khuôn mặt hiền lành của Diêm Phi. Sau khi quẳng điện thoại xuống, còn chưa kịp kì kèo với Trịnh Tuệ nằng nặc đòi chụp ảnh cùng Diêm Phi, cô đã giẫm trên đôi giày màu hồng, vén váy lên chạy, nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu.
Nghĩ đến đây, Tô Ngôn tỉnh táo lại, Giang Ly vẫn trầm mặc lái xe phía trước, cô rũ mắt nhìn đôi giày cao gót được trang trí vài chiếc nơ nhỏ xinh xắn trên chân mình, càng thêm không được tự nhiên liền kéo váy thu chân lại. Lúc trước ở quân doanh thuận tiện làm sao, quần đùi áo ba lỗ, màu nước quân dụng là đồ trang điểm, nghĩ tới cô lại hơi cong môi, cánh môi thoa son giống như quả đào mọng nước.
Động tác nhỏ của cô ở phía sau tất nhiên không thể thoát khỏi tầm mắt của Giang Ly, từ kính chiếu hậu thấy cô gái nhỏ liên tục kéo váy, cuối cùng anh cũng nhẹ giọng nói: “Từ phó đã sớm nói với tôi để tôi có thời gian đến cơ sở huấn luyện đón cô, sao hôm nay cô lại tới rồi?”
“À… Từ phó nói đội chuyên án gần đây lại bị khủng bố, án nhiều vô số kể nên tôi đến sớm một ngày.” Tô Ngôn gãi đầu, sau đó mới nhận ra tóc mình đang rối bù, liền lấy dây thun trên cổ tay tùy tiện buộc gọn lại ra sau.
“Lễ phục hôm nay…” Giang Ly từ kính chiếu hậu nhìn thoáng qua, trầm ngâm một chút, tựa hồ đang tìm từ ngữ thích hợp: “Rất xinh đẹp.” Một người đàn ông thép độc thân solo gần 30 năm thực lực như anh lại có thể khen một câu như vậy cũng coi là một bước đột phá lớn.
Vẻ mặt Tô Ngôn cứng đờ trong giây lát, cô cũng nhìn nửa gương mặt anh trong kính chiếu hậu, sau đó khách khí trả lời một câu ‘Cảm ơn’.
Trong xe lại rơi vào im lặng, hai người cứ thế không lời nào nhanh chóng quay về Cục thành phố, sau đó đi thẳng đến đội kỹ thuật.
Phương Giai Mậu sao chép video từ USB vào máy tính, Giang Ly ngồi cạnh anh ta, còn Tô Ngôn thì là kéo một cái ghế ra ngồi xuống. Trong lúc chờ video truyền qua, Phương Giai Mậu còn nồng nhiệt chào đón cô chính thức vào làm cảnh sát: “Từ đầu tôi đã nói em gái rất xinh rồi, qua một thời gian không gặp vậy mà càng đẹp hơn đấy. Nhưng Cục thành phố này chỉ toàn thanh niên rậm lông, không chừng sau này lại thành cái đuôi đi theo em đấy!”
Giang Ly liếc nhìn gương mặt hơi đỏ lên của Phương Giai Mậu, không nói lời nào.
Đương nhiên Tô Ngôn cũng chỉ có thể lịch sự đáp lại, cuộc trò chuyện giữa hai người cũng rất sôi nổi. Không lâu sau copy video xong, Phương Giai Mậu nhíu mày bắt đầu làm việc, vừa ấn mở video vừa nói: “Dù sao cũng là ký túc xá nữ nên camera giám sát cũng không nhiều, chỉ có ở cửa chính phòng ngủ, cuối hành lang mỗi tầng trang bị camera, mà…” Anh ta nói tới đây thì tùy ý tạm dừng, chụp màn hình phóng to ra: “Mấy cái camera này chất lượng dỏm quá, giờ mà còn dùng loại có độ phân giải này sao, trường học này có phải là tái sử dụng những thứ đáng ra phải bỏ đi không vậy?”
“Dựa theo mốc thời gian bạn cùng phòng Đảng Nguyệt Nguyệt thuật lại thì 1 giờ trưa hôm kia họ chuẩn bị lên lớp, Đảng Nguyệt Nguyệt nằm trên giường trong phòng nghỉ ngơi.” Đầu ngón tay Giang Ly gõ xuống mặt bàn, đôi mắt chăm chú nhìn màn hình máy tính: “Muốn điều tra quỹ tích hành động của cô cũng không khó lắm.”
Ba người đều im lặng, tập trung tinh thần xem đoạn video tốc độ gấp đôi trên màn hình, bỗng Giang Ly nhấn tạm dừng, cầm 乃út chỉ một một góc trên màn hình giám sát ngoài hành lang: “Nơi này.”
Trên màn hình có một cô gái mặc áo ngủ đính tai thỏ màu hồng, tư thế đi có chút uể oải xốc xếch, đầu đội chiếc mũ trên áo cúi thấp, khuôn mặt hoàn toàn bị mái tóc dài xõa ra che mất, nhìn biểu hiện trên hình ảnh cũng biết được thân thể của đối phương đang khó chịu.
“Đây chính là Đảng Nguyệt Nguyệt sao?” Phương Giai Mậu sờ cằm có chút hoài nghi: “Không thấy mặt…” Mà video này lại là màn hình giám sát ở cuối hành lang, căn bản không quay tới chỗ phòng 318 của Đảng Nguyệt Nguyệt, vì vậy căn bản không thể phán đoán được người này từ đâu xuất hiện.
“Tôi có thấy một bức ảnh trong phòng của họ, là bức ảnh Đảng Nguyệt Nguyệt chụp chung với 3 người bạn cùng phòng.” Giang Ly lại nhấn phát tiếp, bóng người đó từ từ đến gần camera giám sát nhưng vẫn không thấy rõ được mặt: “4 người họ đều mặc cùng một kiểu đồ ngủ, có lẽ là mua chung với nhau… Trong tấm ảnh đó, bộ đồ Đảng Nguyệt Nguyệt mặc chính là bộ này.” Dù sao con gái thân với nhau sẽ thường cùng làm những chuyện kì quái.
“Nhưng cũng không thể loại trừ khả năng đây không phải Đảng Nguyệt Nguyệt.” Tô Ngôn nói.
“Hoàn toàn chính xác, vậy nên phải lấy một số video thường ngày của Đảng Nguyệt Nguyệt để so sánh dáng người, dáng đi với video này.” Giang Ly đồng ý, video tiếp tục phát, qua mấy chục giây thì áo ngủ thỏ màu hồng phấn lại xuất hiện trong vieo giám sát ở cửa tầng dưới của ký túc xá. Người đó đi hết con đường phía ngoài, cuối cùng ra khỏi phạm vi camera giám sát.
“Xem ra chúng ta phải xem lại tất cả video giám sát trong khu vực trường.” Giang Ly nhìn hình ảnh áo ngủ thỏ màu hồng, sau đó đứng lên: “Tô Ngôn, cô ở đây với anh Phương xem xem người đó sau khi ra ngoài có trở về hay không. Tôi đi thông báo cho Thái Thành Tể nghĩ cách tìm video thường ngày của Đảng Nguyệt Nguyệt, nhân tiện liên hệ với quản lý nhà trường một chút.” Toàn bộ video giám sát trong khuôn viên trường không phải là chuyện nhỏ, xem ra anh còn phải tới trường để thương lượng.
“Vâng đội trưởng Giang.” Tô Ngôn trầm giọng đáp.
Giang Ly xoay người kéo cửa văn phòng đội kỹ thuật ra, cô cùng Phương Giai Mậu ngồi một chỗ mở to mắt xem xét màn hình giám sát. Từ giữa trưa đến lúc trời tối, ròng rã gần 4 tiếng cũng không phát hiện hình ảnh áo ngủ thỏ màu hồng kia trở về phòng ngủ.
Theo lý thuyết thì không đúng lắm, vì đối phương còn mặc đồ ngủ rõ ràng là không phải đi đâu xa, sao có thể một đi không trở lại được?
Phương Giai Mậu thoáng nhìn qua sắc trời bên ngoài, duỗi lưng mệt mỏi: “Này em gái, cùng đi ăn cơm đi? Chuyện này cũng không phải vội là xong được.” Vừa nói vừa đứng dậy, miệng vẫn tiếp tục nhắc tới: “Đã 2 ngày rồi tôi còn chưa được tắm rửa, tiết tấu làm việc điên cuồng gì thế này!”
“Tôi không đi đâu, anh Phương.” Tô Ngôn có chút xấu hổ: “Hôm nay tôi là đột ngột nhận được điện thoại nên không chuẩn bị gì, anh xem tôi mặc thế này cũng không thích hợp làm việc… Lát nữa tôi trở về chào đội trưởng Giang một tiếng, tối nay phải về nhà thay một bộ quần áo khác.”
“Đúng đúng đúng, mau về nhà đi!” Phương Giai Mậu khoa trương xua tay: “Em xem tôi này, em ở đây tôi cũng không quen lắm, ngày mai em đi bảo đội trưởng Giang tìm cho em một phòng ký túc xá đi, trong tòa nhà phía sau sân của văn phòng chúng ta ấy, nếu sau này gặp phải tình huống đặc biệt không thể về nhà thì cũng tiện không phải?” Không phải anh ta nói quá lên, chỉ cần bước qua cánh cửa Đội hình sự trinh sát thì cơ bản là phải tạm biệt cuộc sống bình thường rồi.
“Thật ra thì cô gái nhỏ như em thật sự không nên làm hình sự trinh sát, sao không nghĩ tới… Trong vòng 2 năm em sẽ sớm hối hận thôi.”
Tô Ngôn chỉ cười rồi vẫy tay, sau khi ra khỏi cửa đội kỹ thuật thì đi thẳng đến văn phòng đội chuyên án. Vừa mới vào phòng đã thấy Thái Thành Tể và Hạng Dương ở trong, nhìn bộ dạng cũng là vừa trở về.
Giang Ly đưa nhìn cô một cái, sau đó ra hiệu Thái Thành Tể tiếp tục.
“Lúc chiều chúng tôi đã tìm thấy đồng hương của Đảng Nguyệt Nguyệt trong cư xá Cảnh Thiên, là sinh viên năm 3 của khoa Phần mềm, tên là… Uông Dương. Căn cứ theo lời khai của cô ấy thì 2 ngày gần đây Đảng Nguyệt Nguyệt không có liên lạc với cô ấy, càng không đến ở cùng.”
“Nhưng có một chuyện đáng chú ý.” Hạng Dương nói tiếp: “Theo như Uông Dương nhớ thì tâm trạng của Đảng Nguyệt Nguyệt gần đây có gì đó không ổn, từng nghe cô ấy nói gần đây gặp chút rắc rối. Có một người giấu tên theo đuổi cô ấy, thường xuyên tặng hoa tặng quà đến lớp học và ký túc xá, cô ấy từ chối cũng vô dụng, thật sự rất khó chịu.”
“Uông Dương nói lúc trước Đảng Nguyệt Nguyệt vì muốn tránh né người này còn cố ý ở trong phòng trọ cùng cô ấy một tuần liền.”
“Tôi cảm thấy chúng tôi tạm thời không thể loại trừ hiềm nghi của ‘Người theo đuổi’ này, dù sao ở độ tuổi này thỉnh thoảng sẽ vì tình cảm xúc động mà làm ra rất nhiều chuyện không lý trí.” Thái Thành Tể phân tích, những năm gần đây có thể nói tỉ lệ tội phạm là sinh viên đại học do vướng mắc tình cảm tăng theo từng năm, có lẽ đây cũng không phải là một ngoại lệ.
“Hiện tại xem ra có khả năng Đảng Nguyệt Nguyệt không liên quan đến 2 vụ án mất tích lúc trước.” Hạng Dương cũng bày tỏ thái độ của mình.
Giang Ly nghe hai người bọn họ nói xong, trên mặt cũng không có biểu hiện gì đặc biệt, thay vào đó là nhìn Tô Ngôn đang chăm chú nghe họ nói: “Xem video giám sát có phát hiện gì không?”
Tô Ngôn lắc đầu: “Bóng người nghi ngờ là Đảng Nguyệt Nguyệt kia sau khi ra ngoài thì cũng không xuất hiện trở lại nữa. Nhưng người đó đang mặc đồ ngủ, rõ ràng là không định có ý định đi đâu xa.” Như vậy có khả năng lúc cô ấy đi ra ngoài đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
“Lát nữa đưa video qua cho đội kỹ thuật, bảo Phương Giai Mậu tiến hành so sánh hình ảnh. Cục đã trao đổi với nhà trường, bên kia đồng ý cho cảnh sát vào ở trong khuôn viên trường để tiến hành điều tra, chủ yếu kiểm tra video giám sát trong 2 ngày qua để tìm được quỹ tích của Đảng Nguyệt Nguyệt hôm mất tích.” Sau khi Giang Ly giải thích vài câu thì lại nhìn về phía Tô Ngôn: “Tối nay cô về trước đi, nghỉ ngơi cho tốt.”
Sau khi dứt lời, 3 người đáp lại anh, Thái Thành Tể và Hạng Dương quay sang làm chuyện khác, còn Tô Ngôn thì đứng đó nhìn anh. Thật ra tướng mạo của Giang Ly khá đẹp, trước giờ đều là đóa hoa cao lãnh* của Cục thành phố, chỉ là gương mặt quanh năm không chút biểu cảm kia đã thay anh chặn không ít hoa đào, có lẽ là vì thường xuyên nhíu mày nên giữa lông mày có vết nhăn hơi sâu.
(*) 高岭之花: ẩn dụ cho những thứ chỉ có thể nhìn thấy từ xa mà không thể chạm vào, những thứ chỉ có thể ao ước nhưng lại nằm ngoài tầm với của bản thân.
Sau khi phân công mọi người tiếp theo làm gì xong, anh lại rơi vào trầm tư, cầm 乃út trong tay, trên tờ giấy trắng trước mặt đã vẽ ra không ít đường.
Tô Ngôn híp mắt, hơi duỗi cổ, cuối cùng cũng thấy rõ nội dung trên tờ giấy kia, một chữ Q in hoa.
Q.
Nhiều mảnh kí ức ào ạt ùa tới, hô hấp Tô Ngôn dồn dập, đúng lúc này Giang Ly dường như đã nhận ra điều gì bỗng xoay đầu lại nhìn cô.
Mặc dù trong lòng cô kinh đào hải lãng* nhưng trên mặt vẫn điềm nhiên như cũ, giữ nguyên nụ cười, giọng nói không chút dao động: “Đội trưởng Giang, nếu là không có chuyện gì khác thì tôi đi trước.” Vừa nói vừa chỉ về phía cửa ra vào.
(*) 惊涛骇浪: Sóng to gió lớn
Giang Ly khẽ gật đầu.
Sau khi Tô Ngôn khi lấy được đáp án liền xoay người bước nhanh ra khỏi văn phòng, đến hành lang mới thở ra hơi thở dồn nén trong Ⱡồ₦g иgự¢, nhưng trong lòng lại không hề có chút vui mừng nào khi biết được nguyên nhân Giang Ly trở nên khác lạ.
Hoạt động Phá Tà, mục tiêu nhiệm vụ Q. Hóa ra cô không phải là người duy nhất vẫn canh cánh trong lòng…