Sáng hôm sau, Minh Nguyệt tỉnh dậy đã là tám giờ sáng.
Cô dụi mắt một lúc cho tỉnh ngủ rồi bước xuống giường. Bên dưới đã không còn một bóng người. Minh Nguyệt cũng không để ý lắm, cô đến đây không phải là để làm phiền anh, 001 còn có việc quan trọng, cô sao có thể cứ dính lấy người ta chứ!
Minh Nguyệt cầm theo bán chải mà khăn mặt đi ra ngoài. Dò hỏi mấy người lính mất một lúc mới tìm được nhà vệ sinh.
Cô đang răng trong mơ màng. Vì đi đứng không tiện nên Minh Nguyệt trực tiếp kéo chiếc ghế ở gần đó rồi ngồi xuống.
“Này này, đừng có vẩy bọt ra khắp nơi như thế! Mất vệ sinh ૮ɦếƭ đi được!”
Một giọng nói cau có vang lên khiến Minh Nguyệt giật mình mở mắt. Cô ngơ ngác nhìn người đàn ông đang đánh răng bên cạnh, anh ta cũng không khách khí mà dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn lại cô.
Chủ nhân của giọng nói ấy chính là Tần Bách Niệm!
Vì đây là doanh trại dựng tạm thời nên cũng có chút bất tiện. Bồn đánh răng được đặt thành một hàng, cả nam và nữ đều sử dụng chung, chỉ có phòng tắm được tách riêng.
“Ngơ ngẩn cái gì? Đừng nói là bị vẻ đẹp của ông đây làm cho mê mẩn nhé?”
Tần Bách Niệm kiêu ngạo lên tiếng rồi hừ lạnh. Anh ta thức đến 3 giờ sáng để chăm sóc cho những người lính bị thương ngày hôm qua, sáng nay lại bị người ta đánh thức. Lại có người bị thương!
Làm quân y đúng là rất cực mà! Nhưng ai bảo bố anh ta là thượng tá trong hàng ngũ quân đội nên anh ta mới phải tham gia trận chiến nguy hiểm này.
“Tôi… tôi không có!”
Minh Nguyệt vội vàng phủ nhận rồi mau lẹ đứng lên, rửa mặt qua qua rồi đi ra ngoài.
Chân của cô thật sự rất đau nên chỉ có thể tập tễnh bước đi.
“Này, chân cô đã được băng bó lại chưa?”
Giọng nói của Tần Bách Niệm lại vang lên phía sau cô. Lục Minh Nguyệt hít một hơi thật sâu rồi quay đầu lại mỉm cười trả lời anh ta:
“Hôm qua đồng chí Tô đã băng bó lại cho tôi rồi. Còn nữa, tên tôi không phải “này”, tôi là Minh Nguyệt.”
Nói xong, Minh Nguyệt lại xoay người khó nhọc bước đi. Nhưng vừa đi được vài bước, cô lại bất cẩn vấp phải một hòn đá rồi té nhào.
Khi Lục Minh Nguyệt nghĩ rằng mình sẽ được hôn mặt đất thật nồng nhiệt thì vòng eo cô đã được một bàn tay ôm lấy. Giọng nói ngứa đòn kia lại vang lên khiến Minh Nguyệt vô cùng đau đầu:
“Này, cô không thể đi đứng cẩn thận hơn à? Chẳng nhẽ cô muốn tôi tiếp tục khám cho cô? Thích tôi sao?”
Tần Bách Niệm nâng cô đứng thẳng rồi cợt nhả lên tiếng. Minh Nguyệt tức đến đỏ bừng mặt.
Sao lại có một người đàn ông mặt dày vô sỉ không biết xấu hổ như vậy chứ? Rõ ràng hôm qua anh ta còn là một người lịch lãm khiến cô có ấn tượng rất tốt, vậy mà hôm nay lại thay đổi thành như này!
“Tôi không có! Anh đừng có mà nói lung tung!”
“Được rồi được rồi, tôi không trêu cô nữa. Để tôi đưa cô về nhé?”
“Không cần, tôi tự đi được!”
Minh Nguyệt nói xong liền đường hoàng muốn bước đi nhưng vừa đặt bàn chân trái xuống đất thì cơn đau buốt truyền đến khiến cô vô thức rụt chân lại.
“Hừm! Còn cậy mạnh! Mau lên đây.”
“...”
Minh Nguyệt nhìn tấm lưng rộng lớn ấy, có chút chần chừ rồi cũng để anh ta cõng. Cô thật sự không thể đi được nữa!
“Cô nương à, cô cứ đè cái cánh tay của cô lên cổ tôi như thế thì tôi cõng cô kiểu gì?”
“...”
Lục Minh Nguyệt mím môi rồi bỏ tay xuống. Khoảng cách mà cô cố gắng tạo ra lập tức bị thu hẹp. иgự¢ cô trực tiếp đè lên lưng anh ta, khuôn mặt bầu bĩnh kề sát mái tóc được chải chuốt gọn gàng của Tần Bách Niệm.
Một màn này đã bị 001 nhìn thấy. Ánh mắt anh lóe lên một tia sáng, trong lòng bừng bừng lửa giận.
Ngay lúc này, anh chỉ muốn xông đến ςướק lấy Minh Nguyệt, nhưng anh phải lấy thân phận gì chứ?
Vệ sĩ không thể xen vào chuyện tình cảm của tiểu thư!
Chính vì thế, 001 chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Bách Niệm cõng Minh Nguyệt về. Nhìn hai người vui vẻ chí chóe, lửa giận trong lòng anh đã bốc lên tận đỉnh đầu.
Người lính trẻ bên cạnh nhìn thấy tất cả. Anh ta nhìn bàn tay đang cuộn chặt của 001 mà không nhịn được rùng mình một cái.
“Này, cô có thấy lạnh sống lưng không?”
“Không thấy.”
“Sao tôi cứ có cảm giác như hàng vạn viên đạn đang lao về phía tôi thế nhỉ?”
“Là do anh làm nhiều việc xấu quá đó!”
“...”