Sáng hôm sau, Lục Minh Nguyệt xuất hiện trước cổng một bệnh viện tư vắng vẻ trong thành phố Thiên Đại.
Cô chưa bao giờ nghe đến tên của bệnh viện này. Dù đã ở đây 18 năm, Minh Nguyệt cũng không hề hay biết bệnh viện tư này chính là của nhà họ Lục.
“Minh Nguyệt, cậu ta đã nói không muốn gặp em, chẳng nhẽ em định cứ vậy mà xông vào?”
“Hừm, đương nhiên là thế rồi! Tên khốn đó dám trốn tránh em, em nhất định phải mắng cho một trận mới hả giận!”
Nói xong cô hùng hùng hổ hổ đi vào bệnh viện. Lục Minh Khả thở dài bất đắc dĩ, không đi theo mà rẽ vào phòng của viện trưởng.
Lục Minh Nguyệt đứng trước cửa phòng 101. Cô bỗng có một chuỗi cảm xúc vô cùng mãnh liệt. Anh và cô chỉ cách nhau đúng một cảnh cửa mà thôi!
Chưa kịp để Minh Nguyệt đẩy cửa vào thì cánh cửa đã tự động được mở ra, một khuôn mặt không thể quen thuộc hơn xuất hiện trước mặt cô.
“Triệu Hân Nghiên? Cô làm gì ở đây?”
Lục Minh Nguyệt hơi bất ngờ trước sự có mặt của Hân Nghiên. Kể từ lần ba cô ra mặt giải quyết chuyện ở trường, cô đã không còn gặp lại cô ta nữa. Cả Lãng Nhật Phong cũng biến mất khỏi cuộc sống của cô.
Đã hai năm rồi…
“Tôi là hộ lý riêng của bệnh nhân này. Sao? Có phải thấy tôi biến thành cái dạng này cô liền vui vẻ lắm phải không?”
Triệu Hân Nghiên nghiến răng đầu ghen tức nhìn Minh Nguyệt. Nếu không phải tại Lục Minh Nguyệt thì nhà cô ta đã không tán gia bại sản, cô ta cũng không phải nghỉ học mà phải lăn lộn ngoài xã hội sớm như vậy.
Nghĩ đến căn hộ vừa chật hẹp vừa ẩm mốc mà cô ta đang ở, Triệu Hân Nghiên càng tức giận hơn. Cô ta đứng chắn trước cửa phòng bệnh nhất quyết không cho cô vào.
“Tôi không có thời gian lãng phí với cô! Mau tránh ra, tôi muốn gặp bệnh nhân trong đó!”
“Không được! Bệnh nhân đã yêu cầu không gặp bất cứ ai trong khoảng thời gian này, còn nhấn mạnh là không để cho cô vào phòng!”
Triệu Hân Nghiên đắc ý nhìn khuôn mặt biến sắc của Lục Minh Nguyệt, trong lòng thầm cười lạnh.
Minh Nguyệt ngây người đứng ngây ngốc tại chỗ. Cô không tin! Nhất định là ả Triệu Hân Nghiên này đang lừa cô!
“Cô tránh ra! Tôi muốn vào gặp anh ấy, tôi muốn vào gặp 001!”
Cô xông đến muốn lách qua Triệu Hân Nghiên để vào phòng bệnh nhưng lại bị cô ta đẩy mạnh một cái ngã ngồi xuống đất.
“Không được! Tôi đã nói là bệnh nhân không muốn gặp cô, cô đừng có ở đây gây rồi! Lục Minh Nguyệt tôi nói cho cô biết, bộ dáng thê thảm bây giờ của cô chính là thứ tôi muốn nhìn thấy từ lâu rồi. Sao hả? Cô thích cái người trong đó? Cho cô hay, hắn ta bị mù rồi! Một thằng mù và một con đàn bà ngu ngốc, đúng là đẹp đôi mà!”
Triệu Hân Nghiên vừa nói vừa nở một nụ cười cay nghiệt nhìn Minh Nguyệt bị đẩy ngã dưới đất.
Động tĩnh trước cửa phòng bệnh 101 đã thu hút sự chú ý của những bệnh nhân gần đó. Họ tò mò nhìn về phía hai người chỉ trỏ bàn tán nhưng Lục Minh Nguyệt lúc này đã không còn để ý được gì nữa.
Cô ta dám nói 001 như thế ư? Không được, cô không cho phép! 001 của cô không thể cứ bị người ta xúc phạm như thế. Cho dù có mù thì cũng có sao chứ, chỉ cần anh vẫn khỏe mạnh thì những thứ đó cô cũng chẳng hề bận tâm.
“Triệu Hân Nghiên, cô ăn nói cho cẩn thận! Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi!”
“Cô… cô!”
“Ầm ĩ cái gì vậy hả?”
Đúng lúc này, giọng nói tức giận của một người đàn ông vang lên khiến cả hai người đều quay lại nhìn.
Người lên tiếng không ai khác chính là viện trưởng. Ông ta nghiêm nghị đi đến trước mặt Triệu Hân Nghiên giáo huấn cô ta một trận:
“Trong bệnh viện mà ầm ĩ với người khác, cô coi đây là cái chợ à?”
“Tôi không có! Là do bệnh nhân không muốn gặp cô ta!”
“Dù là thế cô cũng không có quyền mắng chửi người khác! Xuống văn phòng gặp tôi!”
Nói rồi ông hùng hổ xoay người đi về phía trước, Triệu Hân Nghiên cắn chặt răng đi theo sau.
Trước khi rời đi, cô ta còn không quên hung hăng lườm Minh Nguyệt vừa được Lục Minh Khả đỡ dậy.
Món nợ kể từ 2 năm trước đến giờ, cô ta nhất định sẽ khiến Lục Minh Nguyệt trả đủ!