Quản lý mặc đồng phục, thái độ cung kính, hàng ngũ chỉnh tề trên boong tàu. Có du khách chú ý tới tình hình bên này, không khỏi nhìn xung quanh về phía này. Nhưng chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng đặc biệt cao lớn, mặc áo sơ mi, cổ tay áo hơi hơi cuộn lên, dường như có chút vội vàng, lúc này đang đi nhanh về phía trước, nhìn không chớp mắt.
Trang Hữu Bách bước nhanh theo phía sau Nguỵ Tông Thao, nói với quản lý: “Vất vả cho các vị rồi.”
Quản lý vội vàng nói: “Đây là chuyện chúng tôi phải làm.” Anh ta theo sát Nguỵ Tông Thao giải thích: “Cô Dư không ở trong cabin. Mấy ngày nay luôn luôn hoạt động trên du thuyền, cũng không có xuống tàu. Hai mươi phút trước nhân viên đã nhìn qua, cô Dư vẫn đang ở trong phòng mình.”
Mặt Nguỵ Tông Thao trầm như nước, bước chân vừa lớn vừa nhanh.
Dư Y cảm thấy có chút không bình thường.
Hai mươi phút trước du thuyền đột nhiên ngừng chạy. Nhân viên nói kỹ sư máy đang kiểm tra thiết bị máy móc của du thuyền, sau hai mươi phút thì du thuyền sẽ khởi động lại.
Kiểm tra máy móc cần dừng tàu, lấy cớ rất vụng về. Trừ phi du thuyền thật sự là bị hỏng hóc rõ rệt.
Dư Y ngồi ở trong phòng, không biết tình hình ở bên ngoài ra sao, càng không biết du thuyền có xuất phát lại hay không nữa. Cảm thấy đã qua hai mươi phút, cô đi ra ngoài tìm hiểu kết quả.
Vừa mới tới boong tàu thì cô liền thấy xa xa có một chiếc ca nô phóng tới – gió phần phật, sóng tung toé, khí thế rào rạt, so với nắng chiều rực lửa thì càng thêm chói mắt. Ca nô càng ngày càng gần, tim cô đập như trống dồn.
Trong cabin của du thuyền có vẻ chật chội không thể tả lúc Nguỵ Tông Thao bước vào.
Trong phòng sạch sẽ, trên giường còn có dấu vết hõm xuống. Trong tủ quần áo chỉ có hai cái áo thun và một cái quần sóoc jean. Trên tủ đầu giường bày một bao bánh bích quy, bên cạnh bánh bích quy là tờ lịch trình – trên hai địa danh Malaysia và Singapore đã bị gạch bỏ.
Nguỵ Tông Thao bỏ tờ lịch trình xuống, cầm lấy cái ba lô ở trên ghế, dốc ngược ba lô lại. Một trận “lào xào”, mọi thứ trong ba lô đều rơi xuống trên giường, tất cả đều là một ít đồ vật vụn vặt, khăn tay, ví tiền, cái quạt nhỏ. Anh cầm từng cái lên nhìn, trầm giọng nói: “Người đâu?” Trong giọng nói nghe không ra vui buồn.
Nhân viên ở bên cạnh nơm nớp lo sợ: “Trước đó còn ở…”
Quản lý nhíu mày liếc mắt nhìn người nhân viên một cái, giải vây cho anh ta: “Anh Nguỵ, là do tôi thất trách, trong căn phòng đối diện cũng không thấy cô ấy, anh xem bước tiếp theo phải…”
Nguỵ Tông Thao cầm cái quạt gập lại, “răng rắc” một tiếng, cái quạt bị vỡ tan ở trên giường. “Tìm!”
Trong camera theo dõi của du thuyền có thể nhìn thấy rõ ràng hình ảnh của các tầng, màn hình chiếm giữ cả bề mặt vách tường. Hành khách tới tới lui lui, có người đang ăn cơm, bơi lội, có người đang đánh bóng rổ tập thể dục. Mọi người nhìn màn hình mà thấy hoa cả mắt. Mỗi người đều cầm một bản chứng minh thư của Dư Y đối chiếu kiểm tra. Nhân viên không đủ dùng, bọn họ đành phải tìm đến nhân viên ở khâu khác giúp đỡ. Cho đến mười phút sau mới nghe thấy có người hô lên một tiếng: “Tìm được rồi, ở khu trò chơi thiếu nhi!”
Dư Y không ý thức mà đi tới khu trò chơi của thiếu nhi. Nhìn thấy một đám con nít đang đuổi bắt nhau, vui đùa ầm ĩ thì cô mới hồi phục lại tinh thần. Cô không nghĩ là trùng hợp như vậy, lại có thể gặp phải Nguỵ Tông Thao ở nơi này.
Cô không có thấy rõ người ở trên ca nô. Nhưng mà đối với Nguỵ Tông Thao cô rất quen thuộc – dáng người cao lớn, ăn mặc, còn có tư thế đứng và ngồi của anh, chỉ cần liếc mắt một cái là cô có thể khẳng định được. Cô có chút khó tin, theo bản năng liền lập tức bỏ chạy. Cho tới bây giờ cô mới có phản ứng lại, chỉ là trùng hợp mà thôi, cô có cái gì mà phải chạy?
Nhưng ý nghĩ này chỉ hiện lên trong đầu có năm giây, cô lập tức phủ định lý luận trùng hợp. Phía trước có người mặc đồng phục của nhân viên du thuyền, tay cầm bộ đàm nói: “Tìm được rồi.” Vừa nói vừa chạy về phía cô. Dư Y chửi thề một tiếng, vội vàng xoay người chạy.
Nơi này đều là con nít, chúng nó nô đùa rượt đuổi nhau đến nỗi quên cả việc nhìn đường. Dáng người Dư Y nhỏ nhắn, bước chân nhanh nhẹn, xuyên qua thoải mái. Hai người nhân viên ở đằng sau có vóc người cao lớn, lo lắng sẽ ᴆụng vào con nít, chỉ có thể bó tay bó chân, lập tức không thấy bóng dáng Dư Y đâu. Bọn họ vội vàng báo cáo với đầu kia của bộ đàm, đầu bên kia lập tức chỉ huy: “Ở tầng năm nhà hàng Ý!”
Bọn họ nhanh chóng đuổi theo, đuổi tới nửa đường, trong bộ đàm lại nói: “Ở đuôi tàu nhà hàng Quốc tế!”
Bọn họ dừng bước ngay lập tức, quành lại chạy về phía đuôi tàu. Nhưng khi tới đuôi tàu, phóng tầm mắt nhìn xung quanh tất cả đều là bóng dáng người ta đang dùng cơm.
Trong bộ đàm lại nói: “Cô ấy bây giờ chạy tới tầng bảy.”
Sắc trời đã sụp xuống. Tất cả các ngọn đèn trên boong tàu đều được thắp sáng. Sao trời chiếu xuống du thuyền lộng lẫy. Đáng tiếc là quá mức lóng lánh, đập vào mắt toàn là cảnh xa hoa, dưới tranh tối tranh sáng không bắt được một cô gái nhỏ.
Mọi người bên trong phòng theo dõi sắp bị Dư Y ép cho điên lên. Du thuyền tổng cộng có mười một tầng, dường như mỗi tầng đều có bóng dáng của cô. Cô không dùng thang máy, chạy loạn khắp nơi. Bây giờ là lúc cao điểm dùng cơm và giải trí, nơi nơi trên du thuyền đều là hành khách. Bọn họ lại không thể gióng trống khua chiêng quá mức, vậy mà lại mất hết một giờ còn chưa có bắt được một chéo áo của cô, ngược lại, lại để xảy mất cô.
Bên trong phòng giám sát và điều khiển, tiếng trao đổi cùng chửi rủa càng ngày càng vang. Lúc này cửa đột nhiên mở ra, mọi người lập tức im lặng, nhìn thấy người đàn ông mặt âm trầm đi về phía đài theo dõi và điều khiển, đi theo phía sau là vài người cấp cao của du thuyền.
Hai tay Nguỵ Tông Thao chống ở trên đài, ánh mắt liếc qua từng cái màn hình từ trái sang phải, mặt không chút thay đổi nói: “Phái người canh chừng tất cả cửa cầu thang của mỗi tầng và thang máy.”
Mọi người sửng sốt, lập tức nghe lệnh làm việc. Qua mười phút, bỗng nhiên có người hét lên: “Ở lầu tám!”
Lầu tám có vài nơi giải trí, lúc này khắp nơi đều là người. Bóng dáng Dư Y ở trên boong tàu thoáng qua một cái, không biết lại muốn chạy tới nơi nào.
Nguỵ Tông Thao ngồi trên ghế, không chút để ý nói: “Tất cả mọi người đi lầu tám, chặn toàn bộ đường, mỗi một cửa trên lầu tám đều phái hai người trông coi, năm người đi lên trên boong tàu lục soát.”
Anh bố trí đâu vào đấy. Sau năm phút đồng hồ tất cả mọi người đã vào vị trí, lại qua vài phút thì trong bộ đàm truyền đến tin tức. Nguỵ Tông Thao đứng lên, chậm rãi đi ra ngoài.
Rạp hát của du thuyền nằm ở mũi tàu tầng thứ tám, phối hợp với thiết bị truyền hình tiên tiến, màn ảnh to lớn, cao tới ba tầng lầu, thiết kế toàn sân khấu không có cột trụ, cùng với hơn bảy trăm chỗ ngồi, trên trần nhà rạp hát đều có đèn xung quanh, có thể chiếu sáng rõ mỗi góc.
Thời gian chiếu phim đã được định ra từ trước bỗng nhiên bị hoãn lại. Nhân viên đưa ra thông cáo giải thích. Mọi người bàn luận nhao nhao, bỗng nhiên nhìn thấy có một người đàn ông từ cửa đi vào. Có người chỉ về phía anh ta: “Sao người đó đi vào?”
Nhân viên cười giải thích, cửa nhà hát chậm rãi đóng lại ở phía sau.
Trong rạp hát vốn mờ mờ ảo ảo, cửa đóng lại trong nháy mắt bỗng nhiên ánh đèn sáng choang. Mỗi ngọn đèn trên trần nhà đều bị bật lên, ánh sáng chiếu vào hơn bảy trăm ghế nệm màu đỏ, vừa chói mắt lại rõ ràng.
Nguỵ Tông Thao nhìn quanh bốn phía, rạp hát to như vậy mà trống trơn. Anh không nhanh không chậm đi thẳng về phía cuối, tuỳ ý chọn một ghế ngồi xuống.
Trên màn ảnh chiếu phim xa xa đột nhiên phát ra hình ảnh, nhạc nền chậm rãi vang lên. Nguỵ Tông Thao từ từ mở miệng: “Đêm nay vốn là chiếu phim văn nghệ. Tôi nghĩ em thích nhất là nguy hiểm kích thích nên cố ý chọn cho em một bộ phim kinh dị, người ăn thịt người, sau khi ăn xong thì gom toàn bộ xương cốt lại đặt ở cạnh giường, ngày ngày đêm đêm cùng đi vào giấc ngủ với nó. Chắc chắn là em sẽ thích.”
Ánh đèn ở trên trần nhà cắt bất thình lình, chợt trái chợt phải, lúc sáng lúc tối. Trong rạp hát, âm nhạc rợn người vờn quanh, có người gào thét kinh hoàng, có tiếng máy móc đang cưa cắt, còn có nhai nuốt ghê rợn. Âm thanh nhớp nháp ấy lấn át cả tiếng nhạc nền.
Nguỵ Tông Thao gác tay lên tay ghế, chống má, có chút không thú vị: “Xem ra em không thích, tôi kêu người ta đổi bộ khác.”
Một lát sau nhạc khủng bố ngừng lại, bộ phim mới hiện ra trên màn ảnh. Đèn vẫn tắt như cũ.
“Nữ diễn viên bị người yêu cắt đầu, giấu vào tủ lạnh, tay chân được ướp làm đồ ăn, xem ra mùi vị không tồi.”
Giữa phim có đối thoại, người đàn ông vừa ăn cái gì đó vừa lẩm bẩm nói một mình: “Em yêu, em nếm vô cùng ngon.”
Nguỵ Tông Thao khẽ gõ tay ghế, cong môi nói: “Xem ra là em vẫn không thích, đổi cái khác, lần này em nhất định thích.”
Không biết thay phim gì, lần này Nguỵ Tông Thao cũng không có giới thiệu phim. Trong phim nói tiếng Nhật, nghe không hiểu đang nói cái gì. Mười phút trước còn đang nói chuyện, mười phút sau bỗng nhiên khác thường, chỉ nghe tiếng hôn ʍúŧ đột nhiên vang lên, người phụ nữ ՐêՈ Րỉ. Nam nữ diễn viên thỉnh thoảng có đối thoại, lời thoại nhiều nhất là tiếng thở dốc cùng tiếng ՐêՈ Րỉ, chỉ chốc lát sau liền truyền đến tiếng va chạm vang dội.
Nguỵ Tông Thao đứng lên, chậm rãi đi về phía trước, ánh mắt hoặc liếc trái liếc phải, nói: “Bọn họ đang ℓàм тìин, quay không được tốt lắm, thân hình thua xa em. Nam diễn viên trong phim thứ hai nói thân thể nếm rất ngon. Đáng tiếc là ai cũng chưa thử qua em, trừ tôi ra, nhưng mà…”
Đi qua từng dãy từng dãy ghế ngồi, bước chân anh rốt cuộc dừng lại. Trong rạp hát này có hơn hai trăm ngọn đèn, đèn trong khán phòng cũng có thể chỉnh tuỳ ý. Giờ phút này tại ánh đèn bên phải có một bóng dáng bị kéo ra rất dài.
“Nhưng mà, ba tháng nay tôi không được nếm qua.”
Nguỵ Tông Thao rủ mắt nhìn về phía người phụ nữ đang ngồi xổm ở giữa hai hàng ghế – áo thun quần sóoc dép lê – cách ăn mặc không ra gì, trước sau như một vẫn xinh đẹp.
Dư Y ngồi chồm hổm thật lâu, hai chân hơi mỏi. Cô chậm rãi đứng lên, vén mái tóc dài rũ xuống ra sau đầu, trên người đều là mồ hôi. Không biết mồ hôi này vì cái gì mà xuất ra.
Cô cười cười: “Thật là trùng hợp, anh cũng đến xem phim.”
Nguỵ Tông Thao cong môi, từng bước một đến gần cô, cảm giác áp bức nồng đậm từng tầng từng tầng bao lấy Dư Y. Dư Y bất giác lui về phía sau, tay phải vịn vào lưng ghế. Tươi cười dần dần cứng ngắc theo sự tới gần của Nguỵ Tông Thao.
Âm thanh trong rạp hát truyền đến một trận thét chói tai và gầm nhẹ. Nguỵ Tông Thao rốt cuộc khiến cho Dư Y không đường thối lui.
Anh nhìn xuống từ trên cao, không chút để ý. Bàn tay chậm rãi tiến đến sau cổ Dư Y. Nhận thấy được sự cứng ngắc cùng mồ hôi của cô, anh dùng sức kéo mạnh cô đến, giữ lấy cổ cô, giọng lạnh lùng nói: “Không trùng hợp. Tôi cố ý đến nếm em!”