“Anh mau thả tôi xuống, đến nơi rồi!”
“Hừm! Cô có cầu xin tôi cũng không tiếp tục cõng cô đâu! Con gái con đứa gì mà nặng như heo!”
“Tần Bách Niệm, anh mới là con heo! Đồ con heo!”
Hai người đứng trước cửa lều đấu võ mồm một hồi mới dừng lại. Lục Minh Nguyệt tức tối đi vào lều. Hình tượng bác sĩ ân cần chu đáo, lịch lãm của Tần Bách Niệm trong lòng cô chính thức sụp đổ rồi!
Minh Nguyệt phồng miệng kéo khóa lều. Bỗng nhiên, một bóng người to lớn ngồi lù lù trên giường khiến cô giật nảy mình hét toáng lên.
Ngay lập tức, bóng đen ấy lao về phía cô, bịt chặt miệng cô lại rồi kéo Minh Nguyệt vào trong lều, nhanh nhẹn kéo khóa.
Tần Bách Niệm vẫn chưa đi xa, nghe thấy tiếng hét của cô liền tức tốc chạy đến. Anh vừa giơ tay muốn mở khóa chiếc lều, vừa lớn giọng hỏi cô:
“Minh Nguyệt, cô bị làm sao vậy hả? Trả lời tôi đi!”
“... tôi… tôi không sao! Anh đừng mở cửa! Tôi đang… đang thay quần áo.”
Tần Bách Niệm nghe đến đây liền dừng động tác lại. Anh hoài nghi nhìn chiếc lều một lúc lâu rồi rời đi.
Bây giờ vẫn còn là buổi sáng, trong doanh trại chỉ còn vài người lính canh giữ, số còn lại đều đã đi làm nhiệm vụ của mình.
Trong túp lều màu xanh kiên cố, Lục Minh Nguyệt đang bị 001 ôm chặt trong lòng, miệng vẫn bị anh bịt chặt. Cô giương mắt nhìn anh đầy khó hiểu.
001 vẫn luôn yên lặng không nói một lời. Anh buông cánh tay đang che miệng cô xuống rồi bất ngờ ôm chặt lấy cô, đầu khẽ tựa lên một bên vai gầy của cô.
Anh cần bình tĩnh lại, nếu không anh sẽ không nhịn được mà xông ra đánh Tần Bách Niệm một trận mất!
Cảm giác này đúng thật là rất khó chịu mà! Vốn dĩ 001 đã trở về lều trước để không phải chứng kiến cái cảnh nhức mắt kia, vậy mà khi ngồi chờ cô ở đây, anh lại nghe thấy tiếng hai người cãi nhau ở ngoài.
Nghe qua liền thấy hai người họ rất thân thiết!
Còn có dáng vẻ của cô khi nhìn thấy anh. Rõ ràng là chột dạ nên mới giật mình như vậy!
Suy nghĩ này khiến 001 tức muốn điên lên. Anh không kìm chế được mà siết chặt cô hơn khiến Lục Minh Nguyệt cảm thấy khó thở.
Cô không biết anh bị làm sao, chỉ có thể chịu đựng sức mạnh của anh.
Một lúc sau, 001 cuối cùng cũng buông Minh Nguyệt ra. Anh cứ nhìn cô chằm chằm không rời mắt khiến cô vô thức không dám thở mạnh.
Ánh mắt anh như thể đang trách cứ cô, có chút hờn dỗi, cũng có chút tức giận nhưng hơn cả là sự bất lực ẩn sâu trong ánh mắt ấy.
“Anh làm sao vậy?”
Minh Nguyệt giơ tay muốn chạm lên gò má anh nhưng 001 bất ngờ tránh né. Anh buông cô ra, kéo dãn khoảng cách giữa hai người. Cánh tay của Minh Nguyệt vừa vươn lên giờ cứng đờ giữa không trung.
Cô chán nản buông thõng tay xuống, bên tai vẫn là giọng nói nhàn nhạt không cảm xúc của 001:
“Tôi không sao. Xin lỗi, đã quá phận rồi.”
Nói xong, anh lập tức đi ra ngoài. Bước chân của anh vẫn bình ổn như cũ, nhưng không ai biết trái tim của người đàn ông ấy đang đập loạn không kiểm soát.
Đôi mắt to tròn ấy nhìn anh đầy lo lắng, đôi tay mịn màng muốn chạm lên khuôn mặt anh khiến anh mất kiểm soát.
Anh tham lam muốn nhiều hơn… nhưng anh không xứng!
Nếu không thể cho cô hạnh phúc, vậy thì đừng reo rắc hy vọng!
Tối hôm ấy, mọi người cùng quây quần ăn cơm. Những ngày này, quân địch không có động tĩnh gì lớn khiến bọn họ có phần an tâm hơn một chút nhưng không ai dám thả lỏng. Nếu hôm nay thống đốc Phó không đích thân đến đây ăn tối thì bọn họ cũng chẳng có tâm trạng để ăn.
Sau bao ngày đóng quân ở một cái hang lớn gần đỉnh núi, tiểu đội do Phó Duệ Hành dẫn dắt vẫn không tìm ra đám người của nước S.
Bọn họ trở về trong mệt mỏi nên hôm nay cả đội tổ chức ăn uống một bữa no nê.
Nhìn những chiến sĩ vui vẻ cười lớn cùng nhau, Minh Nguyệt cũng có chút vui lây. Dù mới chỉ ở đây một ngày nhưng cô đã nhận ra một điều, những người lính ở đây đều rất chất phác, hiền lành và dễ gần. Họ có thể là những người đàn ông thô lỗ không tinh tế, nhưng trái tim của họ lại tràn trề nhiệt huyết và lòng yêu nghề.
Trong bữa cơm, những người lính cùng nhau hát vang những bài hát vui nhộn. Vì đang làm nhiệm vụ nên bọn họ không uống rượu nhưng không vì thế mà không khí vui vẻ bị giảm bớt.
Lục Minh Nguyệt thi thoảng bị bọn họ trêu chọc cũng cười đùa vui vẻ. Lâu lắm rồi cô mới được cười thỏa thích đến vậy.
Đúng lúc này một người lính trẻ lên tiếng hỏi Minh Nguyệt khiến tiếng cười lập tức biến mất:
“Tiểu Nguyệt Nguyệt, em với lão Tôn nhà chúng tôi là quan hệ gì vậy?”
Tiểu Nguyệt Nguyệt? 001 cau mày nhìn anh lính kia. Người lính trẻ lập tức cảm thấy áp lực, nhanh chóng ngậm miệng lại không dám hỏi tiếp nhưng vấn đề này khiến nhiều người tò mò muốn biết nên mọi người lại nhao nhao lên dò hỏi.
“Hừm! Cũng chỉ là kẻ theo đuôi, có gì để mấy người dò hỏi chứ! Cô ta chắc cũng không vô liêm
sỉ tới mức tự nhận mình là bạn gái của anh Tôn chứ?”
Đúng lúc này, một giọng nói chua ngoa vang lên khiến mọi người lập tức câm nín, đến cả Phó Duệ Hành trước giờ không lên tiếng cũng chú ý đến động tĩnh bên này.
Mọi người khó xử nhìn Tô Mẫn Mẫn, dẫu sao cũng là khách của lão Tôn, cô gái vậy mà dám nói xấu người ta trước mặt anh!
Lục Minh Nguyệt nghe xong thì vô cùng tức giận nhưng không có cách nào để phản bác. Đúng là cô vẫn chưa phải là bạn gái của anh nhưng cũng không thể nói cô là kẻ theo đuôi được!
Nhưng đây là bữa cơm tươm tất hiếm hoi của cả đội, cô không muốn làm mọi người mất vui vì chuyện của mình nên đành nhịn xuống.
“Minh Nguyệt là người của tôi. Cô có ý kiến gì à?”