Cánh Hoa Không Tàn, Ánh Trăng Không Tan - Chương 33

Tác giả: Tạp Nhã

“Minh Nguyệt, em tỉnh lại rồi à? Có cảm thấy chóng mặt không? Có thấy đau đầu không?”
Lục Minh Nguyệt vừa mơ màng mở mắt đã thấy khuôn mặt của Tần Bách Niệm đang phóng đại trước mặt mình.
“Sao tôi lại ở đây?”
Minh Nguyệt cất giọng khản đặc hỏi. Tần Bách Niệm không vội trả lời mà với tay lấy cốc nước ấm trên bàn dịu dàng cho cô uống rồi mới nói:
“Em bị ngất trên đường đến trường. Là vệ sĩ của em gọi điện báo cho anh biết. Em cũng thật là, bây giờ em không chỉ có một mình, em phải biết bảo vệ bản thân chứ!”
Tần Bách Niệm nói giọng đầy trách cứ nhưng hơn cả là sự cưng chiều hết mực. Lục Minh Nguyệt ngây người một lúc. Cô lại nhớ đến những cử chỉ dịu dàng của 001, cô lại nhớ anh rồi.
“Tần Bách Niệm, tôi muốn trở về. Tôi muốn tìm 001!”
“Không được! Chú Lục đã nói…”
“Tôi muốn trở về! Xin anh, tôi muốn về!”
Minh Nguyệt vừa khóc vừa nắm lấy tay Tần Bách Niệm nài nỉ. Cô thật sự muốn được nhìn thấy anh ngay bây giờ!
Cuối cùng vẫn là Tần Bách Niệm không cam lòng nhìn cô khóc mà thỏa hiệp. Nhìn người con gái anh ta yêu thương rơi lệ vì một người đàn ông khác thật không dễ chịu chút nào!
Lục Minh Nguyệt trở về Lục Viện đã là chiều tối. Cô không màng cơ thể mình mệt mỏi vì đi đường dài mà cứ vậy trực tiếp đẩy cửa thư phòng tìm Lục Duệ Thành.
“Ba! Con xin ba, ba nói cho con biết 001 đang ở đâu được không? Con muốn thăm anh ấy, con muốn ở cạnh anh ấy. Ba à, con xin ba!”
Vừa bước vào thư phòng, Minh Nguyệt đã quỳ sụp xuống van xin Lục Duệ Thành. Cô đã sớm quên mất hôn sự đã được bàn bạc xong xuôi kia. Bây giờ trong đầu Minh Nguyệt chỉ có hình ảnh 001 yếu ớt nằm trên giường bệnh.
“Ngu xuẩn! Đúng là ngu xuẩn! Vì một thằng vệ sĩ quèn mà con năm lần bảy lượt quỳ xuống trước mặt ba? Con có coi mình là cô hai nhà họ Lục không hả?”
“Con không cần! Ba, con chỉ xin ba một lần này thôi, xin ba cho con gặp anh ấy. Con sắp phát điên rồi, con bực bội đến phát điên rồi!”
“Con…”
“Minh Nguyệt, em đang làm cái gì vậy hả?”
Đúng lúc này, Lục Minh Khả đột nhiên lên tiếng. Anh vốn muốn cùng ba bàn bạc về chuyện của 001, ai ngờ vừa vào cửa đã thấy em gái khóc lóc quỳ gối trước mặt ba.
“Minh Nguyệt, mau đứng lên, có gì từ từ nói!”
“Không muốn! Anh bỏ em ra! Có phải anh cũng biết 001 đang ở đâu không? Xin anh, em muốn được gặp anh ấy, chỉ một lần thôi cũng được!”
Lục Minh Nguyệt khóc lóc ôm chầm lấy cánh tay anh. Cô cảm thấy đầu óc mình choáng váng muốn nổ tung nhưng vẫn gắng sức cầu xin Lục Minh Khả.
Trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, Minh Nguyệt cứ nghĩ mình đã trường thành nhưng không, cô vẫn chưa có cái gọi là bản lĩnh, đến việc 001 đang ở bệnh viện nào cô cũng không rõ, chỉ có thể nhờ cậy vào người nha.
“Nhưng cậu ta không muốn gặp em. Minh Nguyệt, cậu ta đã nói không muốn nhìn thấy em!”
Lục Minh Nguyệt nghe xong liền ngây người. Không muốn gặp? Tại sao chứ?
“Không phải, nhật định không phải vậy.”
Minh Nguyệt cứ lầm bầm như người mất hồn, ánh mắt trống rỗng hết nhìn Lục Minh Khả lại nhìn Lục Duệ Thành.
Lục Duệ Thành đau đớn nhìn con gái. Ông bắt đầu không biết quyết định mình đưa ra liệu có đúng hay không. Nhìn đứa con gái mà ông cưng chiều hết mực từ bé đến giờ suy sụp như vậy khiến Lục Duệ Thành không khỏi có phần tự trách.
Đúng lúc này, cửa phòng lại một lần nữa bật mở. Kim Mộc Tranh mặc một chiếc váy màu nâu đằm thắm, khuôn mặt được chăm sóc kỹ lưỡng nên dù đã ngoài năm mươi, nhìn bà vẫn vô cùng trẻ đẹp.
“Minh Nguyệt, con bình tĩnh lại một chút. Qua đây với mẹ, được không?”
Kim Mộc Tranh nhẹ nhàng khuyên nhủ con gái rồi đánh mắt lườm Lục Duệ Thành một cái thật sắc rồi đỡ Minh Nguyệt ra ngoài.
Cô cứ như vậy bị mẹ đưa về phòng, thần trí mơ mơ hồ hồ nằm lên giường.
Kim Mộc Tranh xót xa nhìn con gái. Hơn ai hết bà hiểu Minh Nguyệt yêu 001 sâu đậm đến mức nào.
Đó chính là thứ tình cảm đã bén rễ trong lòng Lục Minh Nguyệt kể từ khi cô gặp anh, là thứ tình cảm sâu đậm đến mức không thể tách rời. Con gái bà đã trưởng thành hơn nhờ thứ tình yêu ấy, dù sao cũng chỉ mới mười tám, cô còn quá trẻ để vượt qua được những cơn đau từ tình yêu.
“Minh Nguyệt, uống một chút canh gà đi. Mẹ biết con rất thích ăn nên đã xuống bếp làm đấy. Con bé này thật là, về sau nếu có về nhà thì nhớ gọi điện báo một tiếng cho mẹ biết chưa?”
Lục Minh Nguyệt máy móc gật đầu rồi ngoan ngoãn uống canh gà. Nhưng vì đưa lên miệng uống được một hớp, cô liền bụm miệng chạy ra nhà vệ sinh nôn sạch.
Mấy ngày nay tâm trạng của cô không được tốt nên triệu chứng nôn nghén ngày càng xuất hiện nhiều hơn. Chỉ cần gửi thấy mùi dầu mỡ một chút Minh Nguyệt liền cảm thấy buồn nôn.
“Minh Nguyệt, con sao vậy? Đừng làm mẹ sợ, Minh Nguyệt!”
Kim Mộc Tranh hốt hoảng vuốt dọc sống lưng cho con gái. Lục Minh Nguyệt ói xong liền ngồi phịch xuống sàn, mặt mũi bơ phờ không chút huyết sắc.
“Chẳng nhẽ… con có thai rồi sao?”
Bà Lục sửng sốt che miệng, dường như không tin nổi mà mở tròn mắt nhìn Minh Nguyệt.
“Mẹ, mẹ sắp được làm bà ngoại rồi đấy.”
Minh Nguyệt nở một nụ cười chua chát. Hai tay cô ôm lấy cái bụng vẫn phẳng lì của mình.
Bỗng dưng cô cảm nhận được nguồn sức mạnh to lớn, như thể bào thai trong cô đang không ngừng cổ vũ mẹ nó cố gắng đi tìm ba. Nghĩ đến con, Lục Minh Nguyệt lại tràn đầy ý chí quyết tâm. Cô nhất định phải tìm được 001, bắt anh phải chịu trách nhiệm với đứa bé này!
“Nó… là con của 001?”
Nhận được cái gật đầu chắc chắn của Minh Nguyệt, bà Lục bỗng chốc không biết nói gì. Bà thở dài một hơi rồi đỡ cô về phòng, căn dặn nhà bếp nấu những món thanh đạm mang lên cho cô rồi ngồi bên cạnh giường nắm chặt tay cô không rời.
“Mẹ, con muốn nói chuyện với em một chút.”
Lục Minh Khả đứng ngoài cửa lên tiếng, thu hút sự chú ý của hai người. Kim Mộc Tranh nhìn cô một lúc rồi rời khỏi phòng.
Lục Minh Khả bước đến bên giường, nhìn đứa em gái một tháng trước vẫn còn bị kẹt trong hầm mỏ suýt ૮ɦếƭ, nay lại yếu ớt nằm trên giường như vậy thì chỉ hận không thể lôi tên đầu sỏ là 001 ra đánh cho một trận.
“Anh…”
Minh Nguyệt gọi một tiếng nhỏ xíu rồi len lén nhìn anh. Lục Minh Khả thở dài một tiếng, vẫn là thỏa hiệp trước ánh mắt mong chờ của cô:
“Em nghe anh nói, đừng kích động được chứ?”
Thấy cô gật đầu như gà mổ thóc, Minh Khả mới tiếp tục:
“001 bị bắn hai phát ở bụng, đùi phải bị gãy, đã cứu chữa thành công. Chỉ là…”
Minh Nguyệt nghe được vế đầu liền cảm thấy vui vẻ, nhưng vừa nghe tiếp thì tâm trạng như chìm xuống đáy vực.
“Chỉ là… cậu ta bị tổn thương ở mắt, hiện tại không thể tìm được giác mạc thích hợp. 001 đã bị mù rồi!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc