“Anh Tôn, có người tự xưng là bạn anh đang đứng ngoài cửa doanh trại.”
“Bạn tôi?”
001 nhíu mày. Anh không nhớ là mình có từng kết giao với ai thân thiết đến mức được gọi là “bạn” cả.
“Dẫn tôi đến đó.”
“Dạ vâng! Anh Tôn, mời đi lối này.”
Anh lính trẻ hơi nghiêng người nhường đường cho 001. Anh gật đầu rồi ngồi lên xe chạy ra cổng doanh trại.
Từ ngày đến đây, anh vẫn dùng cái tên Tôn Thất như một thói quen. Dù sao đây cũng là tên của một nhân vật mà Minh Nguyệt thích, anh cũng không nỡ bỏ đi.
Chiếc xe jeep bon bon chạy trên đường. Những người lính đang đi tuần nhìn thấy biến số của xe liền lập tức đứng thẳng, nghiêm túc đưa tay lên trán. Đây là chiếc xe dành riêng cho tổng chỉ huy Tôn Thất, cũng là người trực tiếp chỉ đạo bọn họ thực hiện nhiệm vụ truy tìm người phác thảo chân dung tội phạm Lục Minh Khả và nữ cảnh sát ngầm Vivian.
Trước khi xuất ngũ về làm cho Lục gia, 001 cũng là một quân nhân. Anh chính là cánh tay phải của Phó Duệ Hành, được chính tay anh ấy huấn luyện trở thành một binh sĩ xuất sắc khiến ai cũng phải nể phục. Lần này 001 trở về, Phó Duệ Hành lập tức chọn anh trở thành tổng chỉ huy của doanh trại còn mình thì quản lý một đội ngũ khác.
Xe vừa dừng trước cổng doanh trại, 001 liền lạnh lùng bước xuống. Bản thân anh cũng đang tò mò muốn xem ai dám dùng cái danh bạn anh để tiến vào khu vực dành cho binh lính.
Nhưng khi nhìn thấy dáng người nhỏ nhắn không ngừng vẫy tay với anh, 001 cảm thấy cả cơ thể mình chợt nóng bừng. Một dòng cảm xúc khác lạ lan tỏa từ tim xây chiếm lấy lý trí của anh.
Chính là cô, Lục Minh Nguyệt!
“001, em ở đây!”
Lục Minh Nguyệt đứng ngoài song cửa hét lớn về phía 001. Cả người cô dính đầy bụi bặm và bùn đất, mái tóc có chút rối được cô tùy tiện quấn lên. Vì doanh trại nằm trên núi nên cô đã phải đi một quãng đường rất dài mới đến được đây. Trên đường còn phải leo núi, cuốc bộ, may mắn có một tốp lính vừa đi làm nhiệm vụ về, gặp được cô liền ngỏ ý cho đi nhờ. Minh Nguyệt bây giờ trông vô cùng nhếch nhác thảm hại, đâu còn dáng vẻ của một tiểu thư khuê các danh giá nhà họ Lục nữa.
Nhưng khi vì nhìn thấy bộ đánh anh tuấn, oai phong lẫm liệt của 001, thấy anh vẫn bình yên khỏe mạnh, tất cả những thứ này bây giờ đối với cô không là gì cả. Minh Nguyệt có thể bất chấp tất cả để đến bên anh, đến với tình yêu của đời mình.
Đúng vậy, những ngày qua cô thật sự đã suy nghĩ rất nhiều mới có thể can đảm đưa ra quyết định.
Cô thích 001 là thật, muốn ở bên anh là thật, muốn cùng anh yêu đương cũng là thật.
Càng yêu thích, Lục Minh Nguyệt càng muốn cố gắng để theo kịp anh.
Cô không muốn mình cứ mãi vô dụng như lời Ôn Hạ Trang nói, cũng không muốn giữ mãi bộ dáng nhu nhược của mình.
Cô muốn được ở bên cạnh anh, được cùng anh trải qua gian khó hay chỉ đơn giản là có thể nhìn thấy anh trong tầm mắt, để biết rằng người cô yêu vẫn an toàn, như vậy cũng đủ để khiến cô mãn nguyện rồi.
Dù sao 001 và Ôn Hạ Tranh vẫn chưa là một đôi, cô vẫn có cơ hội tiến gần tới tình yêu của mình. Chính vì vậy mà Minh Nguyệt đã hành động trước một bước, trực tiếp đến đây để gặp anh trước Ôn Hạ Trang.
001 nhìn cô một lúc lâu. Thứ ánh sáng lạ kỳ trong mắt anh chỉ lóe lên một chút rồi vụt tắt. Anh đưa tay ra hiệu cho người lính gác cổng mở cửa.
Thấy động tác của anh, bọn họ vô cùng sững sờ. Tổng chỉ huy vậy mà đồng ý để cho một cô gái bước vào doanh trại ư? Cô gái này nhất định không tầm thường!
Cánh cửa sắt nặng nề mở ra, cô gái nhỏ hấp tấp đi đến trước mặt 001. Đi cả đoạn đường dài như vậy, chân cô bây giờ đây run lẩy bẩy nhưng vì không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt anh nên cô vẫn cố gắng nở một nụ cười thật rạng rỡ.
“Sao cô lại đến đây?”
“Em đến để giúp đỡ. Dù sao em cũng rất mong có được tin tức của anh cả, chi bằng cùng anh tìm kiếm nhất định sẽ tốt hơn!”
Lục Minh Nguyệt cố gắng làm ra vẻ thản nhiên nhưng cánh tay đang nắm chặt góc áo đã bán đứng cô. Cô không muốn bị đuổi về nên không thể khai thật, chỉ đành lấy cái cớ này trước, dù sao cô lo cho anh cả cũng là thật.
“Tiểu thư…”
“Đừng gọi em như vậy. Ở đây không phải Lục gia, anh cứ gọi em là Minh Nguyệt hay Tiểu Nguyệt cũng được!”
001 thở dài. Anh nhìn cô gái nhỏ trước mặt, không dám nặng lời, chỉ đành nhẫn nại khiên bảo:
“Nơi này rất nguy hiểm, cô mau trở về đi!”
“Không muốn! Nếu không có được tung tích của anh cả thì em nhất định không về!”
Minh Nguyệt bướng bỉnh nhìn anh. Khó khăn lắm mới được ở gần anh, lâu ngày không gặp mà 001 dám lạnh lùng với cô như thế, cô nhất định… nhất định sẽ chỉnh ૮ɦếƭ anh!
“Lục Minh Nguyệt, tôi nói lại lần cuối, lập tức trở về Lục gia!”