Cánh Hoa Không Tàn, Ánh Trăng Không Tan - Chương 22

Tác giả: Tạp Nhã

“Minh Nguyệt, đến nơi rồi! Mau tỉnh dậy nào!”
Lục Minh Nguyệt mơ màng mở mắt. Khi nhìn thấy nỗi xót xa trong mắt anh thì cô lập tức tỉnh táo, cười một cái tỏ vẻ không sao rồi xuống xe.
Cô đi theo anh đến gần hầm mỏ. Bên ngoài là ba tốp lính đang xếp thành hàng ngay ngắn đợi sự chỉ huy của anh.
001 nghe sơ qua tình hình rồi nhíu mày. Phó Duệ Hành đã dẫn theo hai đội vào trong hầm, chỉ tìm được khoảng chục người công nhân vẫn đang làm việc.
Anh nhìn vào hầm mỏ tối đen một lát rồi quyết định dẫn theo một đội đi vào hỗ trợ tìm kiếm. Lục Minh Nguyệt muốn đi theo nhưng bị anh ngăn cản.
“Em đứng ở đây đợi anh. Ngoan, đừng đi đâu.”
Sau khi nhìn thấy Minh Nguyệt gật đầu, anh mới yên tâm rời đi. Trước khi vào hầm, anh đưa cho cô một bộ đàm rồi xách đồ cũng đám người vào tìm kiếm.
Trời đã sáng nhưng vẫn vô cùng âm u. Một cơn bão sắp kéo đến, bám lấy bầu trời không buông.
“Tôi nói này đồ đầu heo. Anh ta chỉ đi vào đó tìm người thôi chứ có phải đi Gi*t giặc đâu mà cô phải căng thẳng như thế? Con gái con đứa mà cứ nhíu mày, càng ngày sẽ càng già đi đó.”
Bỗng nhiên tiếng nói của Tần Bách Niệm vang lên bên tay Minh Nguyệt. Cô quay người liền nhìn thấy khuôn mặt gợi đòn của anh ta.
“Anh làm gì ở đây vậy hả?”
“Tôi là quân y, đương nhiên phải ở đây rồi!”
Anh ta không nói cho cô biết, vì nghe tin Minh Nguyệt cũng đi nên anh đã xung phong theo chân đội 3 đến đây trợ giúp. Ở trại vẫn còn người bị thương, quân y như anh chạy đôn chạy đáo khắp nơi vô cùng mệt mỏi. Vài người khuyên anh nên nghỉ ngơi một chút, nhưng anh lo Minh Nguyệt sẽ gặp nguy hiểm nên liền chạy tới đây.
Hai người trò chuyện câu được câu chăng rồi im lặng. Lục Minh Nguyệt vẫn đang hết sức tập trung nhìn về cửa hầm, không còn để tâm đến Tần Bách Niệm nữa. Anh ta nhìn cô chăm chú một hồi rồi lại nhìn xuống đất, di di mũi chân.
Anh ta đúng là điên rồi mới đi đến đây chịu ngược!
Rõ ràng cô vốn không để anh ta vào mắt, vậy mà Tần Bách Niệm anh lại ngây thơ cho rằng cô nhất định có để ý đến mình!
Nửa tiếng sau, bộ đàm của cô bỗng vang lên tiếng nói của anh.
“Minh Nguyệt, em có thể vào đây được không?”
Cô nghe xong liền xách túi chuẩn bị đi vào thì bộ đàm lại một lần nữa vang lên.
“Dẫn theo A Đạt, đừng đi một mình.”
Tiếng của bộ đàm không nhỏ, vừa hay A Đạt ở ngoài cửa hầm nghe được liền lấy đồ theo cô vào hầm.
A Đạt là một cấp dưới rất có năng lực, để anh ta đi cùng Minh Nguyệt khiến anh an tầm vài phần.
“Để tôi đi cùng!”
001 ngây người. Bộ đàm vang lên tiếng của Tần Bách Niệm khiến anh cảm thấy khó chịu.
Tần Bách Niệm sao lại đang ở cùng Minh Nguyệt rồi?
Nhưng tình hình nguy cấp, đây không phải là lúc để anh giải quyết chuyện riêng. 001 chỉ ừ một tiếng rồi hạ bộ đàm xuống. Trong lòng trống rỗng, cảm giác không nói thành lời.
Dù mối quan hệ giữa anh và Minh Nguyệt đã thân mật hơn một chút nhưng 001 chưa bao giờ có cảm giác an toàn. Anh sợ có một ngày cô sẽ bỏ đi, cô sẽ nhận ra thích anh chỉ là cảm xúc nhất thời.
Bông hoa xinh đẹp đang nở rộ như cô không nên bị vùi lấp khi ở bên cạnh anh!
Dũng khí mà khó khăn lắm 001 mới tìm lại được giờ tan biến trong phút chốc.
Những người lính bên cạnh nhìn vẻ mặt anh liên tục thay đổi thì chỉ biết thở dài.
Bọn họ rất quý Tiểu Nguyệt Nguyệt, cũng mong lão Tôn của họ có thể ở bên cô ấy cả đời. Rõ ràng mấy ngày nay hai người họ giống như đã xác định mối quan hệ, sao lại có một hòn đá Tần Bách Niệm cản đường chứ!
Khi mọi người còn đang ai oán thì nhóm Minh Nguyệt đã đến nơi.
Cô nhìn thấy anh vẫn an toàn thì thở phào rồi bước đến bên cạnh anh. Không khí trong hầm có phần ẩm ướt và bí bách khiến Minh Nguyệt có chút không quen.
Bàn tay cô đã được anh nắm lấy thật chặt. Mười ngón tay đan vào nhau như tiếp thêm sức mạnh cho hai người.
Tần Bách Niệm nhìn thấy cảnh này chỉ cảm thấy nhức mắt. Anh ta quay mặt đi, âm thầm chua xót.
“Bọn anh phát hiện một vài đứa trẻ bị bắt vào đây bóc lột sức lao động. Có vài đứa trẻ vì hoảng sợ đã trực tiếp trèo lên nóc hầm. Bọn anh không có cách nào lên được nên đành nhờ em. Có được không?”
Nghe 001 nói xong, Lục Minh Nguyệt chỉ nghiêm túc gật đầu một cái rồi theo chân anh đến nơi bọn trẻ đang trốn. Vì không muốn dọa sợ lũ nhóc nên chỉ có hai người đi tiếp, những người còn lại chỉ có thể giương mắt nhìn theo.
“Ở trên này.”
Vừa nói 001 vừa chiếu đèn pin lên trên nóc hầm. Lục Minh Nguyệt hơi bất ngờ. Trên đó là năm, sáu đứa trẻ đang sợ hãi ngồi trên thanh gỗ mộc vắt ngang hầm. Ánh mắt của chúng chỉ có sự đề phòng, có một vài đứa còn lập tức trốn ra sau khi ánh đèn của anh chiếu đến.
Minh Nguyệt ra hiệu cho anh tắt đèn đi rồi dựa vào ánh sáng đằng sau từ từ tiến về phía chúng. Lũ trẻ hoảng sợ lập tức lùi về sau, có đứa còn suýt ngã xuống khiến Minh Nguyệt thót tim.
“Đừng sợ! Chị sẽ không đến nữa được không? Mau ngồi lui lên, nếu không sẽ ngã mất.”
Minh Nguyệt cố gắng điều chỉnh giọng nói sao cho nhẹ nhàng nhất, Thấy cô chỉ đứng đó không làm gì khác, tụi nhỏ dần thả lỏng cảnh giác nhưng vẫn không chịu xuống.
“Mấy đứa đừng sợ, nếu mấy đứa không thích thì chị sẽ không đến. Chị tên là Minh Nguyệt, các em có thể gọi chị là chị Nguyệt. Có thể nói cho chị biết vì sao mấy em lại ở đây không?”
Lúc đầy tụi nhỏ còn có ý kháng cự không trả lời nhưng Minh Nguyệt không sốt ruột. Cô cố gắng nở một nụ cười thật tươi chờ chúng trả lời.
Sau vài câu trao đổi ngắn gọn, Minh Nguyệt cũng biết đại khái mọi chuyện.
Đám trẻ này không phải người trong bản làng hôm trước. Chúng bị bố mẹ bán vào đây làm lao động khổ sai trong hầm mỏ này. Những người lớn khác đều làm việc ở sâu bên trong, chỉ có nửa đêm mới được ra ngoài lấy lương thực rồi lại bị cưỡng chế trở lại.
“Mấy đứa, chị sẽ không làm hại các em đâu. Có thể xuống đây với chị được không? Trên đó rất nguy hiểm, nếu như ngã xuống thì nhất định sẽ rất đau…”
Lục Minh Nguyệt phải thuyết phục tụi nhỏ gần năm phút mới có hiệu quả. Bọn nhóc vân mang dáng vẻ sợ sệt dần dần leo xuống.
Đúng lúc này, Tần Bách Niệm đột nhiên xông đến lớn tiếng nói:
“Hai người không sao chứ?”
Tiếng hét của anh ta làm bọn trẻ giật mình. Một cậu bé khoảng bảy tuổi đang trèo xuống liền bị trượt chân, ngã từ trên thanh gỗ xuống.
“Cẩn thận!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc