Cánh Hoa Không Tàn, Ánh Trăng Không Tan - Chương 20

Tác giả: Tạp Nhã

“001, anh đói chưa? Em có nấu cháo cho anh này.”
Lục Minh Nguyệt bẽn lẽn ôm bát cháo đứng ở một góc lều. Từ khi trở về, lúc nào 001 cũng nhìn chằm chằm cô khiến Minh Nguyệt cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.
Cô không biết tại sao anh lại đột ngột thay đổi như vậy. Anh bị thương ở vai chứ đâu phải ở đầu, sao đột nhiên lại thay đổi thái độ với cô như vậy?
“Lại đây!”
Anh trầm giọng lên tiếng khiến cô không nhịn được mà rùng mình, chỉ có thể ngoan ngoãn tiến lại gần.
001 bị thương ở vai trái nên sinh hoạt có chút bất tiện. Lục Minh Nguyệt đang muốn đút cho anh ăn thì đột ngột bị anh kéo xuống. Khi cô hoàn hồn thì đã ngồi gọn trong lòng 001.
Minh Nguyệt đỏ mặt, muốn rời khỏi lòng anh nhưng không dám giãy dụa, sợ chạm đến vết thương của anh nên chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi yên.
“Đút cho tôi!”
001 nói như ra lệnh. Nghe thấy yêu cầu của anh, Minh Nguyệt như không tin vào tai mình.
Rõ ràng bấy lâu nay anh vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định với cô, vậy mà bây giờ lại chủ động gần gũi khiến Minh Nguyệt có chút không quen.
“Anh… anh có thể tự ăn mà.”
“Tôi đang bị thương, em không thấy sao?”
001 nhướng mày liếc về phía vai trái của mình. Lục Minh Nguyệt cảm thấy vô cùng khó hiểu. Rõ ràng 001 thuận tai phải, dù vai trái có bị thương thì hoàn toàn vẫn có thể tự mình xúc cháo. Nghĩ vậy nhưng cô vẫn thuần thục múc một muỗng cháo rồi đưa đến miệng anh. Dù sao đây cũng là người cô thích, có thể chăm sóc anh chính là niềm mong mỏi duy nhất của cô.
“Nóng lắm, thổi cho tôi đi.”
Minh Nguyệt nghe lời liền phồng má thổi nhẹ vào muỗng cháo rồi đưa tới miệng anh. 001 ăn một miếng trong ánh mắt mong chờ của Lục Minh Nguyệt.
Cô chưa bao giờ phải xuống bếp, lần này nấu cháo cũng phải nhờ mọi người trong đội chỉ giúp mới có thể miễn cưỡng làm được.
“Cháo có hơi… nhạt một chút.”
Ánh mặt của Lục Minh Nguyệt lập tức tràn đầy vẻ thất vọng. Lần đầu tiên cô nấu ăn vậy mà lại bị chê bai như vậy khiến Minh Nguyệt có chút hụt hẫng.
“Nếu không ăn được thì đổ đi! Để em… Ưm!”
Minh Nguyệt đang nhỏ giọng lên tiếng thì miệng lập tức bị lấp đầy, vị cháo trắng bùi bùi lập tức tràn qua khoang miệng cô. Cô nhóc tròn mắt nhìn khuôn mặt của 001 kề sát ngay trước mặt, trong lòng vô cùng hoảng loạn.
Đây… đây là nụ hôn đầu của cô mà!
Minh Nguyệt cứ như vậy để mặc anh hôn mình. Cô cũng muốn đáp lại nhưng không biết cách.
“Không ai nói với em khi hôn phải nhắm mắt à?”
001 nhỏ giọng thì thào rồi lại tiếp tục hôn cô. Minh Nguyệt cũng trúc trắc làm theo.
Đừng thấy Lục Minh Nguyệt từng có bạn trai mà nhầm, đến nắm tay cô còn chả cho người ta nắm chứ đừng nói là hôn môi!
Một lúc sau, 001 thở dài buông cô ra. Nhìn bộ dáng ngơ ngẩn chưa hoàn hồn của cô, anh không nhịn được mà phì cười.
“Lần sau nếu có hôn nhau thì nhớ mở miệng ra.”
Anh buông một câu khiến Minh Nguyệt lại đỏ mặt như gấc chín. Cô ngượng ngùng cúi mặt không muốn cho anh nhìn thấy.
“Bây giờ thì đủ ngọt rồi. Mau đút chào cho anh đi.”
001 nói xong còn lưu manh liếm khóe môi một cái.
Cô có cảm giác như tảng băng sống này hóa sói rồi!
“Này lão…”
Phó Duệ Hành thô lỗ xông vào, nhìn thấy hai người đang ôm nhau ngồi trên giường liền thức thời ngậm miệng rồi xoay người đi ra ngoài như thể không có việc gì.
“...”
Minh Nguyệt xấu hổ không biết chui vào đâu. Cô giận dỗi đánh vào иgự¢ anh một cái rồi hậm hực đặt bát cháo xuống rồi định đứng lên.
“A… đau quá!”
001 bỗng nhiên ôm иgự¢ đau đớn kêu lên. Anh dùng tay che đi chỗ vừa bị cô đánh khiến Minh Nguyệt hết hồn, tưởng mình lại làm anh bị thương liền hoảng loạn đỡ lấy anh, sốt sắng hỏi:
“Xin lỗi, em không cố ý! Anh có đau không?”
Nhìn thấy khuôn mặt như sắp khóc của Minh Nguyệt, cuối cùng anh cũng không nhẫn tâm trêu cô nữa, chỉ khéo tay cô đặt lên иgự¢ mình khẽ xoa xoa.
“Không đau nữa rồi!”
“...”
Quân đội nước Z đã đưa những con tin vừa cứu được về doanh trại của Phó Duệ Hành. Bọn họ vẫn còn hoảng sợ vì vụ việc ban nãy nên không ai dám mở miệng nói chuyện. Các bác sĩ cũng đã cố hết sức để trấn an tâm lý của họ nhưng không thành. Đám trẻ con cứ khóc rú lên khiến mọi người đau đầu không biết phải làm sao.
“Cậu bé, nếu em không khóc nữa thì chị sẽ cho em một chiếc kẹo màu xanh được không? Chị thấy em rất thích màu xanh phải không?”
Giọng nói ngọt ngào của Lục Minh Nguyệt vang lên lập tức thu hút sự chú ý của bọn trẻ. Chúng ngơ ngác nhìn mấy viên kẹo nhiều màu sắc trong tay cô, ánh mắt không nén nổi sự tò mò.
Đám trẻ được sinh ra trên vùng đồi núi hoang sơ, đương nhiên chưa bao giờ được nhìn thấy những cục kẹo ngọt ngào nhiều màu như vậy.
Thấy cả đám trẻ lập tức nín khóc, mấy người quân y lập tức há hốc miệng nhìn Lục Minh Nguyệt. Bọn họ mất hơn một tiếng để trấn an tụi nhỏ mà không thành, cô lại chỉ cần một câu nói liền có thể dỗ chúng nín.
Thật ra bọn họ đâu hề biết, dáng vẻ cao lớn lực lưỡng cùng khuôn mặt nghiêm túc của họ đã dọa sợ bọn trẻ. Còn Minh Nguyệt với khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu, dáng người nhỏ nhắn thướt tha, lại dùng khuôn mặt tươi cười nhìn chúng khiến tụi nhỏ liền có cảm giác an toàn.
“Ngoan lắm! Mỗi đứa lấy một viên nè.”
Minh Nguyệt xòe tay ra cho bọn trẻ kẹo. Chúng dè dặt lấy một viên rồi bóc ra bỏ vào miệng. Vị ngọt ngào của viên kẹo lập tức lan tỏa khắp miệng. Chúng chưa bao giờ được ăn thứ gì ngon như vậy!
“Chú bóc giúp cháu nhé?”
001 một đứng đằng sau cô đã chú ý đến một bé gái vẫn đang loay hoay không bóc được vỏ kẹo. Anh cố gắng thu lại vẻ nghiêm nghị lạnh lùng của mình, ôn hòa nhìn bọn nhỏ khiến cả đội há miệng muốn rớt hàm.
Lão Tôn nổi tiếng nghiêm khắc đến dọa người vậy mà lại dùng giọng điệu ấm áp để lấy lòng bọn trẻ? Ai đó mau trả lại Tôn Thất cao lãnh cho bọn họ đi!
Tô Mẫn Mẫn không chịu đứng ngoài nhìn cảnh này. Cô ta lập tức học theo dáng vẻ của Minh Nguyệt, mỉm cười với bọn trẻ rồi dang tay ra làm bộ muốn ôm chúng.
“Bé con, lại đây nào!”
“Chị ơi, có mụ phù thủy muốn bắt em! Hu hu hu…”
“...”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc