Cánh Hoa Không Tàn, Ánh Trăng Không Tan - Chương 35

Tác giả: Tạp Nhã

“Không sao chứ?”
Lục Minh Khả vừa nhíu mày vừa đỡ cơ thể gầy yếu của Minh Nguyệt. Cô thất thần nhìn cánh cửa phòng bệnh trước mặt rồi khẽ lắc đầu, tỏ ý mình không sao.
Lục Minh Khả đau lòng nhìn em gái mình. Cô hai nhà họ Lục từ bao giờ lại dễ để người ta ức Hi*p như vậy chứ!
“Anh giúp em, vào hỏi anh ấy một chút. Nếu anh ấy không muốn gặp em thì em sẽ không vào. Em tôn trọng ý kiến của anh ấy!”
Minh Nguyệt không tin động tĩnh ở ngoài lớn như vậy mà anh không biết, càng không tin anh ấy thấy cô bị ức Hi*p mà không muốn gặp.
Minh Khả hết cách nhìn Lục Minh Nguyệt. Anh bước vào phòng bệnh trong ánh mắt mong chờ của cô nhưng chưa đầy hai phút sau đã quay lại, sắc mặt không được tốt lắm.
“Cậu ta vẫn không muốn gặp em.”
Lục Minh Nguyệt nghe vậy thì thất vọng cúi đầu. Cái tên khốn lòng dạ sắt đá này!
Không sao, anh không muốn gặp thì hôm nào cô cũng đến đứng ngoài cửa, Minh Nguyệt không tin 001 sẽ không lung lay. Cô tôn trọng quyết định của anh, cho dù là vài tuần, vài tháng hay thậm chí là vài năm thì Minh Nguyệt vẫn có thể đợi!
Lục Minh Khả nhìn gương mặt đầy vẻ quyết tâm thì thở dài. Anh biết 001 có lý do riêng, chẳng người đàn ông nào muốn người mình yêu nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của mình!
Lòng tự trọng của một người đàn ông không dễ gì để bỏ trốn, vẫn là nên cho cậu ta thêm thời gian thì hơn. Chênh lệch địa vị đã đành, đằng này lại thêm cơ thể khiếm khuyết, chắc hẳn 001 sẽ mặc cảm.
Những ngày sau đó, Minh Nguyệt đều kiên trì đến thăm cửa phòng bệnh của 001. Cô nhất định không vào phòng, nói là muốn nhận được sự đồng ý của anh rồi mới vào. Cả ngày cô chỉ ngồi trước cửa phòng bệnh của anh, nhìn bác sĩ thi thoảng ra ra vào vào có chút sốt ruột. Cô đã biết tình trạng của 001 khó khăn tới mức nào. Bệnh viện vẫn chưa tìm được người hiến giác mạc phù hợp, thời gian này người tình nguyện hiến mắt cũng rất ít nên chỉ có thể kéo dài tình trạng này.
Lục Minh Nguyệt đang nhàm chán vẽ vẽ lên quyển sổ thiết kế thì thấy Triệu Hân Nghiên vênh váo bước tới. Mấy ngày nay cô ta bị đình chỉ nên không xuất hiện, bây giờ lại thấy cô ta ra vẻ trước mặt mình khiến Minh Nguyệt có chút buồn cười.
Thi thoảng xem con khỉ làm trò cũng không tệ!
“Hừm, tôi cũng không muốn đi làm đâu nhưng ai bảo bệnh nhân này cứ nhất định phải kêu tôi đến chăm sóc! Không như ai kia có muốn cũng không được vào!”
Triệu Hân Nghiên cố ý nói lớn để cô có thể nghe thấy. Nhìn bộ dáng bình thản như không của Lục Minh Nguyệt, cô ta căm tức trừng mắt rồi hậm hực quay vào.
Cô ta không muốn gây chuyện rồi lại mất việc. Nếu không phải lần này Đường Tiểu Vy ra mặt nói giúp thì không chừng cô ta đã bị đuổi thẳng cổ rồi!
Nói đến Đường Tiểu Vy, dạo gần đây bám được đùi vàng của một tên công tử mới nổi nào đó liền vênh mặt sai khiến cô ta. Triệu Hân Nghiên chửi thầm một tiếng. Cũng chỉ là một con đ.i.ế.m ngửa chân cho người ta chơi mà còn tỏ vẻ thanh cao!
Minh Nguyệt đứng ngoài cửa phòng, nhìn qua chiếc kính trên cửa. Cô không thể nhìn thấy mặt 001, chỉ có thể nhìn thấy nửa đôi chân dài của anh, thấy Triệu Hân Nghiên đang nghiêng người lau người cho anh.
Không biết tên khốn này có thấy sung sướng khi được người đẹp lau người cho không nhỉ? Cô đang chầu chực ở ngoài còn anh lại được mỹ nữ phục vụ, đúng là không công bằng!
Về nhan sắc của Triệu Hân Nghiên, cô không phủ nhận. Nhưng có một khuôn mặt đẹp không có nghĩa là cô ta có cái nết đẹp.
Minh Nguyệt chẹp miệng một cái, tỏ vẻ tiếc nuối cho khuôn mặt ấy.
Trông cô có vẻ bình thản như vậy nhưng thực chất trong lòng không hề vui vẻ. Nhìn người đàn ông của mình lại được một người phụ nữ khác chăm sóc, nói không khó chịu nhất định là nói dối.
Minh Nguyệt áp tay lên bụng, bảo bối nhỏ trong bụng chính là nguồn động lực duy nhất để cô cố gắng. Đứa bé rất ngoan ngoãn, dạo gần đây không khiến cô bị nôn nghén nữa.
Vừa nghĩ đến đó, cô khẽ mỉm cười. Đứa bé đã được gần hai tháng, ngày ngày đang lớn lên trong cơ thể cô khiến Minh Nguyệt cảm thấy vô cùng kỳ diệu.
Bên ngoài phòng bệnh là thế, bên trong lại càng thú vị hơn.
Triệu Hân Nghiên đưa cái khăn đến đâu thì 001 tránh đến đó. Anh rất ghét thứ mùi nước hoa rẻ tiền gai mũi của cô ta. Làm việc trong bệnh viện mà lại xịt nước hoa, không biết cô ta đang nghĩ gì nữa!
“Này anh, anh cứ tránh như vậy thì sao tôi lau người được cho anh?”
Triệu Hân Nghiên ghét bỏ lên tiếng. Một thằng mù như này mà lại được Lục Minh Nguyệt để mắt đến, đúng là một trò cười mà!
“Tránh ra!”
001 trầm giọng lên tiếng. Vì không thể nhìn thấy nên anh chỉ có thể dựa vào cảm giác của mình. Cảm nhận được Triệu Hân Nghiên đang đến gần, anh liền lên tiếng ghét bỏ.
“Sao? Một thằng mù như anh không có tôi thì có thể làm gì chứ? Không hiểu sao con ả khốn kiếp Lục Minh Nguyệt kia lại để mắt tới anh… Á!”
Triệu Hân Nghiên trợn mắt nhìn cổ mình bị một bàn tay to lớn Ϧóþ chặt. Cô ta hốt hoảng giãy dụa nhưng vẫn không thể thoát ra khỏi bàn tay của 001.
Mắt anh đang được quấn băng trắng, chỉ có thể dựa vào âm thanh để phán đoán vị trí của đối phương. Các giác quan của anh vốn rất nhạy bén, nghe thấy Triệu Hân Nghiên nhục mạ Minh Nguyệt là giận dữ Ϧóþ cổ cô ta.
“Cô còn dám xúc phạm cô ấy một lần nữa, có tin tôi bẻ gãy cổ cô không?”

Còn tiếp.... Mình sẽ update khi có chương mới!

Xem thêm những truyện hay TẠI ĐÂY
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc