Chiếc xe hơi sang trọng chạy ra khỏi bãi đỗ xe.
Nguỵ Tông Thao giơ hộp trang sức lên nhìn, hỏi: “Y Y, có thích hay không?”
Dư Y trả lời: “Cũng không tệ lắm.” Nói xong thì muốn cầm lấy, không ngờ là Nguỵ Tông Thao né một chút, không để cho cô bắt được.
Nguỵ Tông Thao nhìn vào kính chiếu hậu, đã không còn thấy bóng dáng của Nguỵ Khải Nguyên đâu nữa, bốn phía lờ mờ tối, chỉ trong chốc lát thì ra khỏi bãi đỗ xe. Đột nhiên anh cong môi lên, nhẹ nhàng khéo léo ném hộp trang sức lên phía trước. “Bịch” một tiếng, hộp trang sức vừa vặn rơi vào trên bệ máy.
Nguỵ Tông Thao thản nhiên nói: “Chú Tuyền, về nhà mài thành bột trân châu, Y Y không thích lãng phí.”
Dư Y cảm thấy tiếc của, nhắc nhở anh: “Này, đây là của người ta tặng cho tôi!”
Nguỵ Tông Thao làm lơ, sau khi về đến biệt thự, thấy Dư Y còn đang nói, vỗ đầu cô một cái, nói: “Không cần tiết kiệm cho tôi, thích thì tự mình đi mua.”
Tiếc là ngày hôm sau Dư Y không thể xuống giường, ngay cả đi bộ cũng trở nên khó khăn, cô làm sao còn có sức để đi dạo phố.
Dư Y ngủ thẳng đến chiều mới thức, lười biếng không muốn động đậy. nhưng vì thấy đói bụng, cô bất đắc dĩ nán đến hơn nửa ngày cuối cùng mới bò dậy, đi xuống tới dưới lầu thì gặp A Thành đang cầm một bó hoa đi vào bếp. Nhìn thấy Dư Y xuất hiện, vẻ mặt của A Thành có chút kích động cùng xấu hổ. Dư Y cười cười: “Làm sao vậy? Đây là hoa tặng của tôi?”
A Thành cười gượng một tiếng, lắc đầu. Dư Y đã đi thẳng đến chỗ anh ta, khoanh tay đứng ở trước mặt anh, nói: “Tôi đã nhận ra cách gói hoa của tiệm hoa này.” Tiệm hoa này Nguỵ Khải Nguyên vẫn thường đến, có cách gói hoa khác biệt. Dư Y cầm lấy bó hoa từ tay A Thành, làm như không có việc gì, nói: “Anh muốn đem hoa này đi nấu ăn sao? Đừng có học tổng giám đốc Nguỵ của các anh, như vậy rất xa xỉ.”
A Thành vô cùng ảo não, đều do mình hành động quá chậm, nếu Dư Y ngủ nhiều thêm một chút nữa thì tốt rồi.
Trong hoa không có tấm thiệp, Dư Y ngắm nghía, tìm bình hoa để cắm vào, để ở phòng ăn xem như là trang trí. Ban đêm Nguỵ Tông Thao trở về, sau khi nhìn thấy bó hoa này cũng không nói gì, thuận tay ném cho Dư Y một cái hộp.
Dư Y mở ra thì thấy trong hộp là một đôi bông tai cùng với dây chuyền – kiểu dáng hình hoa trà nhìn vô cùng tinh xảo, màu sắc nhẹ nhàng trang nhã, so với đôi bông tai ngọc trai đơn giản kia thì đẹp hơn rất nhiều. Dư Y cười như không cười, nhìn Nguỵ Tông Thao, nói: “Cái này không thể mài thành bột trân châu.” Cô chỉ chỉ lỗ tai của mình: “Tôi vốn không có xỏ lỗ tai, lãng phí!”
Nguỵ Tông Thao tiến lên trước, yên lặng nhìn cô một lát, sau đó liền giơ tay lên nắn vuốt vành tai của cô, cúi đầu cười, cắn lên một cái. Dư Y giật mình kêu lên một tiếng, chỉ cảm thấy hàm răng khẽ cắn trên lỗ tai của mình một chút, nhiệt độ ấm ấm, lưng cô run lên, có chút đứng không vững. Một đôi cánh tay đỡ ở bên hông của cô, cô nghe thấy Nguỵ Tông Thao khàn giọng nói: “Tôi biết, đi xỏ lỗ tai đi.”
Sau khi ăn xong, Dư Y cầm lấy hộp trang sức, soi gương sờ sờ vành tai của mình, nghĩ đến bộ dáng của Nguỵ Tông Thao có chút buồn cười, nhưng không biết vì sao cô cảm thấy cực kỳ dễ chịu.
Trở lại trên giường, Nguỵ Tông Thao ôm Dư Y vào trong lòng như thường lệ, vừa lật xem tạp chí ở trong tay vừa nói: “Em rất ăn ảnh.”
Nhân vật trên bìa tạp chí là ông lão Nguỵ, truyền thông đối với ông ta đều là khen ngợi, bên trong trang giữa đăng tin lịch sử của tập đoàn Vĩnh Tân cùng với một ít tin đồn của nhà họ Nguỵ. Trong đó có gần phân nửa nội dung là chú trọng phân tích con đường tình cảm của người nhà họ Nguỵ. Kinh nghiệm tình trường của Nguỵ Khải Nguyên xem như rất dày dạn, bên cạnh liên tiếp không ngừng có các nữ minh tinh, hiếm thấy chính là lần này còn nhắc tới Nguỵ Tông Thao.
Nguỵ Tông Thao cười nói: “Truyền thông đoán em là tiểu thư của một gia tộc lớn, quan hệ thông gia với nhà họ Nguỵ.
Trong ảnh chụp, Dư Y chỉ lộ ra một bên mặt, bộ dáng phục tùng, lịch sự đoan trang, vô cùng xinh đẹp. Nguỵ Tông Thao quay đầu nhìn cô, nói: “Chẳng trách Nguỵ Khải Nguyên lại bắt đầu tặng hoa, nếu là tôi, tôi cũng muốn có được em.”
Có được cô gái xinh đẹp, khiến người ta không thể rời mắt này.
Giờ khắc này, ánh mắt của Trần Chi Nghị cũng không cách nào rời khỏi quyển tạp chí.
Nhà tổ của họ Trần nằm ở vùng ngoại ô, dựa vào sông núi, phong cảnh đẹp tuyệt trần. Sau khi ông nội về hưu thì vẫn nghỉ ngơi ở trong này, mỗi ngày làm bạn với sơn thuỷ, hoa lá chim chóc, hơn tám mươi tuổi mà vẫn nhanh nhẹn khoẻ mạnh, gặp những ngày nghỉ lễ thì gọi bọn con cháu đến cùng nhau liên hoan du ngoạn. Một ông lão thân thiết dễ gần như vậy, nhưng giờ phút này mặt mày lại sa sầm xuống, ngay cả ba Trần ở bên cạnh cũng không dám tới gần.
Ông nội nói: “Ông thấy cháu trở về mấy ngày nay vẫn rất quan tâm đến cái tập đoàn Vĩnh Tân này, liền tiện tay giúp cháu điều tra. Đúng lúc hôm nay thấy được cái này trên quyển tạp chí. Từ nhỏ cháu rất ngoan ngoãn, rất nghe lời, không để cho chúng ta lo lắng một cái gì, chỉ có hai lần là làm cho cả nhà không vui. Lần thứ nhất là cháu chọn nguyện vọng thi vào đại học sau khi tốt nghiệp, cháu nhất định muốn làm cảnh sát. Từ trước đến nay cháu luôn có chủ kiến, đã nhận định chuyện gì thì không ai có thể khuyên bảo được. Trong nhà không thiếu người làm cán bộ, cũng không thiếu tiền, cho nên chúng ta đã tuỳ theo ý của cháu.”
Ông lão liếc nhìn quyển tạp chí ở trên bàn một cái, giọng nói trầm xuống một chút: “Chuyện thứ hai, chính là cô ta!” Ông nội nghiêm nghị nhìn chằm chằm Trần Chi Nghị: “Cháu đã bị ma xui quỷ khiến, năm năm trước vì cô ta mà thiếu chút nữa là cháu đã phạm sai lầm, thật vất vả ổn định lại, bây giờ cháu lại muốn làm cái gì? Không trở về cục cảnh sát, bỏ rơi nhiệm vụ, sau khi trở về thì lợi dụng quan hệ. Cháu chưa từng gặp qua phụ nữ sao? Ngày mai ông liền kiếm cho cháu tám mười cô còn đẹp hơn so với cô ta, cháu lập tức kết hôn cho ông!”
Có rất nhiều người xinh đẹp hơn so với Dư Y, không phải là Trần Chi Nghị chưa từng gặp qua, nhưng anh đúng là bị ma xui quỷ khiến.
Anh nhớ rõ năm ấy anh vừa mới đến thành phố Hải Châu, đi theo sư phụ trong cục cảnh sát đến thăm một người bạn cũ của ông ta. Mấy người đang trò chuyện với nhau thật vui vẻ, đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng động, chỉ trong chốc lát sau có một cô gái nhỏ đeo cặp sách chạy vào, đi chân trần, tay cầm que kem, liếc mắt nhìn mấy người ngồi ở trên sô pha một cái, không nói tiếng nào mà chạy lên lầu. Ngay tức khắc nữ chủ nhân gọi cô ấy lại, trách móc nói: “Nhất Nhất, có biết lễ phép hay không? Chào chú và anh!”
Cô gái nhỏ xoay người, cười tủm tỉm nói: “Chào hai anh!”
Sư phụ lập tức cười to, khen miệng cô ngọt ngào, có triển vọng, ngay cả Trần Chi Nghị cũng không nhịn được cười.
Hai năm đó anh đã đi theo sư phụ đến nhà cô mấy lần, mỗi lần gặp cô đều không ngừng ngạc nhiên. Có đôi khi là cô bị cha mẹ đánh nhẹ, có đôi khi là cô lén lấy một phong thư tiếng Anh đến, nhỏ giọng nói: “Anh, dịch giúp em đi!”
Trần Chi Nghị nhìn thư, thì ra là có người viết thư tình cho cô. Anh có chút dở khóc dở cười, anh nghĩ con nít bây giờ thật khó lường, viết thư tình cũng cao siêu như vậy.
Sau đó thì bận rộn công việc một hồi, anh đã nhanh chóng quên đi đứa bé này, chừng hơn nửa năm không gặp lại cô, cho đến khi gặp lại thì là đang giữa mùa hè. Sư phụ kêu anh tạm gác công việc trong tay, triệu tập đội ngũ cảnh sát, cùng đi tìm một cô gái nhỏ bỏ nhà trốn đi.
Sự việc không thể rêu rao, bọn họ chỉ có thể điều người theo dõi kiểm tra các đoạn đường ở trong thành phố Hải Châu. Trần Chi Nghị đang dẫn vài người tìm kiếm một cách mù quáng ở trên đường, không biết sao bỗng nhiên nhớ tới trường học của Dư Y, anh liền thử đến tìm. Đang nghỉ hè nên vườn trường trống trơn, anh phát hiện ra Dư Y ở thang lầu của lớp học. Hơn nửa năm không gặp, cô đã trưởng thành thành một thiếu nữ, cúi gằm đầu ngồi ở trên thang lầu, nghe thấy tiếng bước chân mới ngẩng đầu lên, sắc mặt bình tĩnh, vành mắt đã đầy nước, lau nước mắt đứng lên, nhíu mày nói: “Nhanh như vậy đã tìm được tôi, đội cảnh sát nhất định phải thăng chức tăng lương cho anh!”
Nói xong thì bước xuống dưới, vì ngồi lâu nên hai chân tê cứng, thoáng một cái đầu gối ᴆụng vào thành cầu thang té xuống. Trần Chi Nghị không chụp được cô, cuối cùng cô bị thương nằm bệnh viện. Hai tháng đó, mỗi ngày Trần Chi Nghị đều chạy đến bệnh viện, thấy cô rầu rĩ không vui, anh luôn tìm đủ loại chuyện cười để đùa cô. Bộ dáng cô cười tươi lên rất ngọt ngào lại rạng rỡ, thế cho nên về sau Trần Chi Nghị đâm ra nghiện, trong lòng trong mắt tất cả đều là cô.
Khi đó Dư Y không biết tâm ý của anh, chỉ xem anh là anh trai. Cho đến một ngày, buổi tối Trần Chi Nghị tan sở đến thăm, thấy được cậu học sinh viết thư tình bằng tiếng Anh đang ở trong phòng bệnh nhất định không chịu rời đi, sợ bị bác sĩ nghe được, nhỏ giọng nói: “Cậu rõ ràng là thích tớ, vì sao không chịu đồng ý?”
Dư Y có chút mất kiên nhẫn: “Cậu tự kỷ cũng vừa vừa thôi, cậu có chỗ nào hơn tôi chứ? Cậu dựa vào cái gì mà cảm thấy rằng tôi sẽ thích cậu?”
Cuối cùng cô nổi cáu, quát lên: “Tôi nói tôi không yêu sớm!”
Trần Chi Nghị đẩy cửa bước vô, làm kinh động hai người ở trong phòng. Anh cười, túm áo câu học sinh kia lên, nói: “Cấp ba rồi, phải học cho tốt, đừng ảnh hưởng đến những người khác.” Mắt lộ vẻ uy Hi*p, dễ dàng túm đối phương tới cửa, sau khi trở lại vuốt vuốt tóc Dư Y, nói: “Đừng nên để người lạ tuỳ tiện đi vào.” Qua hồi lâu, lại nhìn cô nói: “Em còn có bao nhiêu người theo đuổi? Tôi không muốn nhìn thấy bọn họ.”
Dư Y rất nhạy cảm, từ đó về sau liền cố gắng hết sức né tránh Trần Chi Nghị, thế nhưng luôn luôn có đủ loại trường hợp khiến cho bọn họ gặp nhau. Sau đó có một lần cô lên cơn sốt phải nhập viện, lúc nóng sốt mơ màng nói mớ, trong phòng bệnh chỉ có một mình Trần Chi Nghị. Trần Chi Nghị láng máng nghe được một ít, rốt cuộc biết vì sao cô thay đồi lớn như vậy – cô không thể chấp nhận sự thật cha của mình ngoại tình, còn có con riêng.
Đêm đó anh đã ôm Dư Y vào trong иgự¢ nhỏ giọng an ủi, dỗ dành đến sau nửa đêm mới dỗ cô ngủ được. Có khoảnh khắc anh đã ước ao Dư Y có thể luôn nằm ở trong lòng của anh như vậy, không cha không mẹ, chỉ thuộc về một mình anh.
Anh ta không ngờ rằng “ước muốn” được thực hiện nhanh như vậy. Năm ấy, vụ án buôn lậu ở thành phố Hải Châu làm kinh động đến chính quyền trung ương, một tờ sắc lệnh truyền xuống, vô số cán bộ công chức bị dính vào, tham ô buôn lậu liên luỵ đến rất nhiều người, cho dù cha của Dư Y có nền móng vững chắc cũng khó thoát khỏi khó khăn này.
Chính tay sư phụ của anh đã bắt cha Dư Y. Ngày đó, đội cảnh sát đã điều động số lượng xe cảnh sát vây quanh trước cửa nhà của Dư Y. Cha Dư Y trước khi đi đã vội vàng xuống xe, chạy vào trong nhà, nhân viên cảnh sát bắt giữ lại, dẫn đầu chính là sư phụ của anh.
Anh ngẩng đầu nhìn lên lầu hai, ánh sáng mặt trời chói mắt, lý ra Dư Y vẫn đang ở nhà trọ gần trường đại học, thế nhưng ngày đó đang đứng ở trên lầu hai, khẽ nhếch miệng, vẻ mặt không dám tin.
Hồi ức bị cắt ngang, ông nội lạnh lùng nói: “Cháu tỉnh táo lại cho ông, người nào được, người nào không, cháu nên hiểu rõ trong lòng. Năm năm trước cháu nên biết rõ, đừng lại gây ra chuyện gì, nhà của chúng ta không cất mình lên nổi đâu!”
Trần Chi Nghị vẫn nhìn vào ảnh chụp trên quyển tạp chí, nói: “Năm năm nay cháu chưa từng gặp cô ấy, không đi tìm cô ấy. Lần này là tự cô ấy xuất hiện, cháu không khống chế được, cứ như vậy mà yêu cô ấy.”
Ông nội quát lên: “Cháu yêu cái gì mà yêu, cô ta có yêu cháu không? Cháu không thấy là trên tạp chí viết cô ta cùng người đàn ông kia ở chung với nhau sao? Nếu cô ta thật sự thích cháu thì năm năm trước đã ở cùng với cháu rồi!”
Trần Chi Nghị đóng quyển tạp chí lại, nhìn ông nội, nói: “Không sao cả, cháu sẽ làm cho cô ấy chủ động rời khỏi người ta. Ông nội, ông có biết cô ấy rất xuất sắc, sẽ không đếm xỉa đến sắc mặt của bất cứ người nào.”
Quả thật Dư Y rất xuất sắc. Năm đó, khi ông nội thấy cô ấy, cô ấy vẫn còn là một cô gái nhỏ tinh quái, ai cũng thích cô. Gia thế của hai bên lại tương đương, anh cực kỳ vui mừng thúc đẩy cửa hôn nhân này, tiếc là cảnh còn người mất.
Ông nội thở hổn hển, không còn sức cùng anh nói lời vô ích, than thở mấy tiếng liên tục, đứng dậy đi đến cửa, phẩy tay tràn đầy thất vọng: “Ông mặc kệ cháu, ông không quản được cháu, ngày mai cháu đi liền cho ông!”
Dư Y lật xem tạp chí, cũng hiểu được mình rất ăn ảnh, nhưng mà cô không muốn mình xuất hiện trước ống kính, mày vẫn chau.
Ngày hôm sau cô đang ở trong phòng khách nghiên cứu tạp chí, chuông cửa biệt thự vang lên, A Thành chạy tới mở cửa, sau khi nhìn thấy người tới thì hô lên một tiếng: “Ông Nguỵ.”
Dư Y quay đầu nhìn lại, thấy là Nguỵ Khải Nguyên thì không khỏi lấy làm khó hiểu.
Tay Nguỵ Khải Nguyên ôm hoa bách hợp, tự mình đến tặng hoa. A Thành và Trang Hữu Bách như là hai ông thần giữ cửa, chặn ông ta lại không cho đi vào.
Dư Y buồn cười, chậm rãi đi đến trước cửa, cười nói: “Xin chú Nguỵ đừng trách, cho đến bây giờ anh chàng đưa hoa của tiệm hoa cũng không được bước vào biệt thự. Đây là thói quen của A Thành và A Trang.”
Giễu cợt ngầm này không ai nghe không hiểu, ngay cả Trang Hữu Bách cũng không nhịn được cong khoé miệng.
Nguỵ Khải Nguyên đưa hoa cho Dư Y, cười cười: “Bó hoa bách hợp này vừa mới chuyển tới bằng máy bay, thật sự là rất tươi, tôi chờ không nổi, chỉ có thể tự mình đưa tới.”
Dư Y thản nhiên nhận lấy, nhìn thấy ở bên trên cắm một tấm thiệp, cô nhíu mày, cầm lấy tấm thiệp, liếc Nguỵ Khải Nguyên một cái mới cúi đầu mở ra, bỗng chốc giật mình tại chỗ.
Nguỵ Khải Nguyên cười nói: “Không biết cô Dư có hân hạnh cùng tôi ăn cơm trưa một lần nữa hay không?”
Dư Y đi ra ngoài trong ánh mắt kinh ngạc của Trang Hữu Bách và A Thành. Bên ngoài biệt thự chỉ có một chiếc xe hơi sang trọng đang đỗ, không có cận vệ của Nguỵ Khải Nguyên.
Nguỵ Khải Nguyên mở cửa xe, thấy Dư Y chỉ đứng đó cười như không cười, cà lơ phất phơ vẫy vẫy tấm thiệp, nói: “Ăn cơm thì miễn, không bằng chú Nguỵ cứ đi thẳng vào vấn đề.”
Thời tiết hơi ấm, Dư Y chỉ mặc một bộ váy hoa, chân mang một đôi dép, tóc dài tuỳ tiện thả xuống trên bờ vai, vừa dày lại tán loạn, không có vẻ diễm lệ khi ở tiệc tối, trên mặt tăng thêm vài phần trẻ con. Nhưng Nguỵ Khải Nguyên càng nhìn càng thích, thấy cô nói như vậy, ông ta liền tiến sát lên trước, thấp giọng nói: “Đi thẳng vào vấn đề cũng cần thời gian dài tán gẫu, không biết A Tông có nói qua với em hay không, anh ta là người quen cũ của cha em? Cô Nhạc…”
Cô họ Nhạc, người cùng họ cũng không nhiều, người họ Nhạc ở thành phố Hải Châu càng ít, mà họ Nhạc có tiếng tăm ở đây thì chỉ có một. Nhạc Bình An là cha của cô, năm năm trước là bí thư của thành phố Hải Châu.
Dư Y ngồi vào trong xe, mặt không chút thay đổi nhìn tấm thiệp xé bị rách ở trên mặt đất, một trận gió thổi qua, thổi tấm thiệp bay bốn phương tám hướng, rốt cuộc rơi xuống mặt đất, ở phía trên có hai chữ: Nhạc Y.