“Lục Minh Nguyệt! Em học đâu cái thói đổ oan cho bạn vậy hả? Lập tức ra ngoài đứng phạt cho tôi! Sau giờ học, em gọi phụ huynh lên gặp tôi ngay lập tức, tôi không thể tin được em lại là loại người như vậy. Cô quá thất vọng về em!”
“Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì cả! Lập tức đi ra ngoài cho tôi!
Lục Minh Nguyệt ấm ức nén khóc đi ra ngoài. Cô giáo thật sự rất quá đáng! Tại sao chỉ tin Triệu Hân Nghiên mà không nghe cô giải thích chứ?
Có phải là vì gia thế của cô ta? Nhưng cô cũng là người nhà họ Lục, tại sao phải chịu ấm ức chứ!
Minh Nguyệt đứng phạt ngoài cửa lớp còn cô giáo tiếp tục giảng bài như chưa có gì xảy ra. Cô còn nghe được các bạn trong lớp nói cô đáng đời, nói cô ngu ngốc khi động vào Triệu Hân Nghiên.
Lục Minh Nguyệt âm thầm nuốt nước mắt vào trong. Cô nhất định không thể rơi lệ vì đám người này!
Tan học, cô giáo dẫn theo Lục Minh Nguyệt đến phòng hội đồng. Nghe nói phụ huynh của cô đã đến, cô giáo định mắng cô một trận ra trò trước mặt các giáo viên khác. Triệu Hân Nghiên mà không hài lòng thì nhất định trường sẽ mất đi nguồn đầu tư từ nhà họ Triệu!
Lục Minh Nguyệt vừa bước vào phòng đã thấy Lục Duệ Thành mặt mày âm u đường hoàng ngồi trên ghế, bên cạnh là 001.
Nhìn thấy hai người, Minh Nguyệt suýt nữa thì òa khóc. Hai người đàn ông này nhất định sẽ không để cô phải chịu ấm ức như vậy!
“Ngài Lục? Không biết hôm nay ngài có việc gì mà đến tận trường vậy ạ? Thầy hiệu trưởng đang ở trên phòng, để tôi đưa ngài lên nhé?”
Cô giáo của Minh Nguyệt vốn đang tính mắng cô một trận nhưng khi vừa nhìn thấy Lục Duệ Thành, cô ta liền thay đổi thái độ ngay lập tức, tươi cười đi đến trò chuyện.
“Không cần. Tôi đến vì con tôi bảo giáo viên muốn gọi phụ huynh nó lên nói chuyện.”
Lục Duệ Thành nhàn nhạt lên tiếng. Anh đã quá quen với kiểu người xu nịnh như cô giáo đây nên chẳng có chút để tâm, ánh mắt anh vẫn luôn dính chặt vào con gái cưng có phần nhếch nhác đang cúi gằm mặt đứng sau cô giáo.
“Con của ngài? Ngài Lục, nếu tôi nhớ không nhầm thì con của ngài đâu học ở trường. Có phải có nhầm lẫn gì không?”
Cô giáo sớm đã ném chuyện gọi phụ huynh của Minh Nguyệt ra sau đầu. Bây giờ cô ta phải tiếp đãi người đàn ông này chu đáo một chút, như vậy mới có lợi cho trường.
Phải biết, nếu Triệu gia đầu tư cho họ một thì số tiền mà ngài Lục đây bỏ ra cho trường phải gấp 10 lần đó!
“Con gái tôi là Lục Minh Nguyệt.”
“HẢ?”
Cô giáo nghe xong như sét đánh ngang tai. Cô cứng đờ người quay đầu nhìn về phía Lục Minh Nguyệt, thấp giọng hỏi: “Đây là phụ huynh của em?”
“Dạ!”
Thấy Lục Minh Nguyệt gật đầu, cô giáo dường như không thể tin vào mắt mình. Rõ ràng sơ yếu lý lịch của Minh Nguyệt rất đơn giản, lại còn phải nhờ vào quan hệ với thầy hiệu trưởng mới vào được ngôi trường này, sao bỗng dưng lại trở thành người nhà họ Lục, con gái của Lục Duệ Thành?
“Ba!”
Lục Minh Nguyệt đã rơm rớm nước mắt, ấm ức gọi một tiếng rồi vòng qua cô giáo, tiến tới bên cạnh Lục Duệ Thành.
Ông hiền từ xoa đầu con gái một cái rồi quay sang điềm đạm nói chuyện với cô giáo.
“Không biết con gái tôi đã gây ra chuyện gì mà phải phiền cô giáo đây gọi phụ huynh đến?”
“Chuyện… chuyện này…”
Cô giáo bắt đầu ấp úng không biết đáp lời thế nào. Bao nhiêu lời mắng mỏ được cô ta chọn sẵn trong đầu giờ đều không thể nói ra.
Nếu Lục Minh Nguyệt là con gái của Lục Duệ Thành vậy chẳng phải cô ta tự lấy đá đập chân mình sao?
Cô ta không muốn mất việc, cũng không muốn đắc tội với Lục gia!
“Thật ra… chuyện cũng không nghiêm trọng lắm. Chẳng qua là bọn trẻ chơi đùa với nhau hăng quá nên xảy ra xích mích thôi!”
Lục Duệ Thành nhíu mày. Nếu chỉ là chơi đùa thì sao con gái anh lại nhếch nhác thế này, bộ dáng còn vô cùng ấm ức tủi thân, đừng nghĩ rằng vài câu qua loa của giáo viên có thể qua mắt anh!
Đúng lúc này, thầy hiệu trưởng hớt hải chạy đến, vội vội vàng vàng lau tay rồi tiến tới trịnh trọng bắt tay với Lục Duệ Thành. Thần tài đến trường mà không báo trước khiến ông ta đang họp cũng phải bỏ dở chạy xuống!
“Ngài… ngài Lục, không biết đã xảy ra chuyện gì khiến ngài phải đích thân tới đây?”
“Tôi đã giải quyết chuyện của con gái thôi, thầy hiệu trưởng không cần phải đích thân xuống đây mà. Lục Minh Nguyệt, con kể lại mọi chuyện cho ba nghe nào.”
Minh Nguyệt nhỏ giọng kể lại tất cả mọi chuyện, vừa nói cô vừa bất giác nắm lấy ống tay áo của 001.
Lục Duệ Thành nghe xong thì nhíu mày. Ông đánh mắt nhìn về phía cô giáo.
Thầy hiệu trưởng đổ mồ hôi lạnh. Nữ giáo viên này vậy mà dám đắc tội với cô hai nhà họ Lục ư? Chẳng nhẽ trường của ông ta tới số rồi sao?
“Những lời con bé nói là thật chứ?”
Cô giáo nghe thấy giọng nói âm u của Lục Duệ Thành thì run lên cầm cập. Cô ta lập tức lắc đầu chối bỏ: “Không phải! Chuyện không phải như vậy!”
Thầy hiệu trưởng đỡ trán. Cô ta vậy mà dám nói con gái của Lục Duệ Hành nói điêu!
“Ngài Lục, chuyện này là lỗi của chính tôi. Tôi đã không tuyển chọn được những giáo viên tốt nhất. Trường sẽ đuổi việc cô giáo này! Nhất định sau này sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa!”
“Phiền ông lấy giúp tôi đoạn băng giám sát ở phòng học của con bé. Chuyện này tôi sẽ làm rõ. Nếu như cô giáo thật sự không sai thì không việc gì phải đuổi việc cả.”
Chỉ là, ngay ngày hôm sau, nhà họ Triệu mất tổng cộng bảy đơn hàng, kho bãi vận chuyển cũng bị cảnh sát điều tra, tất cả các đối tác thân thiết đều trở mặt, mặc cho Triệu gia tự sinh tự diệt. Mẹ của Triệu Hân Nghiên bị bắt thì tội thành lập quỹ xã hội phi pháp để cuỗm hết tiền ủng hộ, bố của cô ta cũng bị đưa đi để điều tra về hành vi tham nhũng. Chỉ trong một đêm, nhà họ Triệu táng gia bại sản!
Còn bên này, Lục Minh Nguyệt vẫn đi học như bình thường. Thân thế của cô vẫn được giấu kín. Không ai biết chuyện gì đã xảy ra ngày hôm qua, cũng không ai biết vì sao cô giáo Mĩ Thuật lại đột nhiên nghỉ dạy nhưng hiện tại, ai cũng biết nhà họ Triệu đã phá sản. Triệu Hân Nghiên từ một nữ thần trong lòng các nam sinh giờ rơi xuống đáy vực, không ai thèm lấy lòng cô ta nữa.
Còn một điều nữa chính là, trong ba tháng ôn thi đại học cuối cùng này, cô sẽ có một người bạn mới. Đó là cậu bạn 001!