“Tiểu thư, cô đừng ăn nhiều như vậy, sẽ bị đầy bụng…”
“Bác biết không? Khi buồn thì chúng ta phải ăn ngon, ăn no rồi mới không buồn nữa. Bác Trịnh, bác đừng cản cháu, cháu muốn ăn thỏa thích trong hôm nay thôi.”
“Nhưng… nhưng mà…”
Đầu bếp Trịnh đau đầu nhìn cô nhóc đang cố chấp ăn hết đống đồ ăn trên bàn. Biết thế ông ta chỉ là ít đồ ăn cho xong! Nếu tiểu thư có mệnh hệ gì, nhất định ông ta sẽ phải chịu tội đầu tiên!
001 đứng bên cạnh khẽ mím môi nhưng không ngăn cản.
Người làm chỉ biết bỏ tay đứng nhìn, khi cô chủ bướng bỉnh thì nhất định không nghe ai. Ông bà chủ lại đi vắng không có nhà, cô chủ càng không nghe lọt tai lời của ai, cứ nhất quyết muốn ăn bằng sạch.
Lục Minh Nguyệt ăn xong thì ngồi thở hồng hộc. Lúc nãy ăn say sưa quá, không để ý đến hình tượng một chút nào!
Cô đưa tay xoa xoa bụng, cảm giác hơi căng trướng. Một bàn đầy đồ ăn mới chỉ ăn được một nửa nhưng Minh Nguyệt có muốn ăn tiếp cũng chẳng có sức.
Lục Minh Nguyệt đã ăn no, cứ nghĩ tâm trạng sẽ tốt lên một chút nhưng chỉ toàn công cốc. Cô bận lòng không phải vì thất tình mà vì thất vọng vì bị Triệu Hân Nghiên phản bội. Cô ta là bạn thân của cô từ những ngày bé. Cô hết mực tin tưởng và đối xử tốt với cô ta như vậy…
Minh Nguyệt lại có chút phiền lòng. Cô lí nhí chào bác đầu bếp rồi lên phòng.
Nằm được một lúc, Minh Nguyệt bắt đầu cảm thấy khó chịu. Cô ôm bụng ngồi dậy nhìn đồng hồ. Mới chín giờ tối, ba mẹ cô vẫn chưa về.
Ngồi một lúc, Lục Minh Nguyệt cảm thấy không còn khó chịu nữa thì liền nằm xuống muốn ngủ.
Say giấc chưa lâu, cô bắt đầu đau đến toát mồ hôi. Minh Nguyệt tỉnh dậy, cố gắng với tay bật đèn ngủ ở đầu giường nhưng chưa với tới thì cô đã ngã lăn xuống giường.
Rầm!
001 đang an tĩnh đứng canh ngoài cửa, nghe thấy tiếng động liền lập tức mở cửa xông vào phòng.
Lục Minh Nguyệt đang nằm dài dưới đất, hai tay ôm bụng, đau đến mức rơi nước mắt. Cô nhìn thấy bóng dáng 001 thì liền tủi thân khóc lớn.
001 vội vàng chạy tới ôm cô lên. Minh Nguyệt một tay túm chặt vạt áo anh, một tay vẫn ôm bụng không buông.
“Tiểu thư, cô bị làm sao vậy?”
“Đau… đau bụng…”
“૮ɦếƭ tiệt! Gọi bác sĩ Bạch đến đây mau!”
Động tĩnh bên này đã thu hút sự chú ý của người làm. Nhận thấy tình cảnh nguy cấp trước mắt, ai ai cũng vội vã gọi bác sĩ tư của nhà họ Lục đến.
Bác sĩ Bạch thở hồng hộc chạy vội vào phòng. Lục Minh Nguyệt đang ngồi trong lòng 001. Hai tay cô túm chặt cổ áo anh, rấm rứt rơi lệ, dùng áo của anh để thấm hết nước mắt nước mũi.
001 yên lặng ngồi đó, một tay đỡ lưng cô, một tay đưa xuống xoa xoa vùng bụng đang đau nhói. Đây là lần đầu tiên anh thấy cô khóc vì bị đau.
“Bác sĩ Bạch, làm phiền ông rồi.”
Bác sĩ Bạch gắn bó với nhà họ Lục gần ba mươi năm, nay cũng đã hơn năm mươi tuổi, sức khỏe cũng đã giảm sút, vậy mà khuya rồi vẫn còn phải chạy đến đây.
“Không có việc gì! Tiểu thư, để tôi khám cho cô nhé. Đừng khóc, sẽ hết đau ngay thôi.”
Bác sĩ già trấn an cô vài câu rồi bắt đầu làm việc.
Một lúc sau, ông cười hiền từ nhìn cô, cất giọng ân cần: “Có phải tối nay tiểu thư ăn hơi nhiều hay không? Cháu chỉ bị đầy bụng thôi, không có gì đáng lo ngại. Bây giờ tôi sẽ lấy kim chọc trên đầu ngón tay cháu một chút, sẽ giúp cháu dễ chịu hơn.”
Nói rồi ông lấy trong hộp thuốc ra một chiếc kim tiêm nhỏ. Vừa quay đầu lại, ông đã thấy Lục Minh Nguyệt giấu cả hai tay vào trong lòng, có chút kháng cự.
001 nãy giờ im lặng bỗng nhiên lên tiếng: “Tiểu thư, cô mau đưa tay cho bác sĩ Bạch đi.”
“... không muốn!”
Lục Minh Nguyệt vùng vằng từ chối. Trước giờ cô không sợ uống thuốc, chỉ sợ bị tiêm thôi!
001 cũng biết điều này, vậy mà còn bảo cô đưa tay…
“Nếu còn không mau chữa bệnh thì tiểu thư sẽ càng khó chịu đấy.”
“...”
Nước mắt của Lục Minh Nguyệt lại bắt đầu giàn ra không kìm nén. Cô run run đưa tay về phía bác sĩ, hai mắt cứ nhìn chằm chằm cây kim trong tay ông.
“Không sao đâu, tôi sẽ làm nhẹ. Nhất định không để cháu đau!”
Bác sĩ Bạch tiếp tục trấn an, nhân lúc cô đang chuẩn bị đáp lời thì quả quyết đâᗰ ᗰạᑎᕼ một cái.
“...”
Cả căn phòng rơi vào trạng thái im lặng. Tất cả mọi người đều như nín thở. Ngay giây sau:
“Hu hu…”
Lục Minh Nguyệt nhìn thấy máu chảy ra thì liền ào khóc. Ngón tay dính máu run rẩy dữ dội.
Bác sĩ vội vàng tìm bông băng y tế muốn băng chỗ bị chảy máu nhưng lại bối rối không tìm thấy.
“૮ɦếƭ tiệt! Băng cá nhân đâu rồi?”
Lục Minh Nguyệt lúc này vẫn không thôi khóc. Tiếng khóc như muốn xé tan ruột gan của mọi người.
Ngay sau đó, mọi người trong phòng vốn đang hoảng loạn giờ đây lại trố mắt nhìn. 001… đang ngậm lấy ngón tay chảy máu của tiểu thư!
Minh Nguyệt cũng lập tức im bặt, dường như đang sững sờ trước hành động của anh.
001 làm như không có chuyện gì, miệng vẫn ngậm lấy ngón tay cô.
“Tìm thấy rồi! Mau… mau đưa tay đây.”
Bác sĩ Bạch âm thầm thở phào khi tìm thấy một chiếc băng cá nhân cuối cùng trong hộp.
Ngón tay của Lục Minh Nguyệt đã được băng bó cẩn thận. Mọi người trong phòng ai nấy cũng thở phào, nhất là người đầu bếp xấu số. Đồ ăn hôm nay là do ông ta nấu, không biết có bị ông bà chủ trách tội hay không?
Bên này, Lục Minh Nguyệt đã xoay đầu úp mặt vào иgự¢ 001 để che đi sự xấu hổ.
Có ai mười tám tuổi rồi mà vẫn khóc lóc ầm ĩ chỉ vì bị kim chọc một cái như cô không chứ!
001 nhìn tiểu thư nhà mình xấu hổ đỏ cả tai thì khẽ cười nhẹ. Anh đưa lưỡi liếm liếm khóe miệng một chút.
Trong miệng vẫn còn vương lại vị máu của cô.