Cánh Hoa Không Tàn, Ánh Trăng Không Tan - Chương 30

Tác giả: Tạp Nhã

“Ôn Hạ Tranh sao rồi?”
001 vội vàng hỏi bác sĩ Bách. Bàn tay anh vẫn không buông tay Ôn Hạ Tranh.
Bác sĩ Bạch thao tác một lúc mới buông cái kéo dính máu trong tay xuống rồi thở phào, nhẹ nhõm lên tiếng:
“Không sao, đã gắp được đạn ra rồi!”
001 nghe vậy liền thở hào rồi mệt mỏi ngã ngồi xuống đất. Lúc này anh mới để ý thấy Lục Minh Nguyệt đang ngây ngốc đứa ở trước cửa, đằng sau là Kim Mộc Tranh với vẻ mặt lạnh tanh.
Minh Nguyệt dùng ánh mắt đau đớn nhìn anh nhưng 001 lại chỉ lạnh nhạt quay đi khiến cô cảm thấy bị tổn thương vô cùng.
Cô đưa tay quệt mạnh nước mắt trên mặt rồi đùng đùng bỏ lên phòng, chốt cửa không cho ai vào.
Mà lúc này, Lục Duệ Thành đứng trên lầu đã chứng kiến tất cả. Ông lắc đầu chán nản rồi cũng xoay người trở về thư phòng. Phút chốc chỉ còn lại 001 và Ôn Hạ Tranh vừa được sơ cứu.
Vì không sử dụng thuốc gây mê nên hiện tại Ôn Hạ Tranh vẫn còn tỉnh táo. Cô nhìn vẻ mặt lạnh lùng của 001 thì cảm thấy chua xót.
Sao cô ta có thể không biết ban nãy chỉ là 001 diễn trò qua mắt Lục Minh Nguyệt cơ chứ!
Hành động quan tâm chăm sóc ấy mãi mãi chẳng thể dành cho cô ta!
Ôn Hạ Tranh vừa định ngồi dậy thì đã bị 001 đè lại, anh vẫy tay với một bảo vệ, dặn dò anh ta đưa Hạ Tranh lên phòng rồi xoay người rời đi.
Một người vừa nãy còn săn sóc cô ta như thế, giờ lại trở nên xa cách khó gần khiến Ôn Hạ Tranh cảm thấy thất bại.
Lục Minh Nguyệt không còn ở đây thì anh sẽ không tiếp tục diễn nữa sao?
Cứ cho là cô ta ích kỷ, nhưng Ôn Hạ Tranh thật sự muốn được anh quan tâm chăm sóc.
Nhìn theo bóng lưng cô quạnh của 001, cô ta đã âm thầm đưa ra quyết định.
—---
Kể từ ngày hôm đó, Lục Minh Nguyệt không còn gặp được 001 nữa. Cô không biết anh đang ở đâu, cũng không muốn để tâm đến anh nữa.
Minh Nguyệt quay trở lại trường học, tiếp tục chương trình thiết kế trên trường. Vì vào học muộn hơn các sinh viên khác nên ký túc xá đã hết phòng, Lục Duệ Thành đã mua cho cô một căn hộ ở gần trường.
Cả Ôn Hạ Tranh và 001 đều như bốc hơi khỏi thế giới của cô khiến Lục Minh Nguyệt không khỏi chua xót. Cô cứ nghĩ mình đã tiến gần bên anh hơn một chút, nhưng thật chất tất cả đều chỉ là ảo tưởng của cô mà thôi.
Cứ ngỡ phía trước sẽ là con đường màu hồng, nhưng hiện thực tàn khốc đã phá tan những mộng tưởng của cô. Người có duyên ắt sẽ gặp lại, chi bằng cứ để mọi truyện thuận theo ý trời.
Chiều hôm ấy, Lục Minh Nguyệt vừa về đến căn hộ của mình liền nằm vật xuống. Cô mệt mỏi nhắm nghiềm hai mắt muốn ngủ nhưng vì chưa tắm nên cơ thể cô có chút dính người rất khó chịu.
Đấu tranh tư tưởng một hồi, Minh Nguyệt quyết định đi tắm rửa một chút rồi đi ngủ. Ai ngờ vì hai ngày thức trắng hoàn thành bản thảo khiến cô thiếu ngủ trầm trọng nên khi vừa ngâm mình trong làn nước nóng, Minh Nguyệt đã thi*p đi lúc nào không hay.
“Kính coong!”
Tiếng chuông cửa khiến Lục Minh Nguyệt giật mình tỉnh dậy. Cô dịu mắt một chút cho tỉnh táo rồi mới nhận ra mình đang ngủ quên trong bồn tắm, nếu không phải có người bấm chuông thì không biết cô có bất cẩn mà ngạt nước luôn hay không.
Lục Minh Nguyệt thở phào rồi nhanh chóng thay quần áo. Cô vừa lau tóc vừa mở cửa phòng, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt rạng rỡ của Tần Bách Niệm.
Lục Minh Nguyệt có chút sững sờ, cô không người lại gặp anh ta ở nơi đất khách quê người này. Minh Nguyệt nhướng mày, ý hỏi tại sao anh ta lại xuất hiện ở đâu.
“Anh có chuyến công tác đến Nam Đại, vừa hay nhớ ra em cũng ở đây nên đến chào hỏi một chút. Anh ở phòng đối diện, có việc gì có thể qua tìm anh.”
Tần Bách Niệm dịu dàng nhìn cô ấy, ánh mắt đầy thâm ý của anh ta khiến Minh Nguyệt có chút ớn người. Không hiểu sao cứ nhìn thấy người đàn ông này là cô lại nhớ đến 001.
“Tôi biết rồi.”
Thấy cô chỉ trả lời qua loa như vậy, trong mắt Tần Bách Niệm hiện lên chút mất mát rồi nhanh chóng tan biến. Anh nở một nụ cười với cô rồi mới quay người về phòng.
Đối với sự xuất hiện của Tần Bách Niệm, Lục Minh Nguyệt cũng không quá để tâm. Vừa rồi lại nhớ đến 001 khiến cô không nhịn được mà nhớ lại những kỷ niệm giữa hai người.
“Lục Minh Nguyệt, sao mày lại vô dụng như vậy! Rõ ràng là anh ta đã bỏ mày, mày còn ở đây nhớ nhung anh ta làm gì cơ chứ!”
Minh Nguyệt thầm mắng mình một câu rồi lục ᴆục chui vào trong chăn nằm ngủ.
Đêm đó, một người trằn trọc không ngủ được, ở một nơi xa, một người cảnh giác không dám nghỉ ngơi.
Gần mười một giờ trưa, Lục Minh Nguyệt đem theo đôi mắt đen như gấu trúc lững thững đi ra ngoài. Đêm qua cô nhớ anh đến mức chẳng thể chợp mặt, chỉ cần nhắm mắt lại nhớ đến những lời âu yếm của anh, những cử chỉ thân mật của anh và cả đêm hôm đó của hai người.
Cô không muốn tình trạng này kéo dài, tính ra ngoài chơi cho khuây khỏa một chút.
Vừa ra cửa, cô liền nhìn thấy Tần Bách Niệm ăn mặc gọn gàng đứng trước cửa phòng mình như thể đã đứng đợi từ lâu. Nhìn thấy Minh Nguyệt, anh ta liền nở một nụ cười thật tươi rồi ra vẻ xấu hổ nói:
“Trưa nay anh muốn ăn lẩu nhưng không muốn ăn một mình, em ăn với anh chứ?”
Lục Minh Nguyệt vừa định từ chối thì Tần Bách Niệm lại lên tiếng:
“Ừm… nhân tiện anh cũng có chuyện muốn nói với em… về 001.”
Nghe đến tên của anh, mắt Lục Minh Nguyệt liền sáng bừng, cô không do dự đồng ý lời mời của anh ta.
Tần Bách Niệm cảm thấy sống mũi có chút cay cay, sự chua xót cứ vậy chiếm lấy trái tim anh ta. Chỉ cần nhắc đến tên vệ sĩ kia thì tâm tình cô liền tốt lên, vậy sự xuất hiện của anh ta ở đây chẳng phải là một trò cười hay sao?
Hai người nhanh chóng trở về căn hộ của Tần Bạch Niệm. Nồi lẩu sôi ùng ục trên bàn ăn tỏa ra một mùi thơm phức khiến Lục Minh Nguyệt theo bản năng nuốt nước miếng.
“Em cứ tự nhiên ăn đi!”
Lục Minh Nguyệt cũng không khách sáo liền gắp một miếng thịt bò lên đưa vào miệng. Cô nhướng mày hỏi Tần Bách Niệm:
“Anh muốn nói với tôi chuyện gì?”
“Chuyện là…”
“Ọe…”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc