“Mau tránh đường! Bác sĩ, nạn nhân bị bắn hai phát đạn ở vùng bụng, mắt bị tổn thương, đùi phải bị gãy, huyết áp đang giảm!”
A Đạt mặt mày lấm lem bùn đất chạy theo giường bệnh của tổng chỉ huy. Cậu ta trơ mắt nhìn lão Tôn bị đẩy vào phòng phẫu thuật, cảm giác nặng nề phủ xuống cậu như ngàn tấn đá đè lên cơ thể cường tráng nhưng đầy vết thương ấy.
“Anh gì ơi! Anh có sao không? Anh gì ơi! Bác sĩ, có người ngất xỉu!”
Sáng hôm sau, trên báo xuất hiện rất nhiều tin tức về vụ đánh bom liều ૮ɦếƭ của quân đội nước S ở vùng núi phía Tây. Vụ đánh bom đã khiến 13 người lính của nước Z thiệt mạng, tổng chỉ huy của họ đang nguy kịch trong phòng cấp cứu suốt 8 tiếng, 2 người dân vô tội bỏ mạng và hàng trăm người khác bị thương nhưng bù bọn họ đã giải quyết tất cả quân lính phản nghịch của nước S, đòi lại lãnh thổ và đưa ra cảnh cáo đối với nước láng giềng.
Trong phòng cấp cứu của một bệnh viện nhỏ tại một thành phố dưới chân dãy núi phía Tây, hàng chục bác sĩ y khoa hàng đầu đang toát mồ hôi cứu lấy một bệnh nhân đang nguy kịch. Bọn họ được triệu tập khẩn cấp đến đây để cùng đưa ra phương án phẫu thuật, nghe nói người bệnh chính là vị tổng chỉ huy vang danh khắp nước mấy ngày này. Anh đã một mình xông pha vào hang ổ của địch, trực tiếp khống chế kẻ cầm đầu của quân đội nước S. Nếu không phải bọn chúng liều ૮ɦếƭ đánh bom thì đã không có nhiều thiệt hại như vậy!
Sau 12 tiếng, cuối cùng 001 cũng được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu. Lục Minh Khả vốn đang đợi ở ngoài liền đứng bật dậy, hướng về phía vị bác sĩ đang dùng tay lau mồ hôi kia hỏi:
“Bác sĩ, người này không có vấn đề gì chứ?”
“Phẫu thuật thành công. Vết thương trên bụng không còn đáng ngại nữa rồi, phần đùi phải cũng đã được nẹp lại, phục hồi chức năng vài ngày là có thể đi lại được, chỉ là… mắt của bệnh nhân bị tổn thương rất nặng, chúng tôi không có cách nào cứu chữa, cậu ấy sẽ… bị mù.”
Lục Minh Khả nghe xong liền ngây người. Bị mù ư?
“Bác sĩ, không có cách nào cứu chữa hay sao?”
“Chỉ có cách thay giác mạc mà thôi. Nhưng hiện tại chúng tôi không tìm thấy giác mạc phù hợp với người bệnh, chỉ có thể đợi những người khác hiến tặng mà thôi.”
Lục Minh Khả nghe vậy thì chỉ biết thở dài. Anh nhìn người đàn ông cao lớn cường tráng vậy mà lại bị quấn băng gạc đầy mình, xung quanh còn có một đống dây dợ máy móc trông vô cùng đáng sợ.
Nếu Minh Nguyệt nhìn thấy cảnh này, nhất định nó sẽ không chịu được cú sốc này mất!
Ở thành phố Nam Đại xa xôi, vì không muốn ảnh hưởng đến con nên mấy ngày nay Lục Minh Nguyệt không động vào điện thoại. Vừa hay mấy hôm nay cô không có tiết trên trường, Minh Nguyệt liền dành thời gian đọc sách về mẹ và bé. Cô tự tạo cho mình một thực đơn riêng dựa theo chỉ dẫn của bác sĩ, hằng ngày chăm chỉ vận động nhẹ nhàng và thường xuyên cho bé con nghe nhạc.
Cảm giác có một sinh mạng đang từ từ lớn lên trong cơ thể mình đúng là vô cùng kỳ diệu. Minh Nguyệt vẫn thường thủ thỉ nói chuyện với con mỗi khi đêm xuống như muốn giảm bớt nỗi nhớ anh.
Những ngày này, Tần Bách Niệm lúc nào cũng kiếm cớ để được sang căn hộ của cô. Anh ta hằng ngày đều giúp cô nấu cơm dọn nhà, giúp cô tìm kiếm tư liệu về thai phụ và chăm sóc cô vô cùng chu đáo.
Lục Minh Nguyệt đã nhiều lần từ chối nhưng không thành, cô cũng lười nói lý với anh ta nên cứ mặc kệ Tần Bách Niệm muốn làm gì thì làm.
Sáng sớm đầu tuần, vì có tiết trên trường nên Lục Minh Nguyệt đã dậy sớm chuẩn bị.
Minh Nguyệt đem theo cặp sách đi bộ đến trường. Sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra nếu cô không vô tình đọc được dòng típ xuất hiện trên chiếc màn hình lớn của một tòa nhà.
Vùng núi phía Tây xảy ra một vụ đánh bom liều ૮ɦếƭ, 13 người lính thiệt mạng, vị tổng chỉ huy bị thương nặng đã được cấp cứu thành công. Cả nước đang làm lễ truy điệu cho những người lính đã bỏ mạng nơi chiến trường…
Lục Minh Nguyệt ngây người đứng tại chỗ, cảm giác như chân tay bỗng cứng đờ khiến cô cứ ngơ ngác đứng đó nhìn chằm chằm tòa nhà đó.
Bị thương nặng… đã được cấp cứu thành công?
Anh bị thương ư? Tại sao không ai báo cho cô biết?
Minh Nguyệt hấp tấp mở điện thoại muốn gọi cho Lục Duệ Thành hỏi chuyện.
Đầu dây bên kia vừa thông, cô liền vội vàng lên tiếng hỏi:
“Ba! Rốt cuộc 001 bị thương ở đâu? Sao lại bị thương? Có chuyện gì đã xảy ra? Tại sao không ai nói cho con biết? Con… con… ba…”
Thấy Minh Nguyệt bắt đầu nói năng loạn xạ, Lục Duệ Thành liền lên tiếng trấn an cô:
“Minh Nguyệt, con bình tĩnh lại đã. Cậu ta không sao rồi, đã được phẫu thuật thành công.”
“Anh ấy đang ở đâu? Con muốn gặp anh ấy!”
“Minh Nguyệt, không được! Cậu ta bây giờ đã không còn liên quan đến con nữa!”
“Không được! Ba, con xin ba, cho con gặp anh ấy! Chỉ một lần thôi cũng được, con xin ba!”
Vì giận dỗi về hôn sự từ trên trời rơi xuống kia mà Minh Nguyệt vẫn chưa thông báo cho người nhà biết cô có thai. Cô đau khổ ôm điện thoại không ngừng cầu xin Lục Duệ Thành. Minh Nguyệt bỗng cảm thấy đầu óc choáng váng, ngay sau đó trước mắt liền tối sầm, chiếc điện thoại trong tay cũng rơi xuống đất vỡ nát.
“Tiểu thư! Mau gọi xe cấp cứu! Tiểu thư cô mau tỉnh lại đi!”