Ngày hôm sau chính là lễ Giáng Sinh.
Mợ không đi theo phong cách cũ mà vẫn bắt kịp trào lưu mua một cây thông Noel về nhà, dùng đèn màu trang trí đẹp đẽ, phía dưới còn bày những hộp quà với những kích cỡ khác nhau.
“Niệm Niệm, dậy nào, trễ giờ đi học rồi.” Mợ gõ cửa phòng cô kêu to.
Thời Niệm Niệm bật mạnh dậy khỏi giường, nhìn khoảng không trước mặt, bảy giờ năm mươi sẽ bắt đầu tiết tự học sáng sớm, bây giờ đã gần bảy giờ ba mươi.
Hôm qua quên đặt báo thức, không hiểu sao lại ngủ như ૮ɦếƭ thế này.
Khi cô mở mắt ra thì di động đặt ở bên sườn mặt, cạnh đó còn có một tờ bản thảo phát biểu được gấp nhiều lần hơi cũ.
Đêm qua…
Thời Niệm Niệm vừa đánh răng vừa nhớ lại.
Giọng nói chứa nét cười trầm thấp của Giang Vọng dường như vẫn còn vang vọng bên tai, “Nhớ tôi à?”
Thời Niệm Niệm cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, như lông vũ sượt qua, cô không nhớ lại và cũng không muốn nhớ nữa, sau khi im lặng hai giây, nói “Chúc anh ngủ ngon” với Giang Vọng rồi lập tức cúp máy.
Thời Niệm Niệm nhìn mình trong gương, chút kích động và dũng cảm của đêm qua biến mất, lúc tỉnh dậy thì lại thấy ngượng ngùng, cô vỗ nước lạnh lên mặt để gương mặt nhìn không đỏ như trước.
Cô không dám chậm chạp thêm nữa, sắp không kịp giờ đi học rồi, sau đó vẫn là cậu lái xe chở cô đến trường.
“Tạm biệt cậu ạ.”
Xe dừng trước cổng trường, Thời Niệm Niệm nói tạm biệt rồi xách quai cặp lên vai chạy về phía phòng học.
Vừa mới chạy vào khu dạy học thì nhìn thấy Giang Vọng trên cầu thang, đang đưa lưng về phía cô uể oải đi lên.
Thời Niệm Niệm dừng bước, hẳn là nên lên tiếng gọi, nhưng chuyện tối qua lại khiến cô cảm thấy ngượng ngùng, không biết phải mở miệng như thế nào, mà đi theo sau Giang Vọng thì chắc chắn sẽ đến muộn.
Chần chừ một lát, cô nắm chặt quai cặp chuẩn bị xông lên mà không chào hỏi gì.
Khi cúi đầu đi qua bên cạnh Giang Vọng thì ngửi được mùi bồ kết rất dễ chịu trên người anh, gần đây trên người anh rất ít khi có mùi thuốc lá, chỉ thỉnh thoảng tan học ra ngoài một chuyến, lúc về phòng học thì có mùi thuốc lá thoang thoảng, có lẽ là ra ngoài hút thuốc.
Trong đầu cô đang tồn tại rất nhiều ý nghĩ vẩn vơ.
Vừa định dẫm lên một bậc thang thì ở phía sau truyền đến một lực.
Quai cặp thế mà lại bị kéo lại.
Giang Vọng không nhanh không chậm kéo cô đến trước mặt: “Không phát hiện ra tôi à?”
Cô làm bộ vô tình, lắc đầu: “Sao hôm nay anh, tới sớm vậy?”
Giang Vọng cũng không vạch trần cô, bất cần nói, trong lời nói lộ ra chút xấu xa: “Chẳng phải hôm qua bảo nhớ tôi đó sao?”
Thời Niệm Niệm đỏ mặt, ậm ờ một hồi, buồn bực nói: “Còn lâu.”
Vì thế hai người đi song song lên cầu thang, Giang Vọng lại lấy cái cặp trên người cô xuống rất tự nhiên, uể oải vác lên vai mình đi lên trên.
Vừa bước vào phòng học thì chuông vào học vang lên, giáo viên vẫn chưa tới.
Thời Niệm Niệm vừa đi vào phòng học thì chú ý tới ánh mắt của mọi người đều đang nhìn về phía bọn họ, cô cúi đầu nhìn quần áo của mình, hôm nay vội vã ra cửa, nhưng mà không có mặc nhầm cái gì mà.
Cho đến khi về chỗ Giang Vọng đưa cặp cho cô thì cô mới phản ứng lại được.
Lúc Giang Vọng đi vào phòng học thì vẫn còn vác cái cặp của cô trên vai, dáng vẻ hai người cùng vào thế này giống như là hẹn nhau cùng đi học vậy.
Lễ Giáng Sinh là một ngày lễ rất được các học sinh trong trường đón chờ, cả ngày đều ầm ĩ, còn có một số cá nhân mua thiệp chúc mừng, viết lời chúc tặng người khác.
Thời Niệm Niệm không chuẩn bị thiệp chúc mừng, nhưng lại nhận được rất nhiều.
Lần diễn tập thứ hai cho tiệc tối Nguyên Đán bắt đầu vào tiết tự học buổi tối, có thể không trang điểm nhưng phải mặc trang phục diễn, Thời Niệm Niệm là học sinh đại diện lên phát biểu nên đương nhiên chỉ cần mặc đồng phục là được.
Nhưng mà phải mặc đồng phục mùa thu, giáo viên phụ trách cảm thấy màu sắc của đồng phục mùa đông quá nặng nề, không thể hiện được tinh thần phấn chấn của học sinh, dù sao trong phòng cũng bật hệ thống sưởi, thật ra sẽ không lạnh.
Quy trình của tiệc tối Nguyên Đán là bắt đầu bằng bài phát biểu của hiệu trưởng, sau khi kết thúc thì chính là học sinh đại diện lên phát biểu.
Hậu trường cực kì ồn ào.
Màn múa ba lê của Trần Thư Thư đại diện lớp 11-3 được xếp vào tiết mục thứ ba, cô ấy đang đứng tán gẫu với Thời Niệm Niệm sau cánh gà.
Chờ đến khi MC ở phía trước nói, “Xin mời học sinh đại diện lên phát biểu” thì Thời Niệm Niệm mới đi lên sân khấu từ phía bên cạnh.
Bây giờ chỉ mới là diễn tập, ở dưới đều là các học sinh đang bận rộn chuẩn bị để lát nữa lên sân khấu, nhưng Thời Niệm Niệm vẫn hơi căng thẳng.
Lần đầu tiên cô đối mặt với tình huống như này, đang là mùa đông nhưng lòng bàn tay toàn là mồ hôi.
Bài phát biểu chưa cần hoàn thành, lấy tờ giấy kẹp trong cặp tài liệu, giấu ở phía sau, cô mở miệng nói: “Kính thưa các vị lãnh đạo, các thầy cô giáo, các bạn học sinh thân mến, em/mình là Thời Niệm Niệm đến từ lớp 11-3.”
Mấy ngày nay cô đã tập nói những lời này không biết bao nhiêu lần, khi nói ra dường như còn có thể nghe thấy được giọng nói của Giang Vọng khi dạy cô đọc, mỗi khi cô nói xong một câu thì lại phải tạm dừng hai giây, ngược lại ở dưới nghe cũng không cảm thấy kì lạ.
Mới đầu thật ra nói khá tốt, đến nửa đoạn sau thì càng ngày càng tệ.
Trong đó có một câu phải uốn lưỡi, nói lắp mấy lần.
Giáo viên phụ trách đứng dưới sân khấu không rõ tình huống của Thời Niệm Niệm lắm, cầm mic cau mày nói: “Sao vậy? Vẫn chưa thuộc bản thảo à?”
Thời Niệm Niệm áy náy xin lỗi, ánh mắt bỗng rung động, Giang Vọng đi vào từ cửa.
Vượt qua mọi người trong phòng, hai người đứng cách xa, bốn mắt nhìn nhau.
Chàng trai người cao chân dài, rất dễ nhìn thấy khi đứng trong đám đông, có những nữ sinh đang tập luyện xung quanh nhìn thấy anh, lặng lẽ chỉ trỏ với bạn thân, rồi lại quay đầu nhìn Thời Niệm Niệm trên sân khấu, xì xào bàn tán một hồi.
Thời Niệm Niệm chợt bình tĩnh lại, bắt đầu đọc lần nữa.
Lần này đọc trôi chảy.
Kết thúc một cách thuận lợi, MC lại lên sân khấu, Thời Niệm Niệm chạy chậm xuống bên cạnh sân khấu, suýt chút nữa thì ᴆụng phải Trần Thư Thư.
“Ai da.” Trần Thư Thư mặc váy múa ba lê, suýt nữa thì té ngã, “Chạy nhanh thế, đi tìm Giang Vọng của cậu đó hả?”
Trong trường có không ít người sôi nổi bàn tán, cho rằng bọn họ đã ở bên nhau, Thời Niệm Niệm không biết phải giải thích như thế nào, Giang Vọng đương nhiên càng không đi giải thích loại chuyện này.
Quan hệ giữa Trần Thư Thư với cô tốt, biết hai người họ không bên nhau, nhưng vẫn thích trêu chọc một phen.
“Không phải.” Thời Niệm Niệm ậm ờ, không nói nên lời, cuối cùng cười với cô ấy, rồi chạy xuống từ bậc thang bên cạnh.
Cô nhìn một vòng, tìm thấy Giang Vọng trong đám đông.
Có một nữ sinh mặc đồng phục trường khác đang đứng trước mặt anh, mái tóc dài xoã trên vai, bóng dáng sát thủ*.
(*) Cụm từ này dùng để chỉ những cô gái khi nhìn từ phía sau thì vóc dáng rất nổi bật, khí chất thanh lịch, có thể khiến mọi người phải trầm trồ trước vẻ ngoài của họ, nhưng khi nhìn từ phía trước thì ngoại hình của họ rất bình thường hoặc là có sự tương phản rất lớn giữa trước mặt và sau lưng, hoặc gây sốc hoặc khiến người ta phải tiếc nuối. (Cre: Trích bình luận trên zhidao.baidu.com)Nữ sinh đó có lẽ cao khoảng 1m70, nhưng vẫn thấp hơn Giang Vọng nửa cái đầu, đang ngẩng đầu nói gì đó với anh, Thời Niệm Niệm cụp mắt, bóng dáng hai người kia Ⱡồ₦g vào nhau, đổ bóng xuống mũi chân cô.
Cô nhận ra được, là nữ sinh gặp ở cuộc thi vật lí lần trước, Thịnh Hướng Vãn.
Hôm nay Thịnh Hướng Vãn đặc biệt tới tặng quà Giáng Sinh cho Giang Vọng, thật ra đêm Bình An hôm qua cô ta cũng đã định tới, nhưng nghe một người bạn của mình ở Trường trung học Số 1 bảo là hôm qua Giang Vọng không đến trường nên mới từ bỏ.
Tay cô ta cầm một cái túi quà tặng màu lam nhạt, hai tay vươn thẳng đưa sang.
Giang Vọng cái người này trước giờ đều mang vẻ uể oải, thoạt nhìn vừa lưu manh vừa hư hỏng, nhưng Thịnh Hướng Vãn lại cứ một mực thích kiểu như vậy.
Anh cụp mắt, ánh mắt thản nhiên dừng trên cái túi trong tay cô ta, rồi sau đó lại dừng trên người Thời Niệm Niệm ở phía sau.
Cô gái nhỏ giật mình đối mặt với anh, nhìn hai giây, rồi xoay người về phía tiết mục biểu diễn trên sân khấu.
Giang Vọng nhướng mày, anh không duỗi tay nhận đồ trong tay Thịnh Hướng Vãn.
“Cầm về đi.” Anh lạnh nhạt nói.
Trước kia có rất là nhiều nữ sinh thích anh, theo đuổi anh, lúc đó thỉnh thoảng anh có về trường, bàn học bị nhét đầy bởi những thứ đồ xa lạ, hoặc là quà tặng nhỏ linh tinh gì đó.
Giang Vọng không thèm để ý tới mấy thứ này, cũng không có thói quen nhận quà, tặng thì cứ tặng.
Nhưng bây giờ không giống.
Lần trước anh đã tỏ rõ là mình có bạn gái, thế mà cô ta vẫn còn đến đây, lại còn để Thời Niệm Niệm nhìn thấy, không phải là Giang Vọng không cảm nhận được thái độ của Thời Niệm Niệm với anh đã có sự thay đổi, nên sẽ càng không chịu được khi phải để cô chịu đựng sự ấm ức này.
Trần Thư Thư đang biểu diễn trên sân khấu.
Thời Niệm Niệm ngẩng đầu nhìn, bỗng có mùi hương quen thuộc đến gần.
Giang Vọng đứng bên cạnh cô, nghiêng đầu hỏi: “Đến đó ngồi một lát nhé?”
“Ừ.” Thời Niệm Niệm đồng ý.
Cô giấu đi biểu cảm của mình, không thể hiện ra cảm giác không thoải mái kỳ lạ nơi đáy lòng.
Cô nhìn về phía tay Giang Vọng, không có cái túi quà tặng kia.
Vì thế khoé miệng cong lên.
Bọn họ ngồi xuống hàng ghế đầu tiên trên khán đài.
Giang Vọng nghiêng đầu nhìn cô một lúc, nâng tay lên xoa tóc cô.
Thời Niệm Niệm nghiêng đầu muốn tránh, kết quả là bị người kia giữ gáy cố định lại, tay Giang Vọng nóng hơn bình thường, đốt cháy phần gáy phía sau.
Bàn tay anh rất lớn, dễ dàng ôm lấy toàn bộ phần gáy cô, sau đó một cái tay khác lấy ra một mảnh giấy màu trên tóc cô, là thứ rơi xuống trên sân khấu lúc nãy.
“Trốn cái gì?” Giang Vọng cười cô.
Thời Niệm Niệm sửa lại tóc lần nữa, không nói gì.
Anh dựa sang, ᴆụng vào bả vai cô, chọc mặt cô, hơi thở nóng hơn ngày thường: “Em ghen à?”
“Còn lâu.” Cô nhỏ giọng.
Giang Vọng dựa vào lưng ghế, lười biếng vòng cánh tay ra sau, đặt trên lưng ghế của cô.
Giọng nói có chút ngạo mạn: “Vậy em trốn tôi làm gì, tôi cũng không nhận thứ đồ kia của cô ta, nếu em định đổ chuyện này lên đầu tôi thì oan uổng lắm đấy.”
Thời Niệm Niệm chậm chạp: “Ai trách anh đâu.”
Ánh mắt cô không nhịn được nhìn xuống Thịnh Hướng Vãn ở dưới sân khấu, cô ta cũng đang nhìn cô, Thời Niệm Niệm chớp chớp mắt, dời đi.
Sao lại có cảm giác như vừa đánh thắng trận vậy nhỉ?
Cô đang ngồi ở một bên suy nghĩ lung tung, bỗng lại nghe thấy những lời nói như thiêu đốt bên tai của người kia.
“Ài, ông đây thích em lâu thế rồi, rốt cuộc là đến khi nào mới có thể cho tôi hôn một cái đây?”
“Cái…cái gì cơ?”
Cô bị doạ cho nhảy dựng, xung quanh toàn là người, mọi người đều đang chuẩn bị cho tiệc tối Nguyên Đán, Giang Vọng lại đột nhiên nói ra những lời này khiến cô có cảm giác như đang ngang nhiên làm chuyện bậy bạ* giữa ban ngày ban mặt vậy.
(*) Gốc convert là “Tuyên dâm”.Đôi mắt đen láy thâm trầm của Giang Vọng nhìn cô, giọng khàn đi: “Không cho hôn, vậy ôm một cái được không?”
Thời Niệm Niệm nhìn anh với vẻ khó mà tin nổi, da mặt của người này…sao lại có thể dày như vậy chứ?
“Anh là một học sinh cấp ba, sao lại có thể…nói nói như vậy?” Cô nói nghiêm trang.
Giang Vọng bị cô chọc cười, người nghiêng sang, nửa dựa vào người cô: “Vốn dĩ tôi đã lên đại học rồi, sao lại không thể nói?”
“Tôi vẫn còn là học sinh cấp ba.” Cô đỏ tai nói, “Tôi không thể, không thể nghe.”
“…”
Được rồi.
Sau khi tiết tự học buổi tối kết thúc thì Giang Vọng đưa Thời Niệm Niệm về nhà.
Dọc đường đi hai người đều im lặng không nói gì, dưới ánh đèn đường, bóng dáng hai người bị kéo dài ra.
Trên cái cây trơ trụi, gió thổi qua vang lên tiếng rít.
“Thứ bảy tới tôi có một cuộc thi, em có tới xem không?” Giang Vọng hỏi.
Thời Niệm Niệm sửng sốt: “Bơi sao?”
Anh cười: “Không thì gì nữa?”
“Mấy giờ vậy?”
“Một giờ chiều.”
Thời Niệm Niệm gật đầu, nói “Được”, cô đồng ý.
Thấm thoát đã sắp đến nhà cậu, Giang Vọng cầm cái cặp trên vai mình qua, cánh tay Thời Niệm Niệm với vào quai cặp, đeo cặp vào lần nữa.
“Tôi đến nơi rồi.”
Anh “Ừ” một tiếng, dừng bước, nắm lấy cổ tay cô rồi lại buông ra.
Thời Niệm Niệm nhìn anh lấy một chiếc hộp hình chữ nhật màu hồng xanh ra khỏi túi, rất tinh tế đẹp đẽ, bên trên có buộc một cái nơ con bướm xinh đẹp.
Trên bề mặt có một dòng chữ tiếng Anh, chắc là tên nhãn hiệu, nhưng Thời Niệm Niệm không biết nhiều lắm về mấy thứ này.
“Tặng em cái này.” Anh đưa qua.
Thời Niệm Niệm không duỗi tay ra, hỏi: “Đây là…gì vậy?”
“Quà.” Anh nghiêng đầu ho khan, “Chẳng phải hôm nay là Giáng Sinh sao?”
“Nhưng mà tôi không chuẩn bị gì cả.” Cô có chút ngượng ngùng.
Chiếc hộp xoay vòng trong tay Giang Vọng, anh giục: “Em có muốn không?”
“Muốn.” Thời Niệm Niệm nói.
Cô muốn.
“Muốn.” Cô lại bổ sung thêm một câu, nhận lấy, đặt trong lòng bàn tay, khoé môi cô khẽ cong lên, “Cảm ơn.”
Khi cô cười lên thì cực kì xinh đẹp, đôi mắt sáng lấp lánh cong cong, tựa như hai vầng trăng khuyết, trái tim Giang Vọng rung động, chợt cảm thấy nếu có thể có được nụ cười này, bảo anh làm gì anh cũng sẵn lòng.
Nhưng mà cảnh tượng như vậy cũng không tiếp tục được bao lâu, bởi vì có một giọng nữ truyền tới từ phía sau: “Niệm Niệm?”
Mợ đang định ra lấy hai cái chậu hoa đặt bên ngoài tắm nắng đã quên đưa vào sáng nay, ngày đông như này nếu để ngoài cả đêm có lẽ sẽ đông ૮ɦếƭ luôn không chừng, kết quả là khi bà đẩy cửa ra thì nhìn thấy Thời Niệm Niệm đang đứng cùng một nam sinh đẹp trai cao gầy.
Thời Niệm Niệm lúng ta lúng túng đáp lại một tiếng, cất hộp vào túi, hoảng sợ đến mức không kịp nói gì với Giang Vọng, đẩy anh một cái qua loa rồi lập tức chạy về.
“Mợ ạ!” Cô chạy tới, giúp bà bưng một chậu hoa lên.
Mợ thu ánh mắt về: “Nam sinh đó là Giang Vọng hả?”
“À…Dạ.” Thời Niệm Niệm trả lời ậm ờ.
“Nó đưa cháu về sao, bây giờ hai cháu thân thiết lắm à?”
“Không phải.” Thời Niệm Niệm ôm chậu hoa cúi đầu, “Cũng không…thân lắm ạ.”
Gió thổi qua, giọng nói ngọt ngào trong trẻo của cô gái truyền tới, lại còn nói ra lời đểu cáng như vậy nữa.
Cũng không thân lắm ạ.
Giang Vọng đứng tại chỗ một lát, một lúc lâu sau thì cong môi, tiếng cười trầm thấp vang lên.
Đúng là cô nhóc vô ơn.
Tác giả có lời muốn nói: Cô nhóc vô ơn Niệm Niệm đã nhận quà rồi lại còn bảo không thân.
Hết chương 35.