“Cảm phiền tránh đường, chúng tôi còn phải đi cứu người!”
“Bên này vẫn còn một người bị kẹt mà!”
“Thống đốc Phó đang bị kẹt ở đằng kia, là anh thì anh có dám chậm trễ không? Mấy người đợi một chút, đội cứu hộ sắp đến rồi!”
“૮ɦếƭ tiệt!”
Tần Bách Niệm vò đầu chửi thầm một tiếng. Cái xã hội coi trọng tiền tài danh vọng khốn kiếp này! Đã đi cứu người còn phân biệt quyền thế, đúng là một lũ ăn hại!
001 lúc này như người vô hồn. Ánh mắt anh đờ đẫn không chút ánh sáng.
Trong màn mưa, người đàn ông cao lớn quỳ sụp bên đống đổ nát, dùng tay không bới từng hòn đá ra. Trên cánh tay anh đầy vết trầy xước, quần áo ướt đẫm dính vào người trông vô cùng chật vật nhưng anh vẫn tiếp tục đào bới.
“Tổng chỉ huy…”
Những người còn lại trong tiểu đội dùng ánh mắt xót xa nhìn anh. 001 đã đào bới đống đổ nát gần 2 tiếng rồi.
Tận mắt nhìn thấy người con gái mình yêu bị vùi lấp ngay trước mắt, không phải ai cũng có thể chịu đựng được nỗi đau này.
Tần Bách Niệm nhìn bộ dáng của 001 như vậy liền cảm thấy tự trách. Đáng nhẽ lúc đó anh ta nên ngăn cản cô quyết liệt hơn, đáng nhẽ lúc đó anh ta nên để cô ôm đứa trẻ trong tay mình chạy ra trước… nhưng anh ta không dám! Anh ta là kẻ nhát gan khốn kiếp!
“Anh Tôn, đừng như thế. Tay anh bị thương rồi!”
Tô Mẫn Mẫn không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh anh. Cô ta vươn tay muốn ôm lấy anh an ủi nhưng lại bị 001 dùng ánh mắt đờ đẫn liếc một cái rồi đẩy mạnh sang một bên.
“Lão đại, anh nghỉ một chút đi! Đội cứu hộ sắp đến rồi, nhất định…”
Bọn họ không ai dám nói tiếp vế sau. Tiểu Nguyệt Nguyệt ở dưới đó có bình an hay không bọn họ đều không dám chắc. Nếu cô thật sự bỏ mạng ở đây, nói không chừng 001 cũng sẽ tự kết liễu mạng mình ở đây mất!
“Không muốn giúp thì cút sang một bên! Đừng cản tôi!”
001 cất giọng khàn khàn rồi tiếp tục đào bới. Anh không tin cô thật sự đã rời xa mình, càng không tin cô nhẫn tâm để anh lại một mình trên thế gian này.
Minh Nguyệt của anh ngây thơ như thế, hiền lành như thế, tốt bụng như thế, cô nhất định sẽ không để anh phải sống khổ sở một mình!
Nghĩ đến đây, 001 như được tiếp thêm sức mạnh. Tốc độ đào bới của hai bàn tay cũng nhanh hơn trước. 001 dường như đã mất đi cảm giác đau đớn, từng dòng máu chảy ra từ hai bàn tay nhưng anh chẳng cảm thấy gì cả.
Có lẽ khi Minh Nguyệt bị chôn vùi ở nơi này, cô cũng đã đem theo trái tim biết rung động và cảm nhận của anh rồi!
Đúng lúc này, một bàn tay thò ra muốn giúp 001 nâng một tảng đá lớn. 001 ngây người nhìn sang, Tần Bách Niệm vậy mà lại muốn giúp anh.
Lửa giận của 001 lập tức bùng lên. Anh túm lấy cổ áo anh ta ném mạnh một cái rồi lao đến đấm liên tiếp vào khuôn mặt điển trai của Tần Bách Niệm. Cảm xúc bị kìm nén ứ lại trong cổ họng lập tức bộc phát, anh điên cuồng đánh đấm Bách Niệm.
“Thằng khốn! Tất cả là tại mày! Nếu không phải vì mày thì Minh Nguyệt đã không bị kẹt ở trong đó!”
Mấy người trong tiểu đội thấy tình hình không ổn liền chạy tới cản 001 lại. Khó khăn lắm mới kéo được 001 ra khỏi Tần Bách Niệm. Anh ta đã bị đánh đến mặt mũi bầm dập, bộ dáng vô cùng thê thảm nhưng vẫn không nói một lời.
Nếu bị 001 đánh một trận có thể giải quyết được cảm giác tội lỗi trong lòng Tần Bách Niệm thì anh ta không ngại để 001 đánh ૮ɦếƭ!
“Có gì từ từ nói. Việc quan trọng bây giờ chính là tìm được chị dâu, hai người đừng ngây ngổ nữa!”
001 bỏ mặc những lời khuyên giải của mọi người. Anh ngồi bệt xuống đất, dùng hai tay ôm lấy mặt. Giữa các ngón tay có cảm giác ươn ướt.
Anh vậy mà lại bất lực không thể làm được gì!
001 lần đầu tiên bật khóc.
Người con gái anh thương bị đất đá vùi lấp không rõ sống ૮ɦếƭ mà anh lại không thể cứu cô!
001 cảm thấy trái tim mình như vỡ làm trăm mảnh. Anh biết chuyện này không phải là lỗi của Tần Bách Niệm nhưng cảm giác bức bối trong lòng khiến anh khó chịu, muốn tìm một lý do để giải tỏa.
Nhưng kẻ có lỗi ở đây phải là anh mới đúng! Đáng nhẽ anh phải đi bên cô, đáng nhẽ anh phải bảo vệ cô chu toàn, vậy mà…
Trong màn mưa xối xả, một người đàn ông đang đau khổ ôm mặt. Sự dằn vặt như rút cạn sức lực của anh.
“Tổng chỉ huy!”