Lục Thời và Sở Dụ trèo tường vào trường.
Trời vừa mới mưa nhỏ xong, gần đây thời tiết vô cùng ẩm ướt, tường cũng trơn.
Sở Dụ ngồi xổm trên đầu tường, bàn tay chống đỡ cố gắng nhìn xuống dưới, xác định là mặt đất ẩm ướt. Cậu thấp thỏm lo lắng, “Lục Thời, cậu nói xem nếu như tôi nhảy xuống như vậy, liệu có ngã sấp mặt hay không, sau đó bị hủy dung?”
Chỉ trong mười giây sau khi nói ra những lời này, Sở Dụ đã não bổ ra thảm kịch mình nhảy xuống, sau khi tiếp đất không thể đứng vững, cả người ngã về phía trước, cuối cùng mặt hôn đất, trực tiếp bị hủy đi dung mạo.
Càng nghĩ lại càng thấy sợ hãi, Sở Dụ đáng thương ngồi xổm trên đầu tường, “Bây giờ quay lại nhà cậu ngủ có còn kịp nữa không? Quá mạo hiểm, tôi không dám!”
Ban nãy Lục Thời nói quá muộn, ở lại đường Thanh Xuyên, sáng ngày mai tới trường sớm một chút là được.
Nhưng Sở Dụ tưởng tượng, theo Lục Thời về nhà, chắc chắn hai người sẽ ngủ chung một giường. Tự dưng lại cảm thấy có chút mất tự nhiên, vì thế kiên trì quay lại trường.
Bây giờ cậu hối hận rồi.
“Không kịp nữa rồi.”
Đặt chiếc hộp mà cả đường đi Sở Dụ coi như bảo bối xuống bên cạnh bồn hoa, Lục Thời ngửa đầu nhìn Sở Dụ, “Sở Dụ, đừng sợ.”
“Sao có thể không sợ được!”
Sở Dụ cảm thấy, cho dù bây giờ nhảy về trước hay nhảy về sau, mạo hiểm hủy dung vô cùng lớn, “Hay là……….”
“Cái gì?”
“Hay là tối nay tôi ngủ ở đây thôi!”
Lục Thời bị cậu chọc cười, anh vươn tay, ngữ khí dụ dỗ, “Nào, tôi đỡ cậu.”
Thấy Sở Dụ do dự, Lục Thời lại nói, “Nếu sợ thì nhắm mắt lại.”
Sở Dụ từ trên cao nhìn xuống Lục Thời.
Dưới ánh sáng đèn đường ảm đạm, đôi tay đang hướng về phía cậu rất đẹp.
Giống như bị mê hoặc, Sở Dụ cẩn thận dịch một chút về phía trước.
Đúng lúc này, xa xa có ánh đèn pin chiếu về phía này, sau đó loáng thoáng truyền tới giọng của bảo vệ, “Hình như có người, ai đang ở đó?”
“Đậu má.”
Cảm thấy được vận may của mình có chút không thuận với ý trời, Sở Dụ lập tức ngồi không vững, tim cậu như ngừng đập, nhắm tịt mắt lại, nhảy xuống phía trước.
Lập tức, cậu được người ta vững vàng đỡ lấy vào trong иgự¢.
Không ngã, không sấp mặt, cũng không hủy dung.
Xung quanh chóp mũi là mùi hương quen thuộc.
Tay Lục Thời ôm lấy hông Sở Dụ, không buông tay, ngược lại thuận theo tư thế này áp lại gần Sở Dụ nói chuyện, “Sở Dụ, bảo vệ tới rồi.”
Sở Dụ bị hơi thở ấm áp của Lục Thời quét qua vành tai làm ngứa ngáy, cánh tay bên hông nóng bỏng người, làm cho cậu muốn lờ đi cũng không được.
Suy nghĩ dừng lại mấy giây, Sở Dụ đột nhiên phản ứng lại, “Bảo vệ? Bảo vệ! Nhanh nhanh nhanh, chạy thôi! Bảo vệ trường học bắt được chúng ta nửa đêm lén lút chạy ra ngoài vô cùng nghiêm trọng đấy, ngày mai sẽ bị dán lên bảng tin!”
Sở Dụ vội vội vàng vàng kéo Lục Thời chạy một đoạn, đầu óc mới bị gió lạnh thổi tỉnh táo hơn một chút………., đợi đã, có gì đó không đúng.
Sở Dụ đột nhiên dừng lại, xoay người, nhìn thấy tóc mái của Lục Thời bị gió đêm thổi tán loạn, anh đang nhìn chằm chằm cậu, chẳng hề lo lắng, thậm chí khóe mắt còn ánh lên chút vui vẻ.
Ánh đèn pin thỉnh thoảng lại quét qua vườn hoa bên cạnh, gió đêm đông thổi qua ngọn lá, phát ra âm thanh rì rào.
Ánh mắt do dự, thậm chí cánh tay cầm tay Lục Thời cũng bắt đầu nóng lên.
Sở Dụ hé miệng, “Vậy………chúng ta, còn chạy nữa không.”
Cậu lại thầm ghét bỏ bản thân…….cũng không phải là cậu với Lục Thời hẹn hò nửa đêm, rốt cuộc cậu đang chột dạ điều gì?
Lục Thời xoay tay, cầm lấy bàn tay ấm áp của Sở Dụ trong tay mình, “Đương nhiên.”
Hai người lại chạy tiếp.
Sở Dụ theo sau Lục Thời, bàn tay bị nắm lấy, không buông lỏng ra.
Cậu nhìn theo bóng lưng của Lục Thời, cảm thấy tay chân mình đang chuyển động như máy móc chứ não chẳng hề theo kịp.
Bây giờ nghĩ lại, cậu cũng không biết rốt cuộc là bản thân mình lấy đâu ra dũng khí, ôm lấy chiếc hộp không hề chùn bước, đi thẳng tới đường Thanh Xuyên tìm Lục Thời.
Cậu đã cho Lục Thời một đáp án vô cùng rõ ràng.
Quay lại ký túc, mặt Sở Dụ đều bị gió thổi tê cóng.
Sở Dụ nhanh chóng xông vào phòng tắm tắm nước nóng, cho tới khi hơi nước nóng làm làn da đỏ hồng lên, Sở Dụ mới cảm thấy bản thân mình sống lại lần nữa.
Sấy khô tóc, mặc áo ngủ vào, Sở Dụ bước chân trần trên thảm, vẫn còn rối rắm rất lâu.
Đúng, không được, hôm nay đúng là không thể ngủ chung với Lục Thời được.
Đi hai bước về phía cửa, Sở Dụ lại lùi lại, đứng trước gương, cào mái tóc mình mấy cái, chỉnh lại cổ áo, sau đó mới đi ra ngoài, gõ cửa phòng ký túc bên cạnh.
Cửa mở ra, ánh sáng ấm áp tràn ra ngoài theo khe cửa rộng mở. Lục Thời hơi cúi đầu, hỏi Sở Dụ: “Buồn ngủ rồi hả?” Nói xong, nghiêng người, nhường đường.
Sở Dụ lướt qua vai Lục Thời, có thể nhìn thấy đèn trên bàn học đang sáng.
Sở Dụ đoán có lẽ Lục Thời đang làm đề.
Cậu chưa đi vào, tầm mắt dừng lại, nhìn chằm chằm chằm vào dây rút áo Sweater màu đen của Lục Thời, nhỏ giọng nói, “Đêm nay tôi ngủ một mình.”
Vừa nói xong câu này, Sợ Dụ hoảng hốt có cảm giác Déjà vu (1) như mình là tra nam đã ngủ với người ta đủ rồi nháy mắt lật mặt không nhận người.
Lục Thời không rõ cảm xúc, “Ngủ một mình?”
Sở Dụ vội vàng gật đầu, “Ừ, đúng!”
“Được.”
Sở Dụ nằm lại giường của mình, nhìn chằm chằm chiếc đèn treo trên trần nhà ngẩn người. Trở mình một cái, lại nhìn chằm chằm vách tường tới xuất thần.
Phía bên kia bức tường, là Lục Thời.
Sở Dụ bình tĩnh lại, áp chế toàn bộ suy nghĩ rối rắm trong đầu mình xuống, ôm lấy chăn, nhắm mắt ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Sở Dụ tới lớp, trời vẫn còn chưa sáng rõ.
Chương Nguyệt Sơn và Lý Hoa đã tới rồi, đang ngồi học văn cổ, Sở Dụ không có tinh thần, “Chào………”
Ánh mắt lướt qua bàn học của mình, có ba quả táo đỏ đóng gói đẹp đẽ đặt chỉnh tề trên bàn.
Nửa câu sau cứng rắn chuyển ngữ điệu, “Không phải đấy chứ, đậu má, trên bàn tôi có cái gì vậy!”
Chương Nguyệt Sơn nhiệt tình nhắc nhở, “Giáo hoa, đây là táo, vừa to vừa tròn, vừa đỏ vừa sáng, ba quả!”
Dường như lo lắng Sở Dụ chưa tỉnh ngủ đầu óc còn chậm chạp không hiểu được gì, Lý Hoa cũng quay đầu lại, dùng ngữ điệu du dương nói, “Ở tư lập Gia Ninh xa xôi, lưu truyền một truyền thuyết mỹ lệ!”
Sở Dụ mờ mịt mở miệng, “Không phải, bây giờ còn chưa tới lễ Giáng Sinh mà, còn hơn nửa tháng nữa, tại sao đã bắt đầu tặng táo rồi? Không đúng, tại sao lại muốn tặng táo cho tôi?”
Lý Hoa nhạy bén chỉ ra, “Giáo hoa, có phải cậu đã hiểu lầm về nhân khí của mình không?”
Nhìn thấy quả táo quấn ren, ruy băng, cùng với mùi nước hoa nồng nặc bay vào trong mũi, Sở Dụ vô thức nhìn xung quanh.
May là Lục Thời chưa tới.
Không, Sở Dụ, mày có tiền đồ chút được không, Lục Thời tới thì làm sao?
Chương Nguyệt Sơn hóng chuyện vui, “Giáo hoa, cậu định xử lý mấy quả táo này thế nào?”
Sở Dụ cũng không rõ ràng, “Hay là……..trả lại?”
Lý Hoa quay 乃út, “Nữ sinh người ta đã sớm đề phòng động tác này của cậu, căn bản không để lại tên.”
“Trả cái gì?”
Giọng nói của Lục Thời đột nhiên vang lên đằng sau, Sở Dụ giật mình một cái, không dám quay đầu lại.
Lục Thời đặt cặp sách màu đen lên trên bàn, anh nhìn ba quả táo được đóng gói đẹp đẽ đặt chỉnh tề trên bàn Sở Dụ, “Ba quả?”
Anh nhìn Sở Dụ, “Cậu nhận?”
Sở Dụ lập tức cảm nhận được nguy hiểm.
Cậu vội vàng xua tay, “Không phải, tôi không nhận, khi tôi đến đã được bày ở đây rồi, thật đấy!”
“Ừ.”
Lục Thời rũ mi, lấy cả táo lẫn gói quà mang đi, “Tịch thu.”
Buổi trưa, chuông tan học vang lên, Mộng Ca liền chạy tới, mạnh mẽ kiến nghị, “Anh em, hôm nay là thứ sáu, chúng ta có nên đi ăn một bữa ngon chúc mừng ngày nghỉ sắp tới không? Ví dụ như tới Gai Hoa Hồng ăn đồ nướng?”
Chương Nguyệt Sơn tò mò, “Không phải cậu đã quấn chặt lấy táo sao?”
Mặt Mộng Ca đau khổ, “Mấy ngày nay tôi ăn táo, thực sự ăn sắp nôn rồi.” Cậu ta nắm chặt tay, trong mắt tràn ngập ý chí chiến đấu, “Đợi tôi ăn xong bữa nướng này rồi, buổi chiều về tiếp tục ăn táo!”
Chương Nguyệt Sơn và Lý Hoa đồng thanh nói, “Chậc, đây chính là tình yêu!”
Mộng Ca cao một mét tám tám, nghe thấy hai từ “tình yêu” này, từ cổ tới tai lập tức đỏ lên. Cậu ta gãi gãi gáy, “Đừng lải nhải nữa, tôi chỉ hỏi một câu, ăn hay không?”
Sở Dụ vừa định hưởng ứng lời kêu gọi, đã bị Chương Nguyệt Sơn đạp nhẹ một cái dưới bàn.
Sau đó, cậu nghe thấy Chương Nguyệt Sơn do dự, “Nhưng mà ăn đồ nướng sẽ mọc mụn………”
“Tôi mời!”
Chương Nguyệt Sơn mặt mày hớn hở: “Đi, đi, đi!”
Sở Dụ âm thầm thở dài, lớp trưởng đúng là cơ hội!
Trên đường chính của trường, chật kín người với người.
Mộng Ca và Chương Nguyệt Sơn kề vai đi chung với nhau, nói từ chuyện hương vị táo khác nhau, tới việc đóng gói táo, bắt đầu tranh luận rốt cuộc là lụa đẹp hay ren đẹp.
Sở Dụ nghe vậy, qua một lát, lực chú ý lại rơi trên người Lục Thời.
Dường như đang xác định bản chất của một loại cảm xúc nào đó, rất nhiều thứ, đã thay đổi không còn giống như trước nữa.
Cậu nhìn theo Lục Thời, lại gần Lục Thời, đầu trái tim luôn có chút rối bời.
Giống như mồi lửa, vững vàng đâm vào nơi đó, giờ giờ phút phút để lại dấu vết.
Cậu không nhìn đường, không để ý một cái đã đâm vào sau lưng Mộng Ca.
Sở Dụ ôm lấy mũi, hỏi, “Tại sao đột nhiên không đi nữa vậy?”
Lý Hoa lời ít ý nhiều, “Có chuyện rồi.”
Sở Dụ nhìn lướt qua Mộng Ca về phía trước, cậu phát hiện, có mấy nữ sinh đang chặn đường.
Bốn nữ sinh, có một người cầm táo trong tay, rất rõ ràng là chuẩn bị tự mình tặng.
Cũng không biết là tặng cho ai.
Sở Dụ che mũi, âm thầm nói, đừng tặng mình, đừng tặng mình,…………
“Bạn Lục Thời, làm phiền rồi, cho hỏi cậu có thể nhận lấy quả táo này không?”
Giọng nói mềm mại, nửa câu sau nhỏ như muỗi kêu.
Nhưng Sở Dụ vẫn nghe được rõ ràng.
Là tặng táo cho Lục Thời.
Cảm giác căng thẳng lại xuất hiện, thậm chí còn nghiêm trọng hơn so với trước đây, làm cho cậu cảm thấy hô hấp khó khăn.
Sở Dụ gần như nín thở đợi phản ứng của Lục Thời.
Sau đó cậu phát hiện, Lục Thời nghiêng mặt, nhìn cậu, sau đó mở miệng nói với nữ sinh kia, “Xin lỗi, tôi có người mình thích rồi.”
Nháy mắt, cậu hít vào một hơi.
Nhưng ngay sau đó, sau lưng Sở Dụ lại bị như cứng lại…….
Có…………người mình thích rồi?
Tới quán nướng ngồi xuống, Lục Thời và Chương Nguyệt Sơn đi lấy đồ uống ở tủ lạnh.
Mộng Ca vừa nhìn thấy người đi xa, cúi đầu nhanh chóng hỏi, “Đậu! Không ngờ rằng Lục Thần lại có người mình thích rồi! Trước đây lại không hề nghe thấy chút tin tức nào! Giáo hoa, giáo hoa, cậu có thể tiết lộ một chút, rốt cuộc là ai đấy? Vậy mà lại có thể làm cho Lục thần động phàm tâm!”
Ý thức Sở Dụ không nghe theo cậu, sững sờ mấy giây, mới xác định rõ Mộng Ca đang hỏi gì.
“Tôi cũng không biết.”
Mộng Ca không hề hoài nghi Sở Dụ biết nội tình mà lại giấu không nói, chỉ liên tục cảm khái, “Lục thần giữ bí mật giỏi thật! Ngay cả giáo hoa cũng không biết………”
Sở Dụ không nghe sau đó bọn Mộng Ca nói những gì, cậu cầm một hạt lạc lên, không nhịn được nhìn về hướng tủ lạnh.
Người tới người lui đều mặc đồng phục, nhưng liếc mắt nhìn qua đó, chỉ có Lục Thời là lọt vào trong mắt cậu.
Cho dù là cách bao xa, chỉ dựa vào bóng lưng ấy, cậu cũng có thể nhận ra anh.
Vỏ lạc đỏ mỏng manh bị vò nát, Sở Dụ nhớ lại lời Lục Thời vừa mới nói.
Tôi có người mà mình thích rồi.
Tiết tự học buổi tối kết thúc, trên tầng, dưới tầng đều là tiếng động “rầm rầm”.
Chúc Tri Phi đứng ở cửa sau phòng học, “Anh Lục, giáo hoa, nhanh lên, nhanh lên!”
Đợi ba người tụ tập ở bên ngoài phòng học, thuận theo dòng người đi xuống dưới tầng, Chúc Tri Phi mặt mày hớn hở, “Thạch Đầu đã mượn được cần câu cá rồi, mỗi người một cái!”
Cậu lại nói với Sở Dụ, “Giáo hoa, tối nay hơi lạnh một chút, nhưng câu đêm mới thú vị, tuyệt đối không lừa cậu, cậu đi một lần là biết!”
Hoạt động tới bờ sông Thanh Xuyên câu cá đã được lên lịch hẹn từ sớm.
Sở Dụ vô cùng hào hứng, cậu kéo kéo cổ áo, “Tôi đã chuẩn bị tốt rồi, đã mặc thêm một chiếc áo nữa!”
“Thông minh!”
Quay lại đường Thanh Xuyên, để toàn bộ cặp sách ở trong quán sửa xe nhà Ngụy Quang Lỗi, chuẩn bị đầy đủ đồ đạc, bốn người xuất phát tới bờ sông Thanh Xuyên.
Buổi đêm mùa đông, gió thổi đông cứng mặt, quán nướng cũng không mở. Bờ sông vắng vẻ, không có cả tiếng ếch kêu, tăng thêm vài phần quạnh quẽ.
Đây là lần đầu tiên Sở Dụ ra ngoài câu đêm, cậu cúi đầu nhìn đường cẩn thận, đi dọc theo bờ sông về trước, vừa đi vừa nghe Ngụy Quang Lỗi truyền thụ cách chọn vị trí quăng cần như thế nào.
Chẳng được bao lâu, Chúc Tri Phi đã ngắt lời Ngụy Quang Lỗi, “Tôi bảo này, giáo hoa cậu tùy tiện tìm một chỗ nào đó quăng cần là được, đừng nghe Thạch Đầu truyền thụ kinh kiệm linh tinh. Chất nước sông Thanh Xuyên tốt, nhiều cá, đâu cần phải tốn công suy nghĩ chọn tới chọn lui.”
Ngụy Quang Lỗi vác cần câu, trừng Chúc Tri Phi, không phục, “Đợi tao đây câu được tám cân mười cân cá rồi, mới cho mày thấy cái gì gọi là câu cá khoa học!”
Sở Dụ nghĩ, nếu như ở gần nhau, không biết cá có bị người khác câu trước hay không, dù sao bờ sông cũng dài, cậu dứt khoát đi lên phía trước một đoạn.
Nhìn mặt nước tối đen, Sở Dụ đang cân nhắc có nên ngồi đây hay không, Lục Thời từ nãy tới giờ không nói gì đột nhiên lên tiếng, “Đi lên trước nữa đi.”
Sở Dụ không có ý kiến gì, cầm lấy cần câu, mồi câu, còn cả chiếc thùng vỏ tôn đi theo sau Lục Thời, tiếp tục đi lên trước một đoạn.
Cho tới khi Ngụy Quang Lỗi và Chúc Tri Phi đã biến thành bóng dáng mơ hồ xa xa, không còn nghe thấy tiếng nói chuyện nữa, Lục Thời mới dừng lại, dùng cần câu chỉ chỉ mặt đất, “Ngồi đây.”
Sở Dụ móc mồi câu vào, không thuần thục quăng cần.
Mồi câu rơi xuống nước, mặt nước lăn tăn gợn sóng vài vòng.
Trên mặt sông có sương mù mỏng manh, màu nước đen như mực. Nhìn về phía xa, có mấy ngọn đèn thưa thớt, gió vừa thổi, ánh sáng lọt vào trong mắt cũng dao động.
Sở Dụ tùy ý ngồi xuống dưới đất.
Lục Thời cũng nhanh chóng quăng cần, ngồi xuống bên cạnh cậu.
Hai chiếc cần câu dài mảnh đặt phía trước, song song kéo dài về phía xa, treo trên mặt sông.
Im lặng, hai người đều không nói gì.
Chỉ có gió khẽ thổi, làm hơi thở Lục Thời tản ra, bị Sở Dụ nắm bắt một phần.
Sở Dụ đưa tay vào trong túi áo đồng phục, cầm lấy miếng dán giữ nhiệt.
Cậu muốn hỏi Lục Thời, ban sáng cậu nói rằng cậu có người mình thích rồi.
Cậu thích ai.
Nhưng cậu không hỏi được ra miệng.
Dường như có một đáp án, treo ở cổ họng.
Nhưng trong lòng lại có cảm giác cấp bách, làm cho cuối cùng cậu cũng gọi ra tiếng, “Lục Thời.”
“Hả?”
Giọng thiếu niên nhẹ nhàng dịu dàng.
Còn nhẹ hơn cả sương mù vờn mặt nước, còn nhẹ hơn cả gió mùa hè.
Sở Dụ nghĩ, lấy đâu ra nhiều do dự với chần chừ như vậy.
Thích, chính là thích.
Cậu hỏi, “Ban sáng cậu nói, cậu có người thích rồi. Cậu thích……..ai vậy?”
Lục Thời quay đầu qua.
Khuôn mặt của anh ở trong ánh sáng mờ mịt, có chút mơ hồ.
Nhưng Sở Dụ lại có thể phác họa rõ ràng chính xác từng centimet đường cong khuôn mặt ấy.
Cậu nghe thấy Lục Thời trả lời, “Tôi cho rằng biểu hiện của mình đã đủ rõ ràng.”
“Sở Dụ, cậu có muốn yêu đương với tôi không?”
Giờ khắc này, Sở Dụ không căng thẳng một chút nào.
Mồi lửa châm ở đầu trái tim bị gió thổi mạnh, nháy mắt chạy dọc theo mạch máu, đốt cháy toàn thân.
Cậu nghe thấy mình nói, “Muốn.”
“Sở Dụ.”
Lại gọi lên cái tên này, Lục Thời vươn tay, dùng hai ngón tay nắm lấy cằm Sở Dụ.
Anh lại gần, chóp mũi kề chóp mũi, ngón tay lại chuyển qua bên tai Sở Dụ, khẽ nói, “Tôi muốn cho cậu nhiễm hơi thở của tôi, tôi muốn khắc tên của tôi lên người cậu.”
Giờ phút này, đôi mắt anh tối đen, giống như đầm lầy sâu thẳm.
“Tôi không phải là người tốt, có lẽ không lâu sau thậm chí còn mang tiếng xấu trên lưng. Tình yêu của tôi mang tới cho cậu có thể nặng nề, vấy bẩn, thậm chí có lẽ còn mang theo rất nhiều thứ làm tổn thương tới cậu. Như vậy, cậu có còn muốn ở bên cạnh tôi không? Sở Dụ.”
Bên bờ sông Thanh Xuyên, ngọn đèn tối tăm, ánh sao thưa thớt.
Lục Thời hỏi như vậy.
Sở Dụ nhìn sườn mặt Lục Thời trong bóng đêm, khẽ trả lời, “Ừ, tôi bằng lòng.”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
(1) Déjà vu: là ảo giác, cảm thấy quen thuộc (như đã từng thấy, từng trải qua trong trí nhớ) trong một môi trường, khung cảnh mới, chưa từng biết trước đó hoặc không nhớ rõ lúc nào.