Cánh Hoa Không Tàn, Ánh Trăng Không Tan - Chương 18

Tác giả: Tạp Nhã

"001, tôi nhớ ra rồi! Chính là anh ta, người lái xe đó!”
001 bị tiếng hét của cô làm cho giật mình. Lục Minh Nguyệt vô cùng hưng phấn, rốt cuộc cô cũng nhớ ra rồi!
Khi đó, cô có nhờ người lái xe mở giúp cái cửa sổ. Khi anh ta vòng tay xuống kéo cửa, tay áo của anh ta thuận thế bị vén lên, lộ ra bắp tay săn chắc nhưng thứ khiến cô chú ý chính là hình xăm nhỏ ở phía trong bắp tay anh ta.
Hình xăm đó chính là một con rắn đang quấn quanh một chiếc vòng cung. Hóa ra đường cong trên bức ảnh chính là con rắn đó.
Lục Minh Nguyệt kể lại mọi chuyện cho 001 nghe. Càng nghe, khuôn mặt anh càng trở nên âm u khiến Minh Nguyệt có chút sợ sệt. Cô kể xong liền ngoan ngoãn ngồi lại trên giường, dõi mắt nhìn anh chạy ra khỏi lều. Chắc chắn anh đang muốn tìm người lính lái xe kia!
“Báo cáo chỉ huy, A Cừ đã rời khỏi doanh trại! Chúng tôi không tìm thấy anh ta ở đây!”
Sắc mắt của 001 càng đen hơn. A Cừ chính là tên của người lính đó. Lục Minh Nguyệt đứng bên cạnh anh không khỏi nhíu mày.
Bọn họ vừa tìm ra ký hiệu đó thì anh ta biến mất. Chẳng nhẽ chỉ là trùng hợp?
Hơn nữa, nếu anh ta là người của nước S thì chẳng phải là gián điệp hay sao? Anh ta cố tình lái xe đến chỗ có bom!
“Cậu ta bị gãy chân, chắc chắn chưa thế đi đâu xa. Đội một, mau đi tìm xung quanh doanh trại. Đội hai, các cậu đi tìm ở cái hang lúc nãy chúng ta đến. Nhớ đem theo νũ кнí!”
Phân việc xong, 001 cũng tức tốc hành động. Lúc này, Phó Duệ Hành cũng đã đứng trước lều của 001. Bây giờ mới có 2 giờ sáng nhưng ai cũng căng thẳng, khẩn trương truy tìm A Cừ.
Anh ta chính là một mắt xích quan trọng trong vụ việc này!
“Báo cáo thống đốc và chỉ huy, chúng tôi đã tìm thấy A Cừ ở bờ suối! Nhưng mà… cậu ta đã bị sát hại rồi ạ!”
Ba người nghe được tin này liền cảm thấy kinh ngạc. A Cừ vậy mà lại bỏ mạng ngay trước mắt bọn họ!
Lục Minh Nguyệt thay quần áo rồi theo chân những người lính chạy đến bờ suối. 001 và Phó Duệ Hành đã đến đó trước.
Đến nơi, Minh Nguyệt lập tức kinh hãi đến mức phải bịt chặt miệng mình để kìm nén tiếng hét.
Trước mặt cô chính là cánh tay bị cắt rời của A Cừ.
Cô hoảng sợ lùi về phía sau một bước rồi va phải một Ⱡồ₦g иgự¢ vững trãi. 001 liền kéo Minh Nguyệt vào lòng mình rồi úp mặt cô lên иgự¢ mình. Đến cả anh cũng không thể chấp nhận cảnh tượng này!
Những người lính nhìn thấy đồng đội của mình bỏ mạng một cách thê thảm như vậy thì không khỏi đau lòng. Cho dù A Cừ có phải là gián điệp hay không thì anh ta cũng từng là một phần của đội, cũng từng là anh em thân thiết kề vai sát cánh với bọn họ.
Họ ngậm ngùi thu dọn hiện trường. Không ít những người lính từng gắn bó thân thiết với A Cừ đều đang rơi lệ.
Minh Nguyệt vẫn đang bị 001 ôm trong lòng. Cả người cô run run, hiển nhiên là bị cảnh ban nãy dọa sợ.
“Đừng sợ, tôi ở đây!”
001 vừa nói vừa đánh mắt về phía Phó Duệ Hành. Hai người đàn ông như hiểu ý nhau mà cùng đứng sang một góc nói chuyện.
“Đây chắc chắn là người của Mr. Bạch làm ra!”
“Thống đốc, anh phát hiện gì sao?”
Nếu Phó Duệ Hành không phát hiện ra điều gì đặc biệt thì nhất định sẽ không chắc chắn như vậy.
“Cậu ta bị xử lý giống với nạn nhân thứ 8 của bọn вυôи иgườι. Phương thức này gần đây chỉ có Mr. Bạch sử dụng, còn có tấm thẻ này.”
Vừa nói, Phó Duệ Hành vừa đưa cho 001 một tấm thẻ màu xanh được bọc trong túi đựng chứng cứ.
Chỉ thấy trên mảnh giấy nhỏ bằng lòng bàn tay có ghi một hàng chữ: “MR. LUC, YOU CHEATED!”
Lục Minh Nguyệt được anh đưa về lều. Cô mệt mỏi chìm vào giấc ngủ nhưng vẫn nắm chặt lấy tay 001 không buông.
001 cứ ngồi yên bên cạnh cô không rời đi. Nhìn cô cứ ngủ được một lúc lại giật mình tỉnh dậy khiến anh không khỏi xót xa.
“Ngủ đi, tôi ở đây cùng em.”
Minh Nguyệt mơ màng nhìn anh. Cô cảm nhận được lòng bàn tay to lớn ấm áp của anh đang vỗ đều lên lưng cô. Dù động tác có hơi thô lỗ nhưng cũng khiến Minh Nguyệt chìm sâu vào giấc ngủ.
—-----
“Thống đốc, quân đội của nước S đã chiếm lấy một bản làng cách doanh trại 5km về hướng đông. Bọn chúng dùng ba mươi người dân trong bản làm con tin, yêu cầu chúng ta giao lại ngọn núi này cho nước S!”
Phó Duệ Hành tức giận đập mạnh cốc trà lên bàn. Rõ ràng bản làng đó đã được anh cho người canh giữ, vậy mà chỉ qua một đêm đã bị quân địch ςướק mất. Đây rõ ràng là một kế hoạch được sắp đặt sẵn!
Đêm qua A Cừ vừa mới bị sát hại, đến sáng nay ba mươi người liền bị bắt thành con tin.
“Dẫn đường đi! Lão Tôn, anh đi chứ?”
001 không nói gì chỉ lập tức vác đồ lên vai, Minh Nguyệt cũng chạy theo sau không rời nửa bước.
Tình hình trước mắt vô cùng cấp bách. Trong số 30 người dân bị bắt làm con tin có 8 trẻ em, 4 người già và 2 phụ nữ mang thai, còn lại là những người trưởng thành.
Bọn họ vừa đến nơi liền nhìn thấy đám người của nước S trang bị đầy đủ đang dí súng vào hai người phụ nữ đang mang thai.
“Chúng tôi mong có thể giải quyết chiến sự trong hòa bình. Hãy thả con tin ra!”
Nhà thương thuyết của bọn họ vẫn đang cố gắng thương lượng với bọn chúng nhưng không thành.
Tên cầm đầu vừa nhìn thấy Phó Duệ Hành lập tức cười lớn. Hắn ta tóm lấy một người phụ nữ rồi dí súng lên trán cô ta, uy Hi*p quân đội nước Z không được manh động rồi tiến về phía anh.
“Phó Duệ Hành, lâu rồi không gặp!”
“Đúng là lâu rồi không gặp! Lý Nhân, hậu sự của con trai mày thế nào rồi?”
“Thằng chó, mày không xứng được nhắc đến con tao! Nếu không phải tại mày thì nó đã không ra đi! Tao nhất định phải Gi*t mày để rửa mối thù cho nó!”
Vừa nói, người đàn ông tên Lý Nhân vừa hung tợn trợn mắt về phía anh. Cánh tay của hắn ta kẹp chặt cổ người phụ nữ khiến chị ta khó thở, không ngừng giãy dụa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc