Edit+Beta: Mẫn Mẫn/S.Y
Lên xe chưa được bao lâu thì di động của thư kí Triệu vang lên, cô ấy nói tiếng “Xin lỗi” với Thời Niệm Niệm, rồi bật bluetooth kết nối với loa của xe.
“Alo, cô Thịnh ạ.”
Giọng của Thịnh Hướng Vãn truyền tới: “Thư kí Triệu này, có phải Giang Vọng đến thành phố S công tác không?”
“Đúng vậy, cô tìm ngài ấy có chuyện gì vậy ạ?”
“Là thế này, cô nói cho tôi biết anh ấy ở khách sạn nào đi, tôi đi tìm anh ấy một chuyến.”
Thư kí Triệu nhìn Thời Niệm Niệm đang ngồi ở ghế sau qua kính chiếu hậu theo phản ứng bản năng, trái lại dáng vẻ cô thoạt nhìn không cẩn thận nghe, mà dừng suy nghĩ nghiêng đầu dựa vào ghế.
Phong thái của đại tướng đó!
Thư kí Triệu dời ánh mắt: “Xin lỗi cô Thịnh, tổng giám đốc Giang có dặn không thể tiết lộ những chuyện cá nhân ra ngoài.”
“Ồ, thôi được, ngày mai tôi muốn tới thành phố S chơi, cô nói với anh ấy một tiếng giúp tôi nhé, tôi tìm anh ấy ăn cơm, tôi nhắn tin cho anh ấy rồi mà anh ấy chưa trả lời lại.”
Thư kí Triệu thở dài trong lòng: “Dạ, thưa cô Thịnh.”
Mấy ngày sau trôi qua rất yên bình, mỗi ngày Giang Vọng đi công tác đều rất bận rộn, Thời Niệm Niệm cũng bận bịu chuyện học hành.
Buổi trưa cô không về ăn cơm mà hẹn Hoàng Dao cùng đến căng-tin ăn.
Đồ ăn ở đại học B rất ngon, đúng là vừa mới tan học,cả trong lẫn ngoài căng-tin đều chật ních người, hai người chen chúc một hồi lâu mới mua được đồ ăn tìm được chỗ ngồi.
“Tàn bạo quá.” Sau khi thoát khỏi đống người thì Hoàng Dao nói, “Không ςướק được miếng thịt kho tàu cuối cùng.”
Thời Niệm Niệm gắp một cái đùi gà trong bát mình bỏ vào bát cô ấy.
Hai học bá tụ tập ăn cơm, nội dung trò chuyện đương nhiên là về chuyện học tập, có thể nghe thấy một vài thuật ngữ chuyên ngành khiến đầu óc người ta choáng váng xen lẫn với tiếng người ồn ào ầm ĩ trong căng-tin, nói chuyện hăng say vô cùng.
Bỗng nhiên một chàng trai ở bên cạnh lại gần: “Đàn em à, có tiện làm quen một tý không?”
Thời Niệm Niệm nghiêng đầu, cuối cùng cũng chú ý tới chàng trai ngồi bên cạnh cô, cao cao gầy gầy, làn da màu lúa mạch, thoạt nhìn rất toả nắng, thẻ cơm để trên mép bàn ăn.
Mắt cô lướt qua, là năm ba.
“Chị là nghiên cứu sinh năm nhất, không phải là đàn em.” Thời Niệm Niệm mỉm cười nói.
Chàng trai kia cũng chẳng thèm để ý chút nào, ăn nói khéo như bôi mật vậy: “Vậy chị à chị thoạt nhìn có vẻ nhỏ nhắn quá, vừa nãy em thấy các chị trò chuyện về học viện y, em ở khoa tài chính, có thể làm quen một chút không ạ?”
Thời Niệm Niệm liếc mắt nhìn Hoàng Dao một cái, đành phải nói: “Ngại quá, chị có bạn trai rồi.”
Lúc này chàng trai mới hậm hực đi mất.
Hoàng Dao phì cười một tiếng: “Nếu cái cậu kia mà biết người mình mơ ước là bạn gái của Giang Vọng thì chắc sẽ bị doạ ૮ɦếƭ mất.”
“Ở trường Giang Vọng nổi tiếng lắm à?”
“Nói thừa! Ai mà không biết anh ta chứ! Vào đại học B với thành tích thủ khoa khối khoa học tự nhiên, lại còn là hot boy, bây giờ là chủ tịch tập đoàn Giang thị, người này chẳng phải là một con rùa vàng sao, quả thực là ba ngàn năm mới may mắn gặp được một lần đó.”
Thời Niệm Niệm bị cô ấy chọc cười, ăn một lát thì khoé miệng lại dần dần mím thẳng.
Giang Vọng đi công tác đã sắp được ba ngày, bọn họ đều chưa từng liên lạc, không gọi điện thoại, cũng không nhắn tin.
Thời Niệm Niệm lấy di động ra, gõ chữ “Đã ăn cơm chưa?”, cuối cùng do dự một hồi rồi vẫn không gửi đi, cô nghĩ tới cuộc trò chuyện giữa Thịnh Hướng Vãn và thư kí Triệu ngày đó.
Thịnh Hướng Vãn muốn tìm Giang Vọng ăn cơm.
Đêm hôm đó gặp được Giang Vọng ở ven đường, cô được anh ôm vào lòng, cũng thấy được Thịnh Hướng Vãn đứng ở phía sau, còn có hôm ở bệnh viện đó, cũng nghe trợ lí của Giang Vọng nhắc tới.
Chắc là Thịnh Hướng Vãn cũng thân với Giang Vọng nhỉ.
Đương nhiên là cô sẽ không ngốc đến mức đi nghi ngờ Giang Vọng và Thịnh Hướng Vãn có quan hệ gì, với kiểu quan hệ như bây giờ của cô và Giang Vọng, Giang Vọng không có khả năng, và cũng không phải là người như thế.
Chỉ là, bọn họ đã chia xa lâu lắm rồi, không tự nhiên và xa lạ cũng là lẽ dĩ nhiên.
Thật ra Thời Niệm Niệm là một người có tính cách của một cô gái nhỏ, sẽ ghen, cũng sẽ không vui, nhưng cô không biết phải thể hiện cái dạng cảm xúc vô cùng gần gũi này như thế nào.
Đã ăn cơm chưa.
Đã ngủ chưa.
Hôm nay bận gì vậy.
Những vấn đề bình thường cũng không biết nói thế nào.
“Nghĩ gì thế?” Hoàng Dao đưa tay huơ huơ trước mắt cô “Sao lại nhíu mày thế, cãi nhau với Giang Vọng hả?”
Tay Thời Niệm Niệm chống mặt: “Không phải là cãi nhau.”
“Cũng phải.” Hoàng Dao gật đầu, “Với tính cách này của cậu chắc là không có ai ầm ĩ với cậu được đâu.”
“Thật ra tính tình của mình cũng không phải tốt lắm đâu.” Thời Niệm Niệm nói.
“Tính cách của cậu mà còn không tốt thì đã chẳng có tính cách tốt nữa rồi.”
“Thật ra, tính cách của Giang Vọng có lẽ tốt hơn mình.” Thời Niệm Niệm nói nghiêm túc.
Hoàng Dao giật mình trợn to mắt, rõ ràng là không tin, cuối cùng ‘ôm quyền’ hướng về phía trước: “Ngày nào Giang Vọng cũng làm mặt lạnh hù ૮ɦếƭ người ta, cũng chỉ có cậu là ”Tình nhân trong mắt hoá Tây Thi’ mà thôi.”
Từ sau khi về nước, Thời Niệm Niệm cũng chỉ mới ăn một bữa cơm với mợ, đúng lúc việc học hôm nay không nặng, nên về nhà cậu ăn cơm.
Đã lâu rồi cô không tới nơi này, mỗi một bước đi đều mang theo những hồi ức xuyên qua không gian mà đến.
Thời Niệm Niệm hít một hơi sâu, hương vị của mùa hè, ở chỗ ngoặt có một sân bóng rổ, đã được sửa chữa mở rộng, đây là nơi cô và Giang Vọng nói chuyện với nhau lần đầu tiên.
Cô không biết rằng, nơi này cũng là nơi Giang Vọng thích cô.
“Có đói không, học cả một ngày rồi?” Mợ vừa thấy cô thì hỏi.
“Có hơi hơi ạ.” Thời Niệm Niệm cười nói, thay giày ở huyền quan.
Mợ vội nói: “Vậy sắp ăn được rồi đây, đều làm những món cháu thích cả đấy, cũng không biết khẩu vị của cháu có thay đổi hay không nữa.”
“Không thay đổi ạ.”
“Nhưng mà trước đây cháu cũng không kén ăn, không giống Hứa Ninh Thanh, giống như đang nuôi một tổ tông vậy.” Cứ nhắc tới Hứa Ninh Thanh là mợ lại phàn nàn.
Thời Niệm Niệm cười hỏi: “Anh đâu rồi ạ?”
“Lâu lắm rồi không về nhà, hồi trước chẳng phải cậu cháu có làm một cuộc phẫu thuật đó sao, rất nhiều thứ đều phải để anh cháu đi học, cũng không thể chơi bời như trước đây nữa.”
Cả một bữa cơm cứ trò chuyện mãi, sau đó lại nhắc tới bố của Thời Niệm Niệm.
Chạy trốn lâu thế rồi, không ngờ được rằng cuối cùng vẫn rơi vào kết cục như này, nhưng thật ra đã làm chuyện sai trái thì không thể thay đổi được.
Mợ không hài lòng với Thời Hậu Đức, trước đây khi Hứa Thục kết hôn với ông bà cũng không hài lòng lắm, cứ cảm thấy ông làm việc không trung thực, sau đó thật sự xảy ra chuyện cũng không dám gánh vác trách nhiệm, cũng không phải là bọn họ chưa từng khuyên ông đi đầu thú, nhưng Thời Hậu Đức không muốn, bọn họ làm thông gia cũng không thể cố ý làm vướng chân được.
Chỉ là khổ cho Thời Niệm Niệm, trước đây lúc mới đi được một khoảng thời gian, lần nào mợ nhớ tới cũng không nhịn được thở dài.
Gần đây tâm trạng của tổng giám đốc Giang cực kì không tốt, đây là điều mà mọi người xung quanh có thể cảm nhận được.
Trên dưới công ty đều đồn đại rằng, gần đây tổng giám đốc Giang có một cô gái xinh đẹp, được sắp xếp ở luôn trong nhà, có người đẹp cạnh bên, ‘Kim ốc tàng Kiều’*, còn có gì mà phải tức giận.
(*) Mình đã giải thích ở chương trước rồi nhé ạ.
Phương Kì cảm thấy tổng giám đốc Giang đối xử rất khác với cái ‘Cô Thời’ trong lời đồn này.
Trước đây trong nhóm chat của công ty cũng đồn đại về vụ tai tiếng của anh và thiên kim tiểu thư nhà họ Thịnh, mặc dù Giang Vọng không vào mấy cái nhóm đó, nhưng vẫn biết rõ ràng mọi người đang bàn tán cái gì, nhanh chóng bảo cậu ta đi xử lí sạch sẽ mấy lời đồn không có thật này.
Nhưng bây giờ, trong nhóm chat của công ty kiểu gì cũng nói được, có người nói là đối tượng ‘vừa gặp đã yêu’ của tổng giám đốc Giang, còn có người nói là người đẹp mà Hoà Chỉ đang không ngừng chìa ‘cành ô-liu’ cho Giang thị hiện nay đưa tới, lại còn có người nói là nhân tình bí mật.
Phương Kì biết nhiều hơn mọi người một chút.
Dù sao đêm tiệc từ thiện hôm đó người đi cùng tổng giám đốc Giang là cậu ta.
Tận mắt chứng kiến tổng giám đốc Giang vội vã đi tới ôm chặt người vào trong lòng, cũng tận mắt chứng kiến cô gái nhỏ ấy sờ mái tóc của tổng giám đốc Giang nói đừng khóc.
Đây nào có phải là nhân tình gì đâu, rõ ràng chính là mối tình đầu ánh trăng sáng* đó.
(*) Bạch nguyệt quang=Ánh trăng sáng=Crush
Chỉ cần liếc mắt một cái là đã có thể đánh bay mọi thể loại ong bướm tồn tại bên cạnh trong nháy mắt rồi.
“Phương Kì.”
Cậu ta cắt đứt suy nghĩ, đi vào phòng: “Có chuyện gì vậy thưa tổng giám đốc Giang?”
“Vào 11 giờ tối nay, Phạm Chí Hổ sẽ tới biệt thự Dật Túc, cậu qua đó một chuyến.”
“Dạ.”
Giang Vọng tạm dừng một lúc, di động trong tay lúc sáng lúc tối: “Lại đi hỏi một chút xem tối nay cô ấy đã ăn gì.”
‘Cô ấy’ này là ai, Phương Kì đương nhiên biết, nếu không thì cũng không đến lượt cậu ta làm trợ lí cho Giang Vọng.
Nhưng mà tổng giám đốc Giang muốn biết ‘Ánh trăng sáng’ ăn gì không tự gọi điện thoại tới hỏi, mà lại muốn để cậu ta đi hỏi người giúp việc, cậu ta vẫn có chút không hiểu.
Số điện thoại của người giúp việc trong nhà cậu ta có cả, chẳng qua cúp điện thoại rồi lại không biết phải báo cáo lại như thế nào.
Hỏi là tối nay đã ăn gì, trả lời là bây giờ vẫn chưa về nhà.
Đây là đi chơi bời vớ vẩn nhân lúc tổng giám đốc Giang đi công tác đây mà.
Phương Kì hít sâu một hơi, quay trở lại bàn làm việc lần nữa, báo cáo đâu ra đấy: “Thưa tổng giám đốc Giang, cô Thời vẫn chưa về nhà ạ.”
Giang Vọng nhíu mày, giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã sắp 10 giờ rồi, anh nhíu đôi mày lại, mặt mày nhuốm chút buồn bực, vẫy tay nói: “Cậu ra ngoài trước đi.”
Cuối cùng anh vẫn chủ động gọi điện thoại cho Thời Niệm Niệm, lần thứ nhất không gọi được, lần thứ hai qua nửa phút mới nghe máy.
Khi Thời Niệm Niệm ra khỏi nhà mợ thì đã muộn lắm rồi, Giang Vọng có sắp xếp tài xế cho cô, nhưng đêm hôm rồi cô không muốn làm phiền người ta, nên định vừa đi bộ vừa mua hoa quả rồi gọi xe tới.
Lúc điện thoại của Giang Vọng gọi tới thì cô đang chọn hoa quả, tay cầm một túi to và một cái ô, trong chốc lát cũng không lấy di động ra được, chờ đến khi cuối cùng lấy được di động trong túi ra thì đã vang lên lần thứ hai.
Là Giang Vọng gọi tới.
Lần đầu tiên gọi điện, cũng là lần đầu tiên liên lạc trong ba ngày qua.
Cô rất vui vẻ nghe máy: “Alo?”
Đầu bên kia vô cảm hỏi: “Đang làm gì vậy?”
“Mua hoa quả ạ.”
Khuôn mặt vốn bình tĩnh của Giang Vọng hơi giãn ra, đứng dậy, dừng trước cửa sổ, tiếng rất trầm: “Đã muộn thế này rồi mà vẫn chưa về nhà à?”
Nghe Giang Vọng nói từ ‘nhà’ này khiến tim cô đập “thình thịch”, nét cười lan ra đáy mắt: “Bây giờ đây, mua xong là về.”
“Gần đây ở trường bận nhiều việc lắm à?”
Thời Niệm Niệm: “Tàm tạm ạ, không được coi là bận nhiều việc lắm.”
Vậy mà em chẳng bao giờ biết nhắn một tin hay gọi điện thoại cho anh gì cả.
Giang Vọng nhắm mắt, thật ra không phải là ngay từ đầu anh đã cố ý nhịn không liên lạc với Thời Niệm Niệm, mà là ngày đầu tiên vừa mới tới đã bận đến tối tăm mặt mũi, buổi tối quay về khách sạn ngay cả một tin nhắn cũng chẳng có, Giang Vọng vẫn có chút không vui.
Nên vô cùng ngây thơ muốn xem một chút rốt cuộc thì đến khi nào cô mới định liên lạc với anh.
Kết quả cuối cùng vẫn là anh không nhịn được.
Giang Vọng rất mệt mỏi “Ừ” một tiếng, dặn dò mấy câu rồi cúp máy.
Đến tận đây, Thời Niệm Niệm vẫn chưa ý thức được là Giang Vọng đã tức giận, cho đến ngày hôm sau.
Sau khi tan học cô đi về phía cổng trường, con đường gần nhất từ khu giảng đường của đại học B tới cổng trường phải đi qua một sân bóng rổ, Thời Niệm Niệm cúi đầu đi trên đường, chợt bị người phía sau gọi một tiếng.
Cô nhận ra được, là chàng trai gặp trong căng-tin ngày hôm qua, mặc quần áo bóng rổ, đầu đầy mồ hôi, trên cánh tay cầm một quả bóng.
Giang Vọng chơi bóng cũng rất cừ, cô vô thức nhớ tới trận bóng rổ hồi cấp 3.
“Đàn chị ơi, điền giúp tập hỏi đáp này nhé, chuyện liên quan đến tính mạng đó ạ.” Chàng trai đưa cho cô một tập hỏi đáp, có tất cả là hai tờ.
Thời Niệm Niệm không từ chối, nhận cây 乃út cậu ta đưa, có lẽ là tập khảo sát về dự án lập nghiệp giai đoạn trước mà sinh viên năm ba phải trình bày, lúc Thời Niệm Niệm còn học khoa chính quy cũng đã từng làm, lúc đó bạn cùng phòng đặt tập hỏi đáp ở khắp mọi nơi.
Cô điền rất cẩn thận, không giống đa số mọi người được khảo sát chỉ chọn đại mấy dự án để hoàn thành nhiệm vụ.
“Hiếm khi gặp được đàn chị nào điền nghiêm túc như này đó ạ.” Chàng trai cũng nói.
Cô cười nói: “Trước kia đã từng làm nghiên cứu khảo sát như thế này, biết làm câu hỏi và sửa sang lại số liệu vất vả ấy mà.”
Giang Vọng nắm chắc thời gian kết thúc công tác vội vã trở về, xuống máy bay đoán chừng đúng lúc có thể kịp giờ Thời Niệm Niệm tan học nên tới thẳng đây.
Trước đó Thời Niệm Niệm bảo dừng xe trước cổng trường, Giang Vọng đợi ở cổng một lát không thấy người mới lái xe đi vào.
Kết quả là nhìn thấy Thời Niệm Niệm đang đứng cùng một chàng trai, còn cúi đầu cười nói gì đó nữa.
“Chị thật sự có bạn trai sao ạ?” Chàng trai chợt hỏi, “Có phải là cố ý nói thế không? Em chỉ muốn kết bạn với chị thôi mà.”
Cô bật cười: “Chị thật sự…”
Chưa nói hết thì vang lên tiếng cửa xe đóng sầm lại ở phía sau, ngay sau đó chính là một tiếng: “Niệm Niệm.”
Giọng nói của người đàn ông trải qua sự gọt dũa của năm tháng, trầm thấp từ tính, lại còn mang một sức hút kì lạ, không giận tự uy.
Thời Niệm Niệm quay đầu lại thấy Giang Vọng đang đứng ở cạnh xe thì ngẩn người, không ngờ anh trở về sớm, nháy mắt liền nở nụ cười, quay đầu nói với chàng trai kia một câu “Người đó chính là bạn trai chị”, rồi chạy về phía Giang Vọng.
Cô gái nhỏ mỉm cười chạy tới, sự muộn phiền trong lòng Giang Vọng tan biến hơn một nửa.
“Chẳng phải anh phải đi năm ngày sao?” Thời Niệm Niệm hỏi.
“Xong sớm.”
Giang Vọng ngước mắt, lướt qua bả vai cô, nhìn về phía anh chàng đang sững sờ ở phía sau.
Anh không biết đối phương, nhưng hiển nhiên là chàng trai kia biết anh, khϊếp sợ đứng ngẩn ra ngay tại chỗ.
Cậu ta cũng học khoa tài chính, không có chuyện chưa từng nghe tới tên tuổi của Giang Vọng, trừ những tin tức bên ngoài, ngay cả lúc đi học đều sẽ nghe giảng viên nhắc tới vài lần.
Cậu ta vẫn còn đang nhìn, Giang Vọng đã thản nhiên thu ánh mắt về.
Giang Vọng nhếch môi cười nhạt, chợt nói một câu đầy ẩn ý: “Bây giờ không quản nổi em nữa rồi.”
Thời Niệm Niệm không hiểu, lập tức ngẩng đầu lên: “Gì cơ?”
“Không có gì.” Anh không nhiều lời thêm nữa, “Lát nữa còn có việc gì không?”
“Không có.”
“Vậy thì về nhà.”
Không biết có phải là ảo giác của Thời Niệm Niệm không, lần này đi công tác về, giữa cô và Giang Vọng dường như càng lạ lùng hơn so với lúc trước khi mới gặp.
Lúc mới gặp là căng thẳng mà hưng phấn, còn bây giờ là trầm lặng và suy tư.
Nhưng cô không rõ rốt cuộc Giang Vọng đang suy nghĩ cái gì.
Ăn cơm xong hai người đều nán lại phòng khách, mở TV lên, đang chiếu một bộ phim, Thời Niệm Niệm ngồi xếp bằng trên sô pha, trên đùi đặt một quyển sách giáo khoa rất dày, nhưng ánh mắt lại nhìn màn hình.
Giang Vọng ngồi ở bên kia, đeo một cái kính mắt viền vàng, đang lật xem một tập báo cáo, lòng dạ không tập trung, cũng không liếc mắt nhìn TV một cái.
Thời Niệm Niệm có ý muốn nói chuyện với anh: “Trước đây hình như em chưa từng thấy anh đeo kính.”
“Không hay đeo lắm, chỗ này ánh sáng yếu đeo vào đọc thoải mái hơn.” Anh cũng trả lời rất thản nhiên.
“Đi công tác có mệt không?”
“Vẫn ổn.”
Trong nháy mắt, Thời Niệm Niệm “Ồ” một tiếng, đầu quay đi, đọc sách một lát, lại xem TV một lát, cuối cùng cả hai bên đều không vào đầu.
Phòng khách lại rơi vào sự tĩnh lặng, thỉnh thoảng truyền tới tiếng hai người lật trang giấy.
Qua một lát, Thời Niệm Niệm cúi đầu mở miệng: “Giang Vọng, tại sao chúng ta phải kết hôn vậy?”
Động tác của người bên cạnh chợt khựng lại, dáng vẻ mới thả lỏng vừa nãy biến mất trong tích tắc, ngón tay anh dùng sức, nghiêng đầu nhìn thẳng sang, không nói gì.
Thời Niệm Niệm từ tốn mở miệng: “Chúng ta đã không gặp nhau hơn năm năm rồi, kết hôn như thế này dường như không có trách nhiệm với bản thân mình, cũng không có trách nhiệm với đối phương, em không biết bản thân mình có thay đổi hay không, thay đổi bao nhiêu, thật ra ngay cả vì sao trước đây anh thích em em cũng không rõ ràng.”
Cô cảm thấy cổ họng mình chát chát, không hiểu sao lại có cảm giác nói lắp, nói chuyện cũng không nói rõ ràng được, chỉ có thể chậm rãi nói từng chữ từng chữ một.
“Em cảm thấy dáng vẻ bây giờ của em có thể không phải là kiểu mà anh thích hồi trước, anh còn chưa nhìn ra điểm này, đã kích động muốn kết hôn với em.”
Đôi mắt cô phiếm hồng, bất đắc dĩ mỉm cười, “Vậy nên…nếu như anh hối hận…”
“Thời Niệm Niệm.” Anh ngắt lời cô, “Anh đối xử không tốt với em sao?”
Cô hơi dừng, suy nghĩ một chút, vẫn nghiêm túc nói: “Tốt chứ.”
Sự chăm sóc mấy ngày nay đều rất chu đáo, cho dù Giang Vọng không nói ra, thì cô cũng biết những người anh sắp xếp chăm lo cuộc sống thường ngày của cô ở xung quanh là Giang Vọng tự chuẩn bị, đồ ăn thì đều làm những món cô thích, ngay cả quần áo mới mua cũng là phong cách ngày thường của cô, ngoài việc đã đi công tác nhiều ngày ra, thì đi học tan học cũng đều là Giang Vọng tự mình đưa đón cô.
“Anh chưa bao giờ bởi vì điều đặc biệt gì ở em nên mới thích em.” Anh bình tĩnh nói, “Mà là, bởi vì là em nên mới thích tất cả những điều đặc biệt ở em.”
Sự yêu thích đối với Thời Niệm Niệm cứ ùn ùn kéo đến, không sao nói rõ được.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô là buổi tối khi mới ra tù đó, gió đêm dính dớp, tiếng ve ồn ào, xung quanh ầm ĩ, máy trợ thính trong tai vang lên tạp âm “rè rè”.
Cô đã xuất hiện vào khoảnh khắc đó.
Gió thổi qua, trái tim anh lập tức bình tĩnh lại.
Sau rồi cũng tại sân bóng rổ đó, cô cầm một miếng băng dán cá nhân đưa cho anh.
Cô chắn đi ánh trăng ở phía sau, trong mắt lại chứa đựng một ánh trăng trong trẻo gợn sóng, dùng ánh sáng phổ độ cho một người dơ bẩn hỗn loạn như anh.
Trong mắt Giang Vọng, quá trình theo đuổi cô tựa như bắc một cái thang hái xuống vầng trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng sáng rực kia.
“Bởi vì là em, những thứ khác đều có thể làm như không thấy.” Giang Vọng nói.
Đầu quả tim Thời Niệm Niệm rung lên, vô thức vê nhăn một góc trang sách, cô hít cái mũi, tiếng nói để lộ sự nghẹn ngào: “Vậy lúc trước có phải vì em mà anh không vui không?”
“Phải.” Anh chầm chậm nói, “Nhưng là bởi vì em đối xử không tốt với anh.”
Cô nhỏ giọng cãi: “Em đâu có.”
“Anh đi công tác bốn ngày, thì em không liên lạc với anh cả bốn ngày, đi đón em còn nhìn thấy em cười với thằng đàn ông khác.”
Thời Niệm Niệm ngỡ ngàng trợn to mắt, nửa câu sau thật đúng là oan uổng, vội vã giải thích: “Cậu đó, em chỉ giúp cậu ta điền một tập hỏi đáp mà thôi, ngoài ra chẳng có gì cả.”
“Ừ.” Anh lạnh nhạt lên tiếng đáp, “Còn gì nữa?”
“Còn…Em cũng muốn nhắn tin cho anh, nhưng em không biết phải nói như thế nào, ngày đó em còn nghe thấy Thịnh Hướng Vãn gọi điện thoại cho trợ lí của anh, nói cô ấy đi ăn cơm với anh, nên em càng không biết phải nói ra sao.”
Giang Vọng nhíu mày, nói dứt khoát: “Anh không gặp cô ta.”
Thời Niệm Niệm gật đầu, cuối cùng vẫn không nhịn được nhỏ giọng phàn nàn: “Hơn nữa, hơn nữa anh cũng không liên lạc với em.”
Khoé môi anh nhếch lên, còn chưa kịp nói gì thì thấy cô gái nhỏ bên cạnh di chuyển, lại gần anh.
Cô cố ý lấy lòng, không rảnh lo xấu hổ, nhưng cũng không dám nhìn vào ánh mắt anh, hai cánh tay vòng hờ trên cổ anh, ngồi lên đùi anh, cô cũng không dám dùng sức ngồi xuống, toàn bộ lực đều tự mình chống đỡ.
Để Thời Niệm Niệm chủ động ôm ấp yêu thương thật sự hiếm gặp, tâm trạng của Giang Vọng tốt, ngay cả lúc nói chuyện cũng để lộ mấy phần biếng nhác và lưu manh, bàn tay vỗ xuống bắp đùi cô: “Đổi tư thế đi.”
Thời Niệm Niệm tưởng là ngồi làm anh đau, vội vàng đứng lên, lúng túng đứng trước mặt anh: “Ngồi thế nào ạ?”
“Đối mặt với anh.” Giang Vọng trực tiếp lấy tay kéo chân trái cô gập đầu gối lên, để đầu gối cô quỳ trên sô pha, “Chân gác lên đây.”
Thời Niệm Niệm không đủ kinh nghiệm, sau khi ngồi xuống thật rồi mới phát hiện đó là một dáng ngồi vô cùng xấu hổ.
Cô ngồi đối mặt trên người Giang Vọng.
Một tay Giang Vọng ôm eo cô cố định lại, tay kia thì giữ cằm cô hôn xuống.
Anh hôn rất giày vò người ta, đầu lưỡi lướt qua hàm răng cô, lại quấn lấy cô quấy loạn, cánh môi cũng không ngừng ma sát, hơi thở lần lượt thay đổi, cô dần dần nhũn ra, có một dòng điện rất nhỏ từ xương sống lan ra khắp người.
Cánh tay không có sức, chỉ có thể ôm cổ anh, mười ngón tay dán sau cổ anh đan vào nhau.
Dần dần, tiếng hít thở của Giang Vọng nặng nề hơn, động tác cũng dần dần thô lỗ hơn.
Đàn ông đặt nặng du͙🇨 vọиɠ lại ham muốn sự vui sướng, có một số chuyện đã có lần đầu thì sẽ càng ‘được đằng chân lân đằng đầu’.
Giang Vọng dùng tay đi vào, đẩy nội y lên.
Thời Niệm Niệm bị làm cho trống rỗng, mũi chân duỗi thẳng, từ từ nhắm hai mắt lại làm như không tồn tại, giống như đang tự lừa mình.
Đáy mắt Giang Vọng đen láy sâu thẳm, nhìn chằm chằm Thời Niệm Niệm, không bỏ qua bất cứ một biểu cảm nào, tựa như chìm đắm vào.
Anh chợt tới gần tai cô, tiếng nói khàn khàn, xấu xa mở miệng: “Sau này mà cười như vậy với thằng đàn ông khác nữa, anh sẽ làm em như thế này trước mặt hắn ta.”
Cô không nghe rõ, cũng nghe không hiểu, mơ mơ màng màng mở mắt: “Cái gì cơ?”
Giang Vọng nở nụ cười mập mờ, không lặp lại nữa.
Cả cơ thể Thời Niệm Niệm đều không kìm được căng chặt, tay vòng sau cổ anh bấm ra một loạt dấu móng tay trên vùng da đó, bởi vì muốn né tránh mà cong lưng về phía sau.
Cô run giọng: “Đừng làm mà.”
Cuối cùng tách ra, hai người thở dốc rất khẽ.
Thời Niệm Niệm kéo nội y xuống cách áo sơ mi bên ngoài, Giang Vọng cụp mắt nhìn động tác tay của cô, nhìn thấy đường cong cao cao quay về hình dạng tròn trịa, anh liếm môi, yết hầu khô khốc.
Cô vừa ngước mắt lên thì nhìn thấy ánh mắt trắng trợn của người đàn ông, lại nghĩ tới thủ đoạn giày vò người ta của anh, đỏ mặt mắng: “Sao anh lại…”
Anh dù bận rộn vẫn ung dung: “Hửm?”
“Biếи ŧɦái thế.”
Cô vẫn không biết cách mắng người, từ ngữ mắng người cũng nghèo nàn vô cùng.
Giang Vọng mỉm cười, lại vuốt ve eo cô: “Vợ của anh, anh sờ thì có làm sao?”
Vợ.
Tim Thời Niệm Niệm đập nhanh hai cái, vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi sự chìm nổi kia, ngẩn ngơ nghĩ.
Anh gọi ‘vợ của anh’.
Giang Vọng nhịn nhiều năm như thế, cuối cùng đã có thể ‘được voi đòi tiên’, nên dứt khoát không làm người nữa.
Anh nhìn cô nói: “Cứ muốn ૮ɦếƭ trên người em đấy.”
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay tôi có thể ngẩng đầu ưỡn иgự¢ hô ‘cá* thô dài’.
(*) Từ sau chắc không cần giải thích nữa =)) còn vì sao lại là cá, thì mình đoán tác giả này 乃út danh là “Điềm Thố Ngư”-cá chua ngọt nên bả mới gọi là ‘cá thô dài’. =)))