Cánh Hoa Không Tàn, Ánh Trăng Không Tan - Chương 01

Tác giả: Tạp Nhã

“Này 001, anh có thể cõng tôi về không? Chân tôi đau…”
“...”
“001, tôi muốn ăn cái kia!”
“...”
“001, chậm lại một chút, tôi muốn ngắm nhìn đường phố.”
“...”
“001, anh nói xem trên đời này rốt cuộc có thứ tình yêu vĩnh hằng mà người ta nói không?”
“...”
“001, anh có biết tại sao Lãng Nhật Phong lại chia tay tôi không?”
“...”
001 vẫn một mực im lặng. Anh có thể thực hiện mọi yêu cầu của cô nhưng lại nhất quyết không nói một lời.
Đúng là tảng băng sống!
Lục Minh Nguyệt thở dài, cô vòng tay ôm chặt lấy cổ người đàn ông này, đầu khẽ tựa lên bờ vai vững chắc.
Hôm nay cô nhận được tin nhắn từ bạn trai, nói rằng muốn chia tay với cô. Chưa kịp để Minh Nguyệt hỏi lý do, hắn đã chặn tin nhắn và kéo số của cô vào danh sách đen khiến cô không thể liên lạc với hắn.
Cô đã suy nghĩ rất nhiều nhưng vẫn không biết lý do tại sao hắn chia tay cô. Đúng là khó hiểu mà!
Trầm ngâm một lúc, không biết Lục Minh Nguyệt đã ngủ quên từ lúc nào.
Cô vốn không phải là người dễ ngủ, tâm trạng lại nặng nề như vậy, đáng ra phải trằn trọc thức trắng, nay lại ngủ say như ૮ɦếƭ một cách bất thường.
001 vững vàng cõng cô chủ trên lưng, ánh mắt anh có chút xa xăm.
Cảm nhận được hơi thở của cô phả nhẹ lên cần cổ, anh vô thức tỉnh táo lại, hết sức đề phòng nhìn quanh. Khi tiểu thư say giấc, anh nhất định phải bảo vệ giấc ngủ của cô.
Dòng người cứ nườm nượp chạy qua, còn anh vẫn một thân nghiêm nghị cõngcô chầm chậm trở về nhà.
Đặt Lục Minh Nguyệt xuống giường, 001 theo chức trách liền đứng bên ngoài canh cửa. Đúng lúc này, Kim Mộc Tranh xuất hiện, bà lo lắng hỏi anh:
“Rốt cuộc hôm nay con bé đã đi đâu?”
“... Tiểu thư chạy lên đỉnh núi phía sau trường thưa phu nhân.”
Mộc Tranh nghe vậy cũng chẳng biết nói gì. Con bé này sống quá cảm tính, trước nay có chuyện gì thì đều bỏ đi một mình, cũng đều là 001 tìm được con bé.
Bà lặng lẽ bước vào phòng, ngắm nhìn con gái. Chuyện hôm nay bà cũng đã biết một phần, biết con gái bà đã phải chịu cú sốc nhưng về phương diện tình cảm thì chẳng ai có thể giúp được cô.
Kim Mộc Tranh thở dài, dém chăn cho con rồi quay về phòng dỗ dành ông chồng đang lo lắng muốn lao sang phòng con gái.
Chiều nay, lúc nghe tin Minh Nguyệt biến mất, Lục Duệ Thành đã mất bình tĩnh đến mức đập vỡ cái bình bằng ngọc quý trên bàn. Ở Lục gia ai cũng biết ông Lục yêu thương cô hai nhất.
Màn đêm buông xuống, cả không gian chỉ còn tiếng côn trùng kêu rầm rì.
Lục Minh Nguyệt tỉnh dậy vì đói, cả tối nay cô chưa ăn gì.
Không có tâm trạng ăn ngon nên cô không định đánh thức đầu bếp, tính xuống tầng úp mì ăn liền rồi đi ngủ tiếp.
“Xoẹt!”
“Tiểu thư, người đang làm gì vậy?”
Minh Nguyệt hơi giật mình, hoảng hốt nhìn về phía sau.
001 đứng ngược ánh trăng, cả khuôn mặt chìm trong bóng tối, chỉ có thể thấy được dáng người cao lớn thẳng tắp.
Minh Nguyệt vô thức nuốt nước bọt, chậm rãi lên tiếng:
“Đánh thức anh à? Tôi đói… muốn ăn mì.”
“...”
Im lặng một lúc, cô cứ nghĩ 001 nhất định sẽ ngăn cản mình ăn mì gói thì anh lại lên tiếng:
“Tiểu thư muốn ăn thì có thể bật đèn lên. Cô ra bàn ngồi đi, tôi làm cho cô.”
Minh Nguyệt nghe vậy thì ૮ɦếƭ sững, đã lén ăn còn để 001 làm cho, cô đâu có ngu!
Lục Minh Nguyệt ra sức xua tay nhưng gói mì trong tay đã bị lấy mất. Cô luyến tiếc nhìn gói mì, thầm tiếc rẻ: Không biết đồ anh ta làm có ăn được không?
Lục Minh Nguyệt không còn cách nào khác chỉ đành ngồi xuống bàn, chờ 001 đem mì lên.
011 đem lên một tô mì nhỏ, đặt lên bàn. Trong tô có cả trứng và thịt bò, màu sắc vô cùng đẹp mắt, hương vị thơm phức tỏa khắp phòng.
Minh Nguyệt thử một miếng, thầm rút lại suy nghĩ của mình. Bát mì này cũng thật ngon quá đi!
Một bên cô ăn hăng say, bên này 001 chỉ đứng một bên chẳng lên tiếng, im lặng nhìn cô ăn uống ngon lành.
Lục Minh Nguyệt ăn một lúc liền no căng, dù chỉ là tô mì nhỏ thôi nhưng sức ăn của cô vốn không lớn, ăn được nửa già liền buồng đũa.
“001, như này mà bỏ đi thì phí quá… anh có muốn ăn không?”
“...”
“Bỏ đi bỏ đi. Sao anh lại có thể ăn dở của tôi chứ?”
Minh Nguyệt đang định thu dọn bát đũa, bất chợt 001 ngồi xuống, kéo tô mì cô ăn dở đến trước mặt rồi hai đũa ăn sạch. Chưa kịp để cô phản ứng, anh đã lấy giấy ăn lau miệng một cách tinh tế rồi đứng lên như không có chuyện gì xảy ra.
“...” anh có ăn thì cũng không ai mắng anh đâu, sao lại phải ăn nhanh như thế chứ?
Lục Minh Nguyệt tranh việc rửa bát. Anh đã nấu cho cô ăn rồi, đương nhiên người rửa bát phải là cô.
Không gian yên tĩnh, chỉ còn vọng lại tiếng bát đũa va nhau lạch cạch và hai hình bóng đứng sát bên nhau kéo dài trên nền đất.
Căng da bụng trùng da mắt, những cảm xúc tiêu cực đều đã bị cô ném ra sau đầu.
Một đêm không mộng mị.
—---
“Lục Minh Nguyệt, cô vẫn nghĩ mình là bạn gái của Lãng Nhật Phong ư? Anh ấy đã đá cô rồi, sao cô còn không biết xấu hổ mà bám lấy anh ấy? Tôi nói cho cô biết, bây giờ tôi mới là bạn gái chính thức của anh ấy. Chính vì thế mà cô mau cút khỏi tầm mắt của chúng tôi đi!”
“Hân Nghiên… sao cậu có thể làm thế với mình chứ?”
Lục Minh Nguyệt đau đớn nhìn người bạn thân nhất của mình suốt ba năm nay đang tay trong tay với người yêu cô… à không, phải gọi là người yêu cũ chứ!
Lãng Nhật Phong nhìn dáng vẻ của cô thì có phần hơi mềm lòng nhưng tay lại bị Triệu Hân Nghiên nắm chặt, ý tứ nhắc nhở anh ta.
“Cô biết tại sao Nhật Phong lại theo tôi không? Chính là bởi vì gia cảnh nhà tôi xứng với anh ấy hơn! Còn cô, thân thế chẳng có gì để vào mắt, sao có thể cùng anh ấy chèo chống nhà họ Lãng?”
Triệu Hân Nghiên khinh khỉnh nhìn cô. Bộ dáng đau khổ của Minh Nguyệt càng làm cô ta hả dạ. Phải biết suốt ba năm cấp ba, cô ta lúc nào cũng chỉ là phông nền cho Lục Minh Nguyệt, nhìn cô có mối quan hệ thân thiết với tất cả mọi người, lại là nữ thần trong lòng các nam sinh, thành tích lúc nào cũng đứng nhất lớp khiến cô ta nảy sinh lòng ghen ghét đố kị.
Chính vì thế mà cô ta bắt đầu tơ tưởng đến người yêu hiện tại của Lục Minh Nguyệt. Cô ta đánh vào gia cảnh của cô mà ςướק được Lãng Nhật Phong, trong lòng vô cùng thỏa mãn.
Nhưng cô ta không hề biết, sơ yếu lí lịch của cô chỉ là giả, được ngụy tạo để đảm bảo an toàn. Chỉ sợ nếu cô ta biết được thân phận thực sự của Lục Minh Nguyệt, không biết Hân Nghiên phải quỳ xuống xin lỗi cô không biết bao nhiêu lần.
001 như thường lệ đứng ở ngoài cổng trường chờ tiểu thư nhà mình tan học. Thân ảnh cao lớn uy phong của anh dễ thu hút ánh nhìn của mọi người. Các cô gái đi qua đều không kìm được mà liếc trộm một cái nhưng lại bị khí lạnh trên người anh tỏa ra dọa sợ, liền bước nhanh một chút.
Nhìn thấy bóng dáng Lục Minh Nguyệt bước ra khỏi cổng trường, 001 lập tức đứng thẳng. Vừa muốn quay người mở cửa xe cho cô, bỗng eo anh bị một vòng tay ôm chặt lấy. Một cái đầu nhỏ dụi vào иgự¢ anh.
001 cứng đờ người, khẽ liếc xuống. Chỉ thấy Lục Minh Nguyệt đang ôm chặt lấy anh, vùi cả mặt vào Ⱡồ₦g иgự¢ ấm nóng vững chắc của anh, bờ vai khẽ run lên. 001 cảm thấy áo mình ướt ướt, có chút lành lạnh.
Anh đứng im một lúc, thấy mọi người bắt đầu chú ý về phía mình, liền bế ngang Lục Minh Nguyệt lên rồi nhét vào xe.
Lục Minh Nguyệt vẫn nắm chặt lấy vạt áo anh, lặng lẽ rơi nước mắt.
001 để cô ngồi yên vị trên đùi mình, không nói một lời. Anh biết thứ cô cần bây giờ không phải những lời hỏi thăm mà là một bờ vai để có thể dựa vào lúc yếu đuối.
“001, anh đã bao giờ trải qua cảm giác bị phản bội chưa?”
“... Rồi.”
“Tội nghiệp 001 nhà ta, chắc lúc đó anh buồn lắm…”
Minh Nguyệt nói bằng giọng mũi, âm thanh có chút nghèn nghẹn.
“Tiểu thư, cô chỉ cần biết, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, tôi nhất định sẽ không bao giờ phản bội cô.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc