“Cô với anh Tôn có quan hệ gì?”
Lục Minh Nguyệt ngây người. Cô và 001 có quan hệ gì ư?
Bạn bè? Người yêu? Chủ tớ?
Cô bắt đầu hoang mang, không biết trả lời câu hỏi của nữ binh sĩ này thế nào.
“Nếu chỉ là người theo đuổi anh ấy thì cô tới sai chỗ rồi. Nếu không phải cô bị thương thì cô đừng mơ anh ấy sẽ để mắt tới cô.”
Người phụ nữ vừa giúp cô thay quần áo vừa nói chuyện. Giọng nói của cô ta trần ngập vẻ tiếc nuối và chán ghét.
Cô ta cũng đã động lòng với Tôn Thất, sao có thể vui vẻ với tình địch được chứ!
Minh Nguyệt cũng nghe được ngữ điệu thù địch của cô ta nhưng không buồn để trong lòng. Cô có thể tranh chấp Ôn Hạ Trang thì người phụ nữ trước mặt này có là gì chứ!
“Cô xong việc chưa?”
Đúng lúc này, 001 đứng sừng sững ở cửa lều. Anh không trực tiếp đi vào mà lên tiếng dò hỏi trước.
“Xong rồi đây!”
Nữ binh sĩ nghe thấy tiếng anh liền lập tức thay đổi ngữ điệu. Cô ta cất giọng ngọt ngào đáp lại anh đồng thời nhanh chóng đi tới mở cửa lều.
Trước khi mở lều, Tô Mẫn Mẫn còn không quên chỉnh sửa lại tóc tai, nở một nụ cười thật tươi rồi với kéo khóa lều. Minh Nguyệt nhìn thấy cảnh này cũng chỉ bĩu môi.
001 nhà cô vậy mà cũng có số đào hoa nha! Đi đâu cũng có ong bướm vây quanh, sau này cô phải cất thật kỹ mới được!
Anh bước vào lều của mình, khẽ gật đầu coi như chào hỏi với nữ binh sĩ nhưng cũng đủ khiến Tô Mẫn Mẫn cảm thấy choáng váng.
Cô ta đã thích Tôn Thất từ cái nhìn đầu tiên. Bộ dáng lạnh lùng khó gần của anh lúc đầu có khiến cô ta cảm thấy sợ hãi, nhưng về sau, Tô Mẫn Mẫn được chứng kiến cảnh anh xông pha vào nguy hiểm chỉ để tìm một người họ Lục nào đó. Chính từ giây phút ấy, cô ta biết mình đã thật sự rung động vì anh rồi!
“Hiện tại doanh trại không còn lều trống. Cô cứ ở tạm trong lều này trước, sau khi sắp xếp được tôi sẽ sắp xếp chỗ ở cho cô sau.”
001 nhàn nhạt lên tiếng. Lục Minh Nguyệt trước mặt anh đã thay một bộ đồ sạch sẽ. Chiếc áo thun màu đen bó sát tôn lên đường cong của cô. Minh Nguyệt mặc áo cộc tay nên các vết xước được băng bó sơ qua hiện lên ngay trước mắt anh.
001 bỗng cảm thấy vô cùng xót xa. Anh tiến tới, cầm lấy cánh tay cô nhìn một lượt. Lục Minh Nguyệt không bị thương nặng nhưng chân trái bị trẹo và bầm tím, tạm thời không thể đi lại được.
Lục Minh Nguyệt để mặc cho anh cầm tay mình, nhỏ giọng hỏi:
“Em ở đây thì anh ở đâu?”
“Tôi sẽ ở cùng những người lính khác.”
“Hay là… anh cứ ngủ đây đi! Giường rộng mà, đủ để cả hai chúng ta cùng nằm.”
Nói đến đây, Minh Nguyệt lập tức đỏ mặt. Cô không có ý gì cả, chỉ không muốn anh vì sự xuất hiện của cô mà cảm thấy bất tiện.
001 có chút ngớ người. Anh không ngờ cô lại bảo anh ngủ chung cùng mình!
“Tổng chỉ huy! Chuyện là… lều của các anh em đều hết chỗ rồi ạ…”
“...”
Đêm đó, 001 vẫn ở trong lều của mình. Anh mượn được một chiếc chăn mỏng, trải xuống nền rồi nhanh chóng nằng xuống.
Trong màn đêm yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng bước chân của những người lính đang canh gác, 001 vắt một tay lên trán, có chút khó ngủ.
Lúc chiều, Lục Duệ Thành có gọi điện cho anh. Ông không trách mắng anh một lời, chỉ dặn dò anh phải bảo vệ tiểu thư thật chu toàn, để cô bình an trở về. Ông cũng không nhắc gì đến việc cô lén lút đến đấy, gần như ngầm chấp nhận chuyện này. Lục Duệ Thành cũng chẳng còn cách nào khác, ai bảo ông là một người cha cuồng con gái chứ! Hơn nữa, ở đó còn có Phó Duệ Hành và 001, Minh Nguyệt nhất định sẽ được an toàn.
001 khẽ xoay người, ngắm nhìn khuôn mặt bình yên của cô. Do cả ngày hôm nay đã gặp không biết bao nhiêu chuyện khiến Minh Nguyệt vô cùng mệt mỏi, cả người còn bị thương nhiều chỗ khiến cô cảm thấy đau đớn khắp người. Tuy không nói ra nhưng anh biết cô đã phải chịu đựng nỗi đau ấy như thế nào.
Từng là một người lính, những vết thương ấy với anh không là gì cả nhưng đối với một cô gái quen sống trong nhung lụa như Lục Minh Nguyệt thì nhất định là rất đau đớn.
Anh có chút không hiểu, rốt cuộc một cô gái như Minh Nguyệt tại sao phải chịu khổ chỉ để ở cạnh anh?
Đúng vậy, Lục Duệ Thành đã cho anh biết lý do thật sự mà cô đến đây.
Thứ lỗi cho tảng băng sống như 001, anh thật sự đã tin vào cái cớ của cô!
001 khẽ mỉm cười. Anh nhìn cô nhóc đang say ngủ trên giường, trong lòng còn ôm chặt chiếc áo khoác của anh thì không khỏi ấm lòng.
Minh Nguyệt quá tin tưởng anh! Nếu như 001 đem cô đi bán, nói không chừng cô còn vui vẻ đếm tiền hộ anh mất!