“Ba nói gì cơ? Anh Minh Khả mất tích?”
Lục Minh Khả vừa ngủ dậy lập tức tỉnh táo. Cô vỗ vỗ đầu mình. Cố gắng tập chung nghe điện thoại của Lục Duệ Thành.
“Cảnh sát Trương vừa báo tin. Anh con và Vivian vì chạy trốn bọn вυôи иgườι của Mr. Bạch mà nhảy xuống núi… đến giờ cảnh sát vẫn chưa tìm thấy.”
Minh Nguyệt nghe đến đây liền lặng người. Anh trai cô vậy mà lại cùng một người con gái khác mất tích ư? Là ૮ɦếƭ không thấy xác hay vẫn đang lẩn trốn?
Lục Minh Khả rất yêu thương cô. Ngày bé, chỉ cần cô thích thứ gì đó thì anh nhất định sẽ mua cho cô, cái gì cũng nhường nhịn chiều chuộng cô, là một người anh trai cuồng em gái điển hình.
Trước ngày anh bỏ nhà ra đi, Lục Minh Khả đã để lại cho cô một chiếc vòng phỉ thúy màu trắng vô cùng quý giá. Cho đến tận bây giờ, Minh Nguyệt vẫn đeo chiếc vòng như một vật bất ly thân của mình.
Ngoài Lục Duệ Thành và 001, anh chính là người đàn ông cô tin tưởng và yêu thương nhất.
“Con về ngay!”
Bốn tiếng sau, Lục Minh Nguyệt xuất hiện tại phi trường của thành phố Thanh Đại. Ôn Hạ Trang vẫn luôn đi cùng cô, làm tròn chức trách của một vệ sĩ riêng.
Suốt nửa tháng qua, Lục Minh Nguyệt không hề liên lạc với 001. Trong những ngày này, cô đã làm quen với một vài người bạn cùng trường.
Minh Nguyệt không ở trong ký túc xá của trường mà nhà họ Lục đã mua cho cô một căn hộ cao cấp gần trường để cô có thể sinh hoạt thoải mái. Nhưng không gian yên ắng không một bóng người khiến Lục Minh Nguyệt càng cảm thấy cô đơn hơn. Cô thường đi ăn cùng đám bạn mới quen nhưng chỉ đến tám giờ tối, Ôn Hạ Tranh đã nghiêm mặt lên tiếng muốn cô trở về nhà. Lục Minh Nguyệt không có cách nào khác nên chỉ đành nghe theo.
Lục Minh Nguyệt không muốn thừa nhận, dường như cô không còn ghét Ôn Hạ Tranh như trước đây. Mặc dù hình ảnh cô ta chu đáo chăm sóc cho 001 vẫn là cái gai trong lòng cô nhưng ở nơi đất khách quê người này, cô lại chỉ có Ôn Hạ Trang là có thể tin tưởng nên quan hệ giữa hai người không còn cứng ngắc như trước.
“Tiểu thư, cô tính ở lại đây khoảng bao lâu?”
Trong xe, Ôn Hạ Trang bất ngờ lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng. Lục Minh Nguyệt vốn đang ngây người chợt giật mình. Cô vỗ đầu mình một cái rồi quay sang trả lời:
“Tôi muốn nghe được tin tức của anh tôi. Nếu có thể, tôi muốn ở lại cho đến khi gặp được anh ấy.”
“Nhưng dù cô có đi hay ở thì cũng không giúp được gì.”
Ôn Hạ Trang thẳng tay tạt một gáo nước lạnh vào cô. Minh Nguyệt lặng người.
Cũng đúng, cô thật sự chẳng giúp được gì cả. Ngoài chuyện lo lắng vu vơ, cô cũng không biết phải làm gì cả!
Lục Minh Nguyệt cô thật sự vô dụng như vậy ư?
Ôn Hạ Trang thấy Minh Nguyệt không đáp lời thì không lên tiếng nữa. Bầu không khí trong xe lại chìm vào im lặng, căng thẳng đến mức khiến người ta cảm thấy khó thở.
“Ba mẹ, con về rồi!”
Vừa bước vào Lục Viện, Minh Nguyệt đã thấy ba mẹ đứng ngoài cửa đợi cô. Trông hai người như già đi mấy tuổi, nhìn vô cùng tiền tụy. Rõ ràng việc con trai cả Lục Minh Khả mất tích là một cú sốc rất lớn đối với họ.
“Về rồi thì vào nhà đi. Đi đường dài con hẳn là mệt mỏi rồi!”
Kim Mộc Tranh hiền từ nhìn con. Những ngày này bà vô cùng mệt mỏi. Lo lắng cho con trai khiến bà cạn kiệt sức lực. Nhưng khi nhìn thấy con gái vẫn bình yên trở về, nỗi lo trong bà nhất thời biến mất một nửa.
“Ba… 001 đâu rồi ạ?”
Lục Minh Nguyệt nhìn ông Lục, nhịn không được lên tiếng dò hỏi. Lục Duệ Thành trầm ngâm một lúc không lên tiếng.
Khi Lục Minh Nguyệt nghĩ rằng ông sẽ không trả lời thì Lục Duệ Thành bất ngờ lên tiếng:
“Ba cử cậu ấy đến doanh trại của Phó Hoành Dật rồi. Cậu ta sẽ trợ giúp tìm kiếm tung tích của anh con.”
“Anh con… mất tích ở đâu?”
“... dãy núi phía Tây, giáp biên giới nước S.”
“Không phải ở đó đang xảy ra tranh chấp biên giới sao?"