Cánh Hoa Không Tàn, Ánh Trăng Không Tan - Chương 11

Tác giả: Tạp Nhã

“Cô ấy… cô ấy ở đằng kia.”
Ngón tay của người lính lái xe run run chỉ về chiếc xe jeep đã vỡ nát.
001 dặn dò quân y một tiếng rồi nhanh chóng chạy đến chỗ chiếc xe.
Người con gái khiến anh lo lắng không yên, chỉ sợ cô bị thương dù chỉ là một chút vậy mà lại điềm nhiên ngồi trên một tảng đá khuất sau chiếc xe jeep.
Hàng lông mi cong ✓út rủ xuống, nhìn vô cùng cô quạnh. Đôi môi vốn hồng hào đỏ mọng giờ trắng bệch không chút huyết sắc. Bộ quần áo cô đang mặc đã bị rách vài chỗ, trên người còn có đầy những vết xước nhỏ nhưng chung quy là không bị thương nặng lắm.
Nhưng thứ khiến 001 gai mắt nhất chính là bàn tay Minh Nguyệt đang nắm chặt vạt áo của nam bác sĩ. Anh cảm thấy vô cùng khó chịu, nhất là khi người bác sĩ ôm lấy cổ chân cô nhẹ nhàng vuốt ve.
“Cô thấy sao rồi? Còn đau nữa không?”
Tần Bách Niệm đặt bàn chân nhỏ nhắn của cô lên trên đùi mình, nhẹ nhàng bấm lên cổ chân.
Cảm nhận được cả người cô đang cứng đờ, anh liền lập tức giảm nhẹ lực ấn, chỉ xoa nắn dịu dàng như đang vuốt ve.
Lục Minh Nguyệt vẫn còn đang bần thần sau vụ nổ. Nếu không phải người lính bên cạnh đột nhiên phát hiện ra vấn đề rồi lao đến đè lên người cô thì nhất định Minh Nguyệt không thể bình an ngồi đây được nữa.
Bàn chân của cô do va đập mạnh đã trở nên bầm tím, do phải leo ra khỏi xe nên cô không may bị trẹo chân.
“Tôi không sao.”
“Không sao là tốt rồi. Tí nữa sẽ có người đưa cô về doanh trại, tôi sẽ báo cáo với cấp trên để sắp xếp chỗ ở cho cô. Còn nữa, sao cô lại đi cùng bọn họ? Cô cũng là quân nhân à?”
Vừa nói, Tần Bách Niệm vừa chỉ về phía người lính lái xe đang nằm trên cáng. Minh Nguyệt lắc đầu, chưa kịp trả lời thì một cái bóng lớn đã phủ xuống đầu cô.
“Cô ấy là người của tôi, không cần phiền anh Tần đây phiền lòng. Tôi sẽ tự sắp xếp chỗ ở cho cô ấy.”
001 lạnh lùng lên tiếng, thành công phá vỡ không khí mờ ám giữa hai người. Lục Minh Nguyệt ngơ ngác nhìn anh. Cô cứ nghĩ 001 nhất định sẽ không quản mình sống ૮ɦếƭ thế nào, sẽ để cô tự mình trở về.
Nhưng anh đã đến, đã đứng ngay bên cạnh cô. Minh Nguyệt đang ngồi nên phải ngẩng cao đầu để nhìn anh. Nước mắt lại bắt đầu không kiểm soát mà chảy xuống khiến cô phải vội vàng lau đi. Bàn tay đang đặt trên vai nam bác sĩ cũng thuận thế rời khỏi đó.
Khóc gì chứ! Mày càng yếu đuối thì anh ấy càng chán ghét mày!
Minh Nguyệt tự mắng mình một câu rồi cúi đầu lau sạch nước mắt.
Chỉ là cô có chút tủi thân không nói thành lời.
Chỉ là cô cảm thấy yên lòng khi có anh ở đây.
Gắn bó với anh gần 10 năm, Lục Minh Nguyệt đã sớm có thói quen dựa dẫm vào 001 rồi!
“Này, sao cô lại khóc? Tên này bắt nạt cô à?”
Đúng lúc này, Tần Bách Niệm vẫn đang xoa nắn cổ chân cô bất ngờ nhỏ giọng lên tiếng. Anh ta không hiểu sao Tôn Thất lại dùng vẻ mặt âm u như thể anh ta đã động vào giới hạn cũng anh, cũng không hiểu vì sao khi vừa nhìn thấy người đàn ông này, Minh Nguyệt lại bật khóc.
“Không phải, tôi…”
“Bớt nói nhảm đi! Theo tôi về doanh trại!”
001 không cho cô thời gian giải thích với Tần Bách Niệm. Anh cất tiếng như ra lệnh rồi xoay người rời đi.
Đi được vài bước, 001 vẫn không thấy cô đi theo. Anh nhíu mày, chẳng lẽ cô muốn được ở cùng tên ẻo lả kia đến vậy?
Nghĩ đến đây, 001 bừng bừng lửa giận xoay người lại. Anh không biết vì sao mình lại tức giận, chỉ biết mình không muốn để Lục Minh Nguyệt tiếp xúc gần gũi với Tần Bách Niệm thêm một phút nào nữa! Những năm tháng sau đó, 001 mới biết cảm giác đó chính là ghen! Là ghen với những người đàn ông thân mật với cô, là cảm giác chỉ muốn giấu cô đi độc chiếm một mình.
Nhưng đó là chuyện của những ngày sau, còn hiện giờ, 001 vẫn đang đứng lườm Minh Nguyệt đến cháy mắt khiến cô vô thức rụt người lại.
Sau đó anh mới nhớ ra, cô bị thương ở chân thì đi thế nào được!
Vậy là 001 mặc kệ ánh mắt của mọi người, trực tiếp bế bổng cô lên. Mọi người ai cũng phải trố mắt nhìn cảnh tượng này. Lão Tôn của bọn họ rõ ràng vừa mới đuổi cô gái này về, bây giờ lại ân cần bế người ta đưa về doanh trại.
Cú vả mặt này cũng thật đau đi!
Tần Bách Niệm đứng yên tại chỗ. Anh ta nhìn theo bóng lưng vững vàng của Tôn Thất, trong đầu hiện lên khuôn mặt bầu bĩnh lấm lem bùn đất của cô gái nhỏ, khóe miệng không kìm được mà khẽ nhếch lên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc