“Cẩn thận!”
Lục Minh Nguyệt hét lên một tiếng rồi lập tức lao đến đỡ đứa bé. Cậu bé rơi vào vòng tay của cô nhưng cũng khiến Minh Nguyệt bị va chạm mạnh mà ngã xuống.
Lưng cô bị đập mạnh xuống nền đất ẩm ướt. Dù mặt đất không cứng như xi măng nhưng cú ngã cũng khiến Minh Nguyệt cảm thấy ê ẩm cả người.
001 sủng sốt lao về phía cô. Anh đỡ đứa bé sang một bên rồi đỡ cô dậy. Lục Minh Nguyệt cố nở một nụ cười để anh yên lòng nhưng nụ cười ấy còn méo mó khó nhìn hơn là khóc.
001 đau lòng nhìn người cô lấm lem bụi bặm, chân tày bị trầy xước rồi quay sang lườm Tần Bách Niệm đến cháy mắt.
Cái tên vô dụng này!
Tần Bách Niệm biết mình gây chuyện chỉ biết ho nhẹ một cái để giảm bớt sự xấu hổ.
Anh ta sẽ không cho ai biết vì lòng ghen tị nhất thời của mình, vì không muốn Minh Nguyệt ở cạnh tên mặt lạnh Tôn Thất kia quá lâu nên mới chạy vô đây xem tình hình.
Bây giờ anh ta thấy hối hận rồi, hối hận vì hành động của mình đã khiến cô bị thương.
“Em không sao! Mau đi tiếp thôi!”
Minh Nguyệt cố nén đau đớn nói với 001. Anh hơi mím môi rồi thở dài.
Bọn nhóc đều đã trèo xuống. Quân lính của nước Z cũng đã tiến vào dẫn bọn nhóc ra ngoài. Dù có chút sợ sệt nhưng bọn nhỏ không có cách nào khác ngoài đi theo bọn họ.
Vì bị thương nên tốc độ di chuyển của Lục Minh Nguyệt khá chậm. Tần Bách Niệm vẫn luôn đi bên cạnh cô, 001 vì là chỉ huy nên phải đi đằng trước nhưng thi thoảng anh vẫn quay lại nhìn cô.
Đúng lúc này, bộ đàm của 001 lại vang lên tiếng nói của Phó Duệ Hành:
“Tôn Thất, bên cậu thế nào rồi?”
“Chúng tôi đang đưa 7 đứa trẻ ra ngoài. Còn anh?”
“Bên này có một người đàn ông bị thương nặng, bị xe kéo trong hầm cán gãy chân, chúng tôi vẫn đang…”
Không để anh ta nói xong, cả căn hầm bỗng vang lên tiếng chuông inh ỏi. Chính là chuông báo động của quân đội nước Z!
“Thống đốc, tổng chỉ huy, không xong rồi! Quân đội nước S đã gài bẫy chúng ta! Hai người mau rời khỏi đó đi, hầm sắp sập rồi!”
Hầm sắp sập?
Ngay lúc đó, mặt đất bắt đầu rung chuyển, từng mảnh đá vụn trên nóc hầm cứ thế rơi xuống đầu họ.
Nhận ra tình huống nguy cấp, bọn họ liền ôm lấy đám trẻ bỏ chạy về phía trước.
Bên tai là tiếng ầm ầm nhức óc nhưng bọn họ không dám lơ là, thục mạng bỏ chạy về phía trước, đằng sau là từng phiến đá lớn đang rơi xuống, có thể ςướק lấy tính mạng của bọn họ bất cứ lúc nào!
“Phó Duệ Hành! Anh có nghe thấy tôi nói không?”
“...”
Đầu bên kia chỉ có tiếng rè rè vô định khiến trái tim họ treo lơ lửng. Phó Duệ Hành cùng tiểu đội của anh đã tiến vào rất sâu bên trong, không biết bọn họ liệu có an toàn thoát ra được hay không?
Quãng đường đi bộ mất mười lăm phút được bọn họ rút ngắn chỉ còn năm phút. Vừa nhìn thấy cửa hầm, bọn họ liền thấy hy vọng sống đang ở ngay trước mắt.
Lục Minh Nguyệt nhìn thấy ánh sáng phía trước cũng như được tiếp thêm sức mạnh. Cô đang bị thương, trên tay còn bế theo một đứa bé khiến cô kiệt sức. Nhận thấy tình hình không ổn, cô liền chuyển đứa bé trong tay cho Tần Bách Niệm vẫn đang chạy bên cạnh mình.
Anh ta lập tức đón lấy rồi đưa tay kéo cô đi. Minh Nguyệt thật sự đã cạn kiệt sức lực. Cô nhìn vào đôi mắt ngây thơ trong veo của đứa trẻ trong lòng Tần Bách Niệm, trong lòng cảm thấy chua xót.
Đúng lúc cô sắp khụy xuống thì cánh tay của Tần Bách Niệm lại vòng lấy eo cô xốc lên. Ánh mắt anh ta kiên định nhìn cô khiến Minh Nguyệt lại gắng sức chạy tiếp.
“Oa…”
Lục Minh Nguyệt nghe thấy tiếng trẻ con khóc liền đứng sững lại. Tần Bách Niệm theo đà chạy lao về phía trước vài bước mới dừng lại được. Anh ta hét về phía Minh Nguyệt:
“Minh Nguyệt! Cô đang làm cái gì vậy hả? Mau đi tiếp!”
Cô cố gắng quan sát xung quanh một vòng rồi nhìn thấy một cái bọc trắng nhỏ được treo bên thành hang, trong đó có một đứa bé sơ sinh đang khóc.
Đứa bé là con của một người làm trong hầm mỏ này, vì tính chất công việc nên chỉ có thể để đứa bé ở ngoài này để khi nào đến giờ nghỉ thì sẽ đến cho nó ăn.
Bên tai Minh Nguyệt vẫn là tiếng ầm ầm của những tảng đá va vào nhau, tiếng Tần Bách Niệm gào lên với cô khiến Lục Minh Nguyệt có chút lưỡng lự.
Nhưng ngay sau đó, Minh Nguyệt đã ra một quyết định khiến Tần Bách Niệm sửng sốt:
“Anh mau đưa đứa bé kia ra ngoài trước, tôi phải đi cứu đứa bé này!”
Tần Bách Niệm định ngăn cản nhưng nhớ đến đứa bé trong lòng, anh ta cắn răng nhìn Minh Nguyệt thêm một cái rồi chạy theo đoàn người ra ngoài.
“૮ɦếƭ tiệt!”
Lục Minh Nguyệt vừa đỡ được đứa bé ra khỏi cái bọc thì căn hầm cũng sụp xuống ngay bên cạnh cô.
Minh Nguyệt bế theo đứa bé chạy ra ngoài bằng hết sức bình sinh. Bây giờ mọi người trong đội đều đã ở ngoài hầm, chỉ còn lại một mình cô vẫn ở đây.
Lục Minh Nguyệt cắn chặt răng tăng tốc về phía trước. Đứa bé trong lòng vẫn đang gào khóc khiến tim cô thắt lại.
Bên ngoài, 001 cũng đã phát hiện không thấy Minh Nguyệt đâu. Anh kinh hãi nhìn về phía trong hầm, thấy cô vẫn đang bế một đứa bé chạy về phía này.
001 hoảng hốt định chạy vào kéo cô ra nhưng chưa bước vào hầm được vài bước thì nó đã sập xuống.
Trước mặt anh chỉ còn một đống đổ nát khiến 001 ngây người.
Anh vừa nhìn thấy Minh Nguyệt đưa tay về phía mình. Rõ ràng là gần ngay trước mắt… nhưng vẫn không kịp!
“Lục Minh Nguyệt!”