Cánh Hoa Không Tàn, Ánh Trăng Không Tan - Chương 31

Tác giả: Tạp Nhã

 “Ọe…”
Tần Bách Niệm ngây người nhìn Minh Nguyệt ôm miệng chạy vào nhà vệ sinh.
Lục Minh Nguyệt ôm bồn cầu nôn sạch những gì vừa ăn ra. Cô không có thói quen ăn sáng nên chỉ nôn ra thứ nước chua của dạ dày.
Tần Bách Niệm vội vàng chạy đến vuốt nhẹ sống lưng cô, cất giọng nói sốt ruột hỏi thăm:
“Em có sao không? Có ăn phải đồ ăn có vấn đề không?”
“Tôi… ọe!”
Minh Nguyệt lại tiếp tục nôn mửa khiến anh ta sợ đến tái mặt. Tần Bách Niệm nhanh chóng gọi điện cho bệnh viện chuẩn bị sẵn rồi ôm cô lên xe chạy đến viện.
Hai người vừa đến nơi thì vị bác sĩ già đang chờ sẵn ở ngoài sảnh lập tức tiến đến. Luc Minh Nguyệt đã không còn nôn mửa nhưng cơ thể lại đang vô cùng yếu ớt, đầu óc quay cuồng.
Vị bác sĩ khám qua một lượt, cặp chân mày ngày càng nhíu chặt. Tần Bách Niệm sốt ruột nhìn ông ta, vừa thấy bác sĩ nhấc tay ra khỏi bụng cô liền sốt sắng hỏi:
“Bác sĩ Trần, cô ấy có bị bệnh gì không?”
Bác sĩ Trần đăm chiêu nhìn anh ta một chút rồi buông một câu khiến Lục Minh Nguyệt như bị sét đánh:
“Đưa đến khoa sản!”
Sau hàng loạt các loại xét nghiệm, Lục Minh Nguyệt run run cầm trên tay tờ giấy kết quả. Cô có giác như đây chỉ là giấc mơ, cảm giác này không chân thực chút nào!
“Chúc mừng cô Lục, cô đã mang thai được khoảng 4 tuần.”
Vị bác sĩ già trước mặt hiền từ nhìn cô. Thấy Tần Bách Niệm đứng ở đằng sau cô nhìn chăm chăm tờ giấy, bà cứ nghĩ anh là chồng của Minh Nguyệt nên ân cần dặn dò anh:
“Vợ anh mới có thai nên chưa có dấu hiệu rõ ràng nhưng thi thoảng vẫn sẽ bị ốm nghén. Cần có chế độ dinh dưỡng phù hợp với thai phụ, để tinh thần cô ấy thoải mái nhất có thể. Cái thai vẫn chưa ổn định, cần tránh vận động mạnh…”
“Anh ta không phải chồng tôi!”
Lục Minh Nguyệt nghiêm giọng phản bác rồi lại chăm chú nhìn tờ giấy xét nghiệm. Vị bác sĩ nghe vậy thì ngớ người. Không phải chồng… chẳng nhẽ là tình nhân?
Bên này, Tần Bách Niệm nghe Minh Nguyệt sửa lại lời của bác sĩ thì chỉ cảm thấy trái tim bị Ϧóþ nghẹt. Cô vẫn luôn vạch rõ giới hạn với anh ta như thế.
Tần Bách Niệm nở một nụ cười chua chát rồi xốc lại tinh thần. Anh ta thật sự không ngại đứa con này là Minh Nguyệt, dù sao hôn lễ đã được định sẵn, 001 còn đang lưu lạc nơi chiến trường, anh ta sao có thể để vụt mất cơ hội này!
Hai người lặng lẽ ra về. Minh Nguyệt vẫn nắm chặt tờ giấy trong tay không buông. Cô muốn gặp anh ngay bây giờ, muốn báo với anh rằng cô có thai rồi, cô đã mang thai con của anh rồi.
Lúc này, cô như nhớ ra gì đó liền gọi giật Tần Bách Niệm đang đi phía trước:
“Này, vừa nãy anh muốn nói với tôi điều gì về 001?”
Tần Bách Niệm trầm ngâm một lúc không trả lời luôn khiến Minh Nguyệt có chút sốt ruột. Mái một lúc sau, anh ta mới nhàn nhạt mở miệng:
“Cũng không có gì, chỉ là lần trước Ôn Hạ Tranh bị thương là do đỡ hộ 001 một phát đạn. Đám người của nước S đã kéo ra tận đây để trả thù nên anh ta đã cùng quân đội tấn công vào hang ổ của bọn chúng.”
“Cái gì? Anh ấy có bị thương hay không? Anh ấy vẫn ổn chứ?”
Lục Minh Nguyệt lo lắng nhìn Tần Bách Niệm. bỗng nhiên cô có chút không muốn anh ta trả lời. Nếu câu trả lời không như cô nghĩ thì không phải…
“Hiện tại thì vẫn ổn.”
Minh Nguyệt liền thở phào một hơi. Không ai mong anh bình an hơn cô. Bây giờ anh đã là một người bố, cô lại mang trong mình một bào thai nhỏ, có phải anh nên rút lui rồi không?
“Tôi muốn về nhà ngay bây giờ!”
Tần Bách Niệm thấy dáng vẻ kiên quyết của cô cũng chỉ biết thở dài, biết bây giờ có ngăn cản cô về tìm 001 nên chỉ nói một câu:
“Tùy em! Nhưng em cũng nghe bác sĩ nói rồi đấy, cái thai vẫn chưa ổn định, không phù hợp để đi máy bay, còn nếu lái xe trở về thì em lại bị say xe. Anh thấy em vẫn nên ở lại đây, chờ 001 trở về thì báo với anh ta cũng không muộn.”
Lục Minh Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi mới chán nản gật đầu. Anh ta nói cũng không sai, cơ thể cô thật sự không phù hợp để di chuyển đường dài trong thời gian này, hơn nữa bây giờ cô có về thì cũng không thể đi tìm 001 như lần trước, vẫn nên đợi anh ấy trở về thì hơn.
“Còn nữa… chú Lục đã bàn bạc với bố anh về đám cưới của chúng ta…”
“Cái gì?”
Minh Nguyệt há hốc miệng ngỡ ngàng. Sao bố cô có thể làm như vậy chứ? Rõ ràng ông đã biết cô và 001 có tình cảm…
“Minh Nguyệt, anh thật sự rất yêu em, anh cũng không ngại đứa con này. Chỉ cần em cho anh một cơ hội…”
“Không bao giờ! Anh thừa biết tôi và 001 đang ở bên nhau, sao anh có thể làm như vậy?”
“Anh…”
“Tôi sẽ không bao giờ chấp nhận anh! Tần Bách Niệm, anh nên tìm một cô gái tốt hơn.”
Nói xong những lời này, Lục Minh Nguyệt liền quả quyết rời đi, để lại bóng dáng cô đơn của Tần Bách Niệm trước cổng bệnh viện.
Những ngày sau, trừ thời gian lên trường, bên cạnh Minh Nguyệt luôn có một cái đuôi nhỏ là Tần Bách Niệm.
Anh ta cứ mặt dày bám theo cô, cư xử như thể không có chuyện ngày hôm đó, có đuổi cũng không đi, còn hùng hồn nói là muốn bảo vệ cô trong thời gian này.
Minh Nguyệt bĩu môi, bảo vệ gì chứ, mấy chục vệ sĩ ở kia chưa đủ sao?
Cuối cùng vẫn không đuổi được Tần Bách Niệm, cô chỉ đành mặc kệ anh ta. Minh Nguyệt không biết bao giờ 001 mới trở về, cô chỉ biết chờ đợi trong hy vọng, hy vọng rằng anh sẽ an toàn trở về, hy vọng anh sẽ đến đón hai mẹ con cô.
Minh Nguyệt cứ sống trong sự mong mỏi chờ đợi, không hề hay biết ở đâu đó trên thế giới này, có một người đàn ông đang giành giật sự sống của mình với thần ૮ɦếƭ vì cô.
“Mau tránh đường! Bác sĩ, nạn nhân bị bắn hai phát đạn ở vùng bụng, mắt bị tổn thương,đùi phải bị gãy, huyết áp đang giảm!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc