“Triệu Hân Nghiên phải không? Nghe nói mày mới ςướק bạn trai của Lục Minh Nguyệt?”
“Thì sao? Mày muốn gì? Trả thù thay còn nhỏ đó?”
“Mày nghĩ mày là cái thá gì mà muốn tao để vào mắt?”
“Mày…!”
“Nghe đây, tao với mày đang có chung một kẻ thù. Không ngại hợp tác chứ?”
“Lục Minh Nguyệt mà là kẻ thù của tao? Xin lỗi, con nhỏ tầm thường đó không đáng để tao động một ngón tay…”
“Tầm thường? Vậy là mày chưa biết thân phận thật sự của nó rồi!”
“...”
“Nó chính là…”
“Nó là ai không quan trọng! Đồ thần kinh! Nửa đêm gọi điện cho người ta là có ý gì?”
“Hừm, rồi mày sẽ phải nếm thử mùi vị mà tao đã phải trải qua. Đến lúc đó đừng có gọi lại cho tao!”
—-----
Những năm tháng cuối cấp ba là những ngày mệt mỏi nhất trong cuộc đời Lục Minh Nguyệt. Cô cố gắng gạt bỏ hết mọi thứ trong đầu, quên đi người yêu cũ, cũng tạm thời gạt đi sự phản bội của bạn thân.
Minh Nguyệt ngày đêm học hành chăm chỉ. Chuyên ngành cô yêu thích chính là thiết kế. Ba mẹ rất ủng hộ việc theo đuổi chuyên ngành này của cô, chính vì vậy mà trọng trách gánh vác nhà họ Lục giờ đây thuộc về người em út Lục Thiên Bình.
Những ngày này, ngoài giờ ăn tối có đầy đủ các thành viên trong gia đình, Lục Minh Nguyệt thường nhốt mình trong phòng, vùi đầu vào sách vở và máy tính.
001 vẫn theo chức trách theo sát cô. Từ sau lần Lục Minh Nguyệt bị đầy bụng, 001 có thêm một trọng trách nữa chính là giám sát việc ăn uống của cô.
Nhà họ Lục gần đây vắng lặng vô cùng. Cậu cả Lục Minh Khả đã ra khỏi nhà từ năm mười tám tuổi, cậu út Lục Thiên Bình đã được đưa sang nước ngoài theo học một khóa đào tạo người thừa kế. Cả hai thiếu gia đều vắng nhà, chính vì vậy mà ông bà chủ càng yêu thương cô con gái này hơn.
Lục Duệ Thành đã mời các nhà thiết kế hàng đầu giới thời trang về để dạy kèm cho Lục Minh Nguyệt. Được thần tượng trong lòng tự mình dạy dỗ làm cho cô vốn đã chăm học lại càng gắng sức tiếp thu.
Cho đến một ngày cách kỳ thi ba tháng, Lục Minh Nguyệt lại gặp chuyện rắc rối.
Ngày hôm đó Minh Nguyệt có một buổi thực hành trên trường. Cô khệ nệ cầm theo giá vẽ và bảng màu đến phòng học rồi ngồi bừa một chỗ. Thấy bên cạnh có người kéo ghế muốn ngồi, Minh Nguyệt cũng không để ý lắm, cô đang bận nhắn tin cho 001 về bữa cơm trưa sắp tới.
“Lục Minh Nguyệt, đừng nói là vì Lãng Nhật Phong trở thành người yêu tôi mà cô bắt đầu mặt nặng mày nhẹ với tôi nhé? Nếu cô muốn, tôi sẽ trả cho cô, dù sao Triệu Hân Nghiên tôi đây không bao giờ thiếu đàn ông!”
Xui xẻo thay, người ngồi cạnh cô lại là Triệu Hân Nghiên! Rõ ràng cô ta thấy Minh Nguyệt ngồi đây nên mới muốn đến kiếm chuyện!
Giọng nói đầy vẻ kênh kiệu của cô ta lập tức thu hút sự chú ý của mọi người trong lớp. Mọi người cùng hướng ánh nhìn tò mò về phía cô, âm thầm đánh giá.
Lục Minh Nguyệt không đáp lời, đứng lên muốn đổi nhưng lúc này giáo viên đã vào lớp, nếu nhưng đổi chỗ thì không tốt cho lắm.
Cô đành cắn răng ngồi trở lại, quyết định nhắm mắt làm ngơ người bên cạnh.
Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng đừng. Trong giờ học, Lục Minh Nguyệt vô cùng nghiêm túc hoàn thành tác phẩm của mình. Đang muốn lấy màu thì người bên cạnh đột nhiên đứng dậy.
Chân của Triệu Hân Nghiên “vô tình” đập vào khay màu nước của cô khiến màu nước bắn lên áo cô, sau đó Triệu Hân Nghiên lại “vô ý” đá vào xô nước rửa cọ dưới chân khiến nó đổ ào ra sàn, làm ướt đôi giày vải mới tinh cùng đôi tất trắng của Lục Minh Nguyệt.
Cô nhíu mày nhìn bộ đồ của mình lấm lem màu nước, trông vô cùng chật vật, bên tai là tiếng nói hốt hoảng của Hân Nghiên:
“Trời! Lục Minh Nguyệt, cậu không sao chứ? Sao lại bất cẩn như vậy?”
Cô ta vừa nói vừa làm bộ lau lau vết bẩn trên áo cô. Lục Minh Nguyệt cười khẩy hất tay cô ta ra, tức giận lên tiếng:
“Tôi bất cẩn? Không phải là tại cô cố tình đá vào khay màu của tôi ư?”
“Tớ… tớ không có! Cậu đừng có đổ oan cho tớ!”
“Tôi đổ oan cho cô? Tự cô làm ra mà không dám nhận? Rốt cuộc tại sao khi xưa tôi lại có thể làm bạn với một kẻ như cô cơ chứ?”
Lục Minh Nguyệt bắt đầu lớn tiếng. Mấy ngày nay do áp lực học hành khiến cô nghẹt thở, giờ Triệu Hân Nghiên như cây kim chọc vào khiến cảm xúc của cô vỡ oà, gay ngắt chất vấn.
“Có chuyện gì vậy?”
Tiếng động lớn của hai người đã khiến cô giáo chú ý. Lục Minh Nguyệt chưa kịp lên tiếng thì
Triệu Hân Nghiên đã ςướק lời.
“Minh Nguyệt cậu ấy bất cẩn làm đổ khay màu và xô nước nhưng lại đổ oan cho em muốn hại bạn ấy. Cô giáo, em không làm chuyện này! Cô phải đòi lại công bằng cho em.”
Triệu Hân Nghiên vừa nói vừa bày ra vẻ mặt ấm ức, như thể Lục Minh Nguyệt đổ lên đầu cô ta tội lỗi tày trời vậy!
“Cậu… cậu nói dối!”
“Lục Minh Nguyệt! Em học đâu cái thói đổ oan cho bạn vậy hả? Lập tức ra ngoài đứng phạt cho tôi! Sau giờ học, em gọi phụ huynh lên gặp tôi ngay lập tức, tôi không thể tin được em lại là loại người như vậy. Cô quá thất vọng về em!”