Cánh Hoa Không Tàn, Ánh Trăng Không Tan - Chương 19

Tác giả: Tạp Nhã

“Thằng chó, mày không xứng được nhắc đến con tao! Nếu không phải tại mày thì nó đã không ra đi! Tao nhất định phải Gi*t mày để rửa mối thù cho nó!”
Người đàn ông như nổi điên gào thét về phía Phó Duệ Hành. Anh vẫn không một chút lung lay, thản nhiên nhìn về phía Lý Nhân.
Con trai của hắn ta là Lý Kỳ, là phần tử khủng bố. Lý Kỳ đã trực tiếp nã súng vào những người qua đường vô tội ở thành phố Thiên Đại, ςướק đi hơn hai mươi sinh mạng. Chính tay Phó Duệ Hành đã bắn ૮ɦếƭ Lý Kỳ khi anh đang cố gắng khống chế anh ta. Lý Nhân vì mù quáng nên đã trở thành kẻ phản quốc gia nhập quân đội của nước S.
Với những kẻ bạo động như anh ta, Phó Duệ Hành hoàn toàn có quyền nổ súng!
“Đã bao vây hết chưa?”
“Đều đã sẵn sàng!”
Phó Duệ Hành nhỏ giọng nói chuyện với 001. Lục Minh Nguyệt vẫn luôn bị anh chắn đằng sau có chút không hiểu. Chuẩn bị cái gì cơ?
Quân sĩ của nước S thấy bọn họ có hành động lạ lập tức cảnh giác nắm chặt cây súng nhưng đã muộn. Tiểu đội số 2 của bọn họ đã lập tức áp sát từ phía sau, ngay lập tức áp đảo thế trận. Quân địch đều bị nóng súng của quân đội nước Z uy Hi*p, không còn cách nào khác ngoài việc bỏ νũ кнí xuống. Những con tin cứ vậy mà được cứu thoát trừ người phụ nữ mang thai đang bị Lý Nhân tóm lấy.
Lý Nhân thấy tình thế không ổn liền cảm thấy lo lắng, nhưng rồi hắn ta bỗng cười lớn rồi lên tiếng, giọng đầy vẻ giễu cợt:
“Quân tiếp viện của tao sắp đến rồi! Nếu muốn toàn mạng thì mau rút quân khỏi đây rồi nhường lại dãy núi này cho nước S đi. Chỉ là một dãy núi thôi mà, đâu cần phải tranh chấp lâu ngày như vậy? Tôi nói có đúng không?”
“Quân tiếp viện? Cho mày hay, quân tiếp viện của mày đã bị quân đội nước Z chặn hết rồi! Nước S đối xử với mày cũng không tệ nha, cử đến hẳn 10 binh lính.”
“Cái gì? Mày nói dối! Rõ ràng quân tiếp viện phải có đến trăm người, sao có thể?”
Lý Nhân ngây người, dường như không thể tin vào tai mình. Hắn ta vậy mà trở thành con tốt thí!
“Lý Nhân, tao khuyên mày nên đầu hàng đi, quốc gia sẽ khoan hồng với mày.”
“Không… không thể nào!”
Hắn tay vừa nói vừa điên cuồng xả súng ra xung quanh nhưng may mắn là hắn đang hoảng loạn nên toàn bắn xuống đất, không khiến ai bị thương cả. 001 theo phản xạ lập tức ôm chặt lấy Minh Nguyệt giấu sau lưng mình, cảnh giác nhìn Lý Nhân.
Người phụ nữ mang thai đã bị một màn này dọa cho tái mặt. Cô ta không ngừng van xin Lý Nhân thả mình ra, nước mắt nước mũi tèm nhem trông vô cùng đáng thương.
“Lý Nhân, tôi nhắc lại một lần nữa. Mau bỏ súng xuống!”
“Thằng chó! Tao nhất định không tin mày! Nếu hôm nay có phải bỏ mạng ở đây thì nhất định tao sẽ không đi một mình!”
Nói rồi hắn ta trực tiếp dí súng lên đầu người phụ nữ, tư thế chuẩn bị Ϧóþ cò. Hắn muốn đập tan sự kiêu ngạo của Phó Duệ Hành, hắn căm ghét vẻ mặt bình thản của anh. Hắn muốn khiến anh phải hoảng sợ, kể cả phải đổi cả tính mạng hắn cũng cam lòng!
Thế nhưng, vẻ mặt của Phó Duệ Hành vẫn chẳng có chút biến chuyển. Nhân lúc Lý Nhân không để ý, 001 đã lẻn ra sau hắn lúc nào không hay.
Lục Minh Nguyệt thấy cảnh này liền căng thẳng đến mức vô thức nín thở. Đám cấp dưới của Lý Nhân phía sau đã nhìn thấy tất cả nhưng không ai dám lên tiếng. Những họng súng đen ngòm đều đang dí vào đầu họ, bọn họ không dám chơi đùa với tử thần!
“Mày… mày… A!”
Khẩu súng trong tay hắn bị 001 đá bay xuống đất. Hắn đau đớn ôm tay. Người phụ nữ cũng được ảnh dùng tay đẩy về phía Phó Duệ Hành.
Nhưng trong lúc anh không chú ý, Lý Nhân dùng ánh mắt hung tợn nhìn anh rồi rút từ thắt lưng ra một con dao găm. Trong sự hoảng hốt của tất cả mọi người, con dao đó một nhát đâm xuống vai anh.
001 chỉ có thể giương mắt nhìn còn dao cắm xuống, xoay người che chở cho người phụ nữ phía trước.
“Lão Thất!”
“001!”
“Tổng chỉ huy!”
Đoàng! Đoàng!
Lý Nhân ngã xuống trong vũng máu. Phó Duệ Hành đỏ mắt nhắm thẳng vào cánh tay và bụng hắn ta mà Ϧóþ cò. Nếu không phải hắn ta còn có ích cho kế hoạch sau thì anh hận không chỉ ghim phát đạn này vào đầu hắn!
Lục Minh Nguyệt nhìn 001 ngã xuống trước mắt mà cảm giác như cả bầu trời sụp đổ. Cô run run bước đến bên cạnh anh. Người phụ nữ mang thai được anh che chở đã sớm bị dọa cho ngất đi.
Mọi người lập tức đổ xô lên đỡ lấy 001. Anh bị đâm một nhát nhưng không phải vào chỗ hiểm nên vẫn còn tỉnh táo.
Trong khi tất cả đều đang lo lắng băng bó cho anh thì 001 lại thản nhiên nhìn về phía Lục Minh Nguyệt vẫn đang chầm chậm tiến về phía mình.
Anh nhìn khuôn mặt cứng đờ không chút huyết sắc của cô mà không khỏi đau lòng, chỉ có thể cố gắng để giọng nói trầm ổn và giơ cánh tay còn lại về phía cô.
Minh Nguyệt máy móc chậm chạp ngồi quỳ xuống bên cạnh anh. Đôi mắt cô vẫn tràn đầy vẻ ngơ ngác, hiển nhiên đã bị dọa sợ.
001 chăm chú nhìn cô. Hai người cứ vậy mà mặt đối mặt, mặc kệ tất cả những ánh mắt xung quanh.
Trước ánh nhìn của toàn đội, 001 nhẹ nhàng dùng một tay ôm cô vào lòng, khẽ khàng vỗ về, nhỏ giọng dỗ dành cô. Còn Lục Minh Nguyệt khi này đã bật khóc nức nở trong lòng anh.
Ngay giây phút ấy, 001 mới nhận ra một điều.
Ở thời khắc con dao ấy găm xuống cơ thể anh, thứ anh luyến tiếc nhất chính là Lục Minh Nguyệt!
Ranh giới sinh tử chỉ mỏng manh như hai mặt của một tờ giấy. Đời này kiếp này, 001 thật sự không muốn nuối tiếc bất cứ điều gì, nhất là khi, anh thật sự đã yêu Minh Nguyệt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc