001 bị thương khá nặng nên tạm thời không thể tiếp tục “đi học”. Thay vào đó, Lục Duệ Thành cử một người vệ sĩ khác cải trang rồi đi theo bảo vệ cô.
Đối với sự sắp đặt này, Lục Minh Nguyệt không phản đối khiến ông khá bất ngờ. Con gái ông tự dưng lại ngoan ngoãn vậy ư? Hay là cô nhóc không thích 001 nữa rồi?
Dù sao đi nữa, Minh Nguyệt của bây giờ rất khiến ông hài lòng. Cô không còn quan tâm đến 001 nữa, cả ngày chỉ vùi mình trong sách vở. Càng đến gần ngày thi, ông thấy cô càng ít ra khỏi phòng hơn. Cứ nghĩ con gái lo lắng việc học hành nên Lục Duệ Thành vẫn thường động viên cô.
Nhưng khi ông vừa quay người bước ra khỏi phòng, Minh Nguyệt lập tức rơi nước mắt.
Cô không muốn để cha mẹ lo lắng nên ở trước mắt họ, Minh Nguyệt vẫn cố tỏ ra vui vẻ. Nhưng khi đêm xuống, một mình trong căn phòng tối im ắng, cuộn mình trong chăn, Lục Minh Nguyệt vẫn phải cắn răng nén tiếng khóc.
Từ bỏ một mối tình đơn phương chưa bao giờ là dễ, đối với Minh Nguyệt lại càng khó hơn. Cô đã gần gũi với 001 gần mười năm, tình cảm ít nhiều cũng rất sâu nặng.
Nếu như nói thất tình cũng chỉ là thoáng qua thì Lục Minh Nguyệt, từ bỏ tình cảm đối với 001 giống như đem quả tim của mình tháo ra vậy!
Càng yêu sâu đậm bao nhiêu, khoảng cách giữa hai người càng xa bấy nhiêu!
Trời trở lạnh vào thu, Lục Minh Nguyệt đỗ đại học. Cô đăng ký vào một ngôi trường nổi tiếng từng đào tạo ra rất nhiều các nhà thiết kế nổi tiếng.
Trường có hơi xa nhà một chút nên cha mẹ cô có chút lo lắng. Nhất là Kim Mộc Tranh, bà vừa về nước sau chuyến công tác dài hai tháng của mình. Không thể dành thời gian cho gái trong những ngày cuối cùng trước kỳ thi khiến bà cảm thấy rất có lỗi nên càng muốn bù đắp cho cô hơn.
Ngày lên đường đến thành phố Thiên Đại để nhập học, Lục Minh Nguyệt có chút mong chờ.
Nếu cô xa nhà thì nhất định ba sẽ cử 001 đi theo cô, Minh Nguyệt chắc chắn là như vậy.
Từ sau ngày hôm đó, cô rất ít khi gặp 001. Nghe nói sau khi hồi phục, ba Lục đã cử anh đi đâu đó. Vài ngày trước, 001 đã trở về Lục gia. Có lẽ… là để chuẩn bị đi cùng cô chăng?
Tuy có chút ích kỷ nhưng Lục Minh Nguyệt vẫn mong điều đó có thể thành sự thật. Nhưng quyết định của Lục Duệ Thành như gáo nước lạnh dập tắt tất cả sự mong đợi của cô.
“Tiểu thư, từ bây giờ Ôn Hạ Trang sẽ trở thành vệ sĩ riêng của cô. Cô Ôn đây cũng là nữ vệ sĩ được đào tạo chuyên nghiệp như 001 nên tiểu thư cứ yên tâm về sự an toàn của bản thân. Còn nữa, 001 đã được ông chủ cử đi nơi khác. Ông chủ muốn tôi nói một tiếng để cô biết chuyện ạ.”
Lục Minh Nguyệt nghe tiếng người hầu nói như sét đánh ngang tai. Đôi mắt lúng liếng hết nhìn người quản gia lại nhìn Ôn Hạ Tranh lạnh lùng đứng phía sau ông.
Tại sao cô ta lại đi cùng cô?
001 không đi ư?
Lục Minh Nguyệt chưa bao giờ cảm thấy hụt hẫng như vậy.
Cô kéo theo vali bước ra khỏi nhà họ Lục. Khi chào tạm biệt cha mẹ lần cuối, Minh Nguyệt nhìn thật sâu vào mắt Lục Duệ Thành, như đang hỏi ông tại sao lại chia cắt cô và 001. Nhưng đáng tiếc, Lục Duệ Thành chỉ ngoảnh mặt làm ngơ.
Trước khi đi qua cổng an ninh, Lục Minh Nguyệt nhìn về phía sau một lần cuối như đang tìm kiếm bóng dáng của người đàn ông ấy. Nhưng đáng tiếc thay, anh không đến tiễn cô. Dù chỉ là một lời chào tạm biệt đơn giản 001 cũng không cho cô cơ hội để nói với anh.
Tình yêu của Lục Minh Nguyệt cô chẳng nhẽ cứ vậy mà kết thúc?
Bên ngoài phi trường, một thân ảnh cao ráo đứng tựa lên mui xe trông vô cùng nổi bật. Ánh mắt của người đàn ông vẫn luôn dính chặt lấy một chiếc máy bay đang xé ngang bầu trời.
Chiếc máy bay càng ngày càng bay xa, đem theo cả trái tim của người đàn ông ấy.