Sau hai tiết đầu tiên là nghi thức chào cờ thứ hai.
Trong nghi thức chào cờ lần này, dễ thấy là mọi người không còn buồn chán đến mức ngủ gà ngủ gật như lần trước nữa, ai ai cũng đều cực kì phấn khởi, bởi vì hôm nay Giang Vọng phải đứng đọc bản kiểm điểm trước toàn trường.
Thế nên khi thầy chủ nhiệm học tập Vương Kiến Bình vừa mới nói xong: “Vào tuần trước trường chúng ta đã xảy ra một chuyện mang tính chất cực kì xấu xa, tiếp theo đây xin mời bạn Giang Vọng lên bục đọc bản tự kiểm điểm.”
Phía dưới là những tiếng vỗ tay “bộp bộp bộp” nhiệt liệt.
Cực kì có khí thế.
Rõ ràng là đọc bản tự kiểm điểm trước mặt tất cả mọi người, nhưng tiếng vỗ tay lại giống như đang dự lễ trao giải vậy.
Từ phía sau hàng ngũ, Giang Vọng đi lên trước, thân hình chàng trai cao lớn chân dài, hôm nay thế mà lại mặc đồng phục, áo khoác được kéo lên tới иgự¢ một cách quy củ, cổ áo màu xanh gấp nếp chỉnh tề, lộ ra hơi thở thiếu niên hiếm thấy được ở anh.
Xung quanh đã vang lên những tiếng bàn tán rất nhỏ.
Thời Niệm Niệm đứng ở đầu hàng ngũ, cúi đầu nhìn mũi chân mình.
Từ khoé mắt có thể nhìn thấy được chân Giang Vọng, cùng với một đoạn mắt cá chân nhỏ gầy, sau đó thì…dừng…bước…bên cạnh cô.
“Ấy.” Anh bất thình lình nói.
Thời Niệm Niệm ngẩng đầu.
Anh đón lấy ánh nắng, do ánh mặt trời nên mày khẽ nhíu, vươn tay với cô: “Em vẫn chưa đưa cho tôi bản kiểm điểm đó.”
Thời Niệm Niệm sửng sốt, vào buổi tối thứ tư ở lớp bồi dưỡng, sau khi cô bị giáo viên phát hiện đang viết hộ bản kiểm điểm thì không viết tiếp nữa, đến khi về nhà thì mới viết nốt.
Lại sau đó nữa thì cô ngã bệnh, đến bệnh viện, đến khi về thì quên luôn chuyện này.
Cô sờ túi, khẽ thở phào.
Vẫn may, còn ở trong túi.
Cô lấy ra một tờ giấy được gấp làm hai ngay ngắn đưa cho Giang Vọng.
Ánh mắt của mọi người xung quanh đều dừng trên người bọn họ, tiếng ồn ào lan tràn, còn có tiếng ho khan cố ý giấu đầu lòi đuôi, muốn cho người ta không chú ý đến cũng khó.
Vương Kiến Bình đứng trên đài cao nhíu mày, cúi người tới gần microphone: “Làm cái gì thế làm cái gì thế! Sao, bản tự kiểm điểm mà cũng phải để cho người khác viết hộ cho em hả?”
Người đứng nhì viết bản tự kiểm điểm, lại còn bảo người đứng nhất viết hộ cho anh ta.
Thật mẹ nó kỳ lạ đấy.
Cái anh chàng Giang Vọng này, phải viết bản tự kiểm điểm mà chẳng hề thấy ngượng, cứ thẳng thắn tự nhiên đứng trên đài cao, hơi cúi người, hai ngón tay cầm microphone, từ từ đọc theo bản tự kiểm điểm.
Giọng nói trầm thấp từ tính của chàng trai truyền ra qua loa, có chút cà lơ phất phơ và không nghiêm túc.
“Giọng nói của Giang Vọng nghe cũng hay thật đấy, mình yêu mất rồi!”
“Cậu có yêu cũng vô dụng thôi, chẳng phải người ta đã có người mình thích rồi đó sao, vừa nãy còn show tình cảm* đó kìa, chậc chậc, đại ca show tình cảm quả nhiên là không giống người thường, thế như chẻ tre vậy.”
(*)
Nguyên văn convert là “tú âи áι”: theo ý tui hiểu là làm trò thân mật trước mặt mọi người =))) hi vọng là tui hiểu đúng.“Bọn họ đã bên nhau rồi hả? Chẳng phải Thời Niệm Niệm là người được hạng nhất sao, thế mà cũng yêu sớm á?”
“Giang Vọng cũng được hạng hai đó, chẳng phải vẫn phải đứng trên bục đọc kiểm điểm đó sao, hơn nữa, đây là Giang Vọng đó, nếu anh ấy thích mình thì mình cũng có thể cười ba ngày ba đêm lận, lại còn đánh nhau vì cậu nữa! Ôi tâm hồn thiếu nữ của mình! Cho nên chắc chắn là đã bên nhau rồi!”
“Mình muốn nhập hồn vào thiên tài Thời Niệm Niệm quá đi!!!”
…
Vương Kiến Bình cũng nhanh chóng phát hiện ra rằng để Giang Vọng đọc bản kiểm điểm trước mặt tất cả mọi người như vậy là một quyết định sai lầm, mọi người căn bản chẳng nghe lọt nội dung bản kiểm điểm là gì.
Ông ta ho khan một tiếng, cắt ngang ‘bài diễn thuyết’ của Giang Vọng: “Được rồi, sau này phải chú ý, về lớp đi!”
Cùng với việc tiết trời vào thu thì kì thi giữa kì cũng càng ngày càng gần.
Thứ tư có trận bán kết thi đấu bóng rổ, vì trước đó đầu gối Giang Vọng bị thương, tuy rằng cũng đã tốt lên nhiều rồi nhưng Từ Phỉ cũng không thể không biết xấu hổ mà xin anh ra sân được, huống chi chân của chính cậu ta cũng đã lành rồi, vì thế nên tự mình ra sân.
Lần này rút thăm khá được, đấu với lớp hai, tức là lớp chọn, thắng rất dễ dàng.
Kết quả vòng bán kết ngày hôm sau không rút được phiếu trắng*, đấu với với lớp tám, thua rất thảm.
(*) Ý chỉ được vào thẳng mà không phải thi đấu.Dường như Từ Phỉ cũng đã hơi hơi hiểu được vì sao hôm đó sau khi chơi xong Lý Lộc lại ném bóng về phía Giang Vọng, không phải là chưa từng chơi thua lần nào, nhưng cái cảm giác bị ghì chặt xuống đất đánh một cách tàn nhẫn thật sự là quá khó chấp nhận.
Với cái tính tình kia của Lý Lộc, một thoáng xúc động thôi là mất hết lí trí, lại còn dám ném bóng về phía Giang Vọng.
Ăn cơm xong, Thời Niệm Niệm đi một chuyến tới phòng in ấn, photo thêm một bản ghi chép vật lí mà Hoàng Dao đưa cho cô kia.
Ngày đó cô không đến học lớp bồi dưỡng, Giang Vọng ở cùng cô ở bệnh viện nên đương nhiên cũng sẽ không đi học.
Photo xong Khương Linh lại đi mua đồ uống rồi hai người mới cùng nhau đi về khu dạy học.
“Hôm qua mình nghe lớp trưởng lớp hai nói có lẽ Hứa Chí Lâm sắp phải đi rồi.” Khương Linh kéo cánh tay Thời Niệm Niệm, mắt gục xuống, thoạt nhìn có hơi buồn bã không vui.
“Đến…trường khác sao?”
“Không, anh ấy vốn chỉ là giáo viên thực tập, hình như vẫn đang còn học đại học, nghe bọn họ nói cái gì mà…tuyển thẳng lên nghiên cứu sinh ấy, mình nghe cũng không hiểu lắm.”
Đối với cụm từ ‘tuyển thẳng lên nghiên cứu sinh’ thì quả thật học sinh cấp 3 sẽ không hiểu biết gì nhiều, Khương Linh lơ mơ nói, “Dù sao thì có lẽ qua một khoảng thời gian nữa anh ấy sẽ phải trở về học thạc sĩ rồi.”
“À.” Thời Niệm Niệm suy nghĩ, “Vậy có phải cậu sẽ không được, gặp…thầy ấy nữa không?”
“Đúng vậy.” Khương Linh mếu máo, “Nhưng mà nếu anh ấy không còn là giáo viên nữa thì mình có thể công khai theo đuổi anh ấy rồi!”
Thời Niệm Niệm nở nụ cười: “Cậu thích thầy ấy vậy à?”
“Đúng vậy.” Khương Linh gật đầu, lẩm bẩm, “Anh ấy rất đẹp trai mà.”
Hai người cùng nhau lên tầng về phòng học, gần đây trong lớp đang có một phong trào, có rất nhiều nữ sinh gấp hoa bách hợp, chỉ cần một tờ giấy ghi chú hình vuông nhỏ thôi là có thể gấp được rồi.
Khương Linh đi học rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên gấp rất nhiều.
Hoa bách hợp rất khó gấp, vừa nhiều bước vừa phức tạp, Khương Linh khéo tay nên gấp rất đẹp.
Cô ấy vừa về chỗ ngồi thì Trần Thư Thư liền cầm một chồng giấy ghi chú ngồi xuống bên cạnh cô ấy: “Khương Linh, cậu có thể giúp mình gấp mấy cái không?”
“Không.” Khương Linh cười ngả ngớn, từ chối cực kì dứt khoát, “Cái này phức tạp lắm, cậu muốn gấp nhiều thế làm gì?”
Trần Thư Thư khẽ trả lời cô ấy: “Tặng một người.”
Khương Linh cũng học theo khẽ hỏi: “Từ Phỉ hả?”
“Sao cậu biết thế?” Trần Thư Thư rất kinh ngạc.
Khương Linh “Xuỳ” một tiếng, mập mờ nháy mắt với cô ấy: “Các cậu thể hiện quá rõ rồi, mình đã sớm nhìn ra được sau lần sinh nhật hôm trước là các cậu sẽ bên nhau.”
Trần Thư Thư ngượng ngùng gãi đầu, lấy một cái hộp sắt nhỏ đựng bánh quy dưới bàn mình ra, trong đó có vài bông hoa bách hợp.
Khương Linh phì cười thành tiếng: “Cậu có phải con gái không đấy, sao mà gấp xấu thế?”
Trần Thư Thư trợn mắt: “Thế nên mới bảo cậu gấp giúp mình đó!”
“Không phải chứ, là cậu tặng cho Từ Phỉ, sao lại để mình gấp được.” Ngón trỏ Khương Linh chọc chọc bả vai cô ấy, “Lòng thành của cậu đâu hả?”
“…Vậy cũng còn tốt hơn là mình tặng cho người ta cái xấu như vậy, mất mặt lắm đấy.”
“Được rồi.” Khương Linh khụ hai tiếng, tay đặt lên vai Trần Thư Thư, “Nếu cậu đã thành tâm thành ý ngỏ lời, vậy mình đây sẽ mở lòng từ bi giúp cậu vậy, muốn gấp bao nhiêu cái?”
Trần Thư Thư quơ quơ hộp sắt: “Một hộp.”
Khương Linh bật ngón tay cái với cô ấy: “Tình yêu vĩ đại thật đấy. Nhưng mà nhiều thế mình cũng không gấp hết được.”
“Mình cũng sẽ tự gấp, chỉ là để cái của cậu lên mặt trên cùng thôi.” Trần Thư Thư lại chuyển hướng sang Thời Niệm Niệm, đôi tay vòng trước иgự¢ đặt trên mép bàn, đôi mắt chớp chớp nhìn cô.
“…”
Mắt Thời Niệm Niệm nhìn Khương Linh đã bắt đầu gấp, “Mình không biết…gấp cái này.”
“Không khó lắm đâu.” Khương Linh quay đầu nói, “Cậu xem mình cũng học được rồi này, với cái IQ này của cậu chắc chắn học bừa thôi là sẽ biết, mình bày cho cậu.”
Khương Linh lấy một tờ giấy ra đưa cho cô, làm mẫu từng bước một cho cô xem.
Trần Thư Thư vỗ bàn, chắp tay trước иgự¢ xoa xoa, cười lấy lòng nói: “Cảm ơn các cậu nhé!”
Buổi chiều Giang Vọng không đến trường học, nhưng thật ra vẫn nói một tiếng với Thái Dục Tài để xin nghỉ.
Trước đây Thái Dục Tài là chủ nhiệm lớp anh, cũng là một trong số ít người biết chuyện bơi lội của Giang Vọng, thấy buổi chiều anh không đi học nhưng vẫn tới tìm ông xin nghỉ thật sự là khiến ông cảm động không thôi.
Ông an ủi anh: “Không sao đâu! Mọi con đường đều dẫn tới thành Rome mà! Nếu không đi qua được con đường bơi lội này thì chúng ta đổi đường khác! Với thành tích này của em nếu đi theo nghiệp trí thức cũng sẽ có được tương lai xán lạn!”
Nói xong còn vỗ mạnh hai cái lên vai anh.
Giang Vọng nở nụ cười: “Em xin nghỉ chính là để tìm huấn luyện viên bơi lội của em ạ.”
Thái Dục Tài sửng sốt: “Vẫn quyết định bơi lội sao?”
Anh bình tĩnh nói: “Thử lại xem sao ạ.”
“Được, được.” Thái Dục Tài gật đầu, thoạt nhìn cực kì cảm động, lại vỗ vai anh, rồi lại nói một từ “được”.
“Dám đứng lên từ nơi ngã xuống, thầy rất bội phục em!”
Sau khi ra khỏi trường thì Giang Vọng đi một chuyến đến bệnh viện kiểm tra tai trước, vẫn giống như trước, từ từ hồi phục.
Hôm nay trong đội bơi có không ít người, một nửa đều là những anh em cùng đội trước đây của Giang Vọng, cũng có không ít gương mặt mới được tuyển chọn vào.
Vừa thấy anh đi vào thì lập tức nhao nhao bỏ việc đang làm dở xuống, muốn hỏi han nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
Năm ấy Giang Vọng vẫn là thành viên được coi trọng nhất đội, sau đó một loạt chuyện xảy ra, tai bị thương, phải ngồi tù, quả thật là xứng với câu ‘lắm tai nhiều nạn’*.
(*) Gặp nhiều rắc rối.Thời kì đỉnh cao của một vận động viên lại còn rất ngắn, thật sự là đã lãng phí một khoảng thời gian rất dài.
“Tới rồi à.” Trước đó anh có nói với huấn luyện viên là muốn đến, huấn luyện viên nhìn anh một cái, đứng lên, lại ra lệnh cho các thành viên khác trong đội, “Tất cả luyện tập tiếp đi, còn đứng đó làm gì.”
Sau đó đến bên cạnh Giang Vọng, vỗ lưng anh: “Đi, chúng ta đến văn phòng.”
Anh ta rót cho Giang Vọng một cốc nước: “Lần này sao lại quyết định vậy?”
Giang Vọng nhớ tới buổi tối ngày đó khi ở bệnh viện, dáng vẻ cô gái nghiêm túc nói “Chỉ là tôi cảm thấy anh rất giỏi”, mềm mại, dịu dàng, còn có một chút áy náy và ngượng ngùng vì biết được bí mật của người khác.
Thật ra thì khi Giang Vọng bắt đầu tiếp xúc với bơi lội thì có rất nhiều người bảo anh giỏi, quả thật là anh cũng có năng khiếu.
Có lẽ là chưa tới mức khát vọng, nhưng quả thật là anh rất thích cái cảm giác phấn đấu cạnh tranh này.
Đội mũ xưng vương.
Tay anh đút túi uể oải dựa vào tường, nhếch môi, cà lơ phơ phất: “Học hành dễ quá, cũng khó có khi đến đây làm ‘chuột bạch’* xem thế nào.”
(*) Ý là thử xem sao.“Thằng nhóc cậu đó!” Huấn luyện viên cười rộ lên, “Được rồi, qua đây với tôi!”
Anh đã rời đội rất lâu rồi, phải làm lại một loạt các định hướng và vạch kế hoạch lần nữa, rồi lại bơi thêm một đoạn 100m có tính giờ, thành tích thường thường không có gì nổi bật.
Chuyện gì cũng phải bắt đầu lại từ những bước đầu tiên.
Lúc ra khỏi phòng bơi thì sắc trời đã tối sầm.
Anh bắt một chiếc taxi về trường, đến thẳng toà nhà khoa học kĩ thuật, lớp bồi dưỡng sắp vào học rồi.
Vừa mới bước vào lớp thì thấy có một nam sinh đang ngồi bên cạnh Thời Niệm Niệm.
Nam sinh kia là cán sự học tập của lớp một, là lớp chọn, được tuyển thẳng từ trường cấp hai lên, từ trước tới giờ vẫn luôn đứng ở vị trí thứ hai trong kì thi, bây giờ lại bị Giang Vọng ςướק mất hạng hai nên cậu ta xếp thứ ba.
Nam sinh đeo một cái kính gọng đen dày nặng, đang hỏi Thời Niệm Niệm đề bài cuối cùng trong cuộc thi chung kết năm trước, ngồi hơi gần.
Thời Niệm Niệm đưa bài làm của mình cho cậu ta xem.
Cậu ta nhìn một lần, rồi viết ra những điểm chính gần ghi nhớ vào vở.
Vừa mới viết xong thì trên mặt bàn xuất hiện một bóng đen, có một người đứng cạnh bàn, che mất ánh đèn vốn đang rọi xuống vở cậu ta.
“Nhường chút.” Tiếng nói của Giang Vọng có hơi lạnh lẽo.
Những người khác cũng nhìn sang.
Cái dáng vẻ này, rõ là đang ghen tị.
Nam sinh kia cũng có nghe nói tới mấy tin đồn càng ngày càng bất thường trong trường, nhanh chóng nói câu cảm ơn với Thời Niệm Niệm rồi ôm sách quay về chỗ ngồi của mình.
Thời Niệm Niệm lấy vở bài tập phải nộp trong tiết này về, cô viết tên mình lên dòng trên cùng của bài tập.
Chẳng hề nhìn anh lấy một lần.
Cực kì ngầu.
Giang Vọng ngồi xuống cạnh cô, nghiêng đầu nhìn hành động của cô, đầu lưỡi chọc chọc hàm trên, bị cái thái độ này của cô làm cho hơi bực bội.
“Thời Niệm Niệm.” Anh nắm lấy cổ tay đang viết chữ của cô, “Ông đây chỉ mới không đi học nửa ngày mà em đã có thể ngồi cùng với người khác rồi hả?”
Giáo viên dạy lớp bồi dưỡng vẫn chưa đến, mọi người đều rất tự giác làm bài tập của mình.
Trong phòng học yên tĩnh, câu nói kia của Giang Vọng không vang, thậm chí còn đè giọng xuống nên tiếng nói có hơi khàn, nhưng người khác vẫn có thể nghe thấy cực kì rõ ràng.
Cả một đám người ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Thời Niệm Niệm cảm thấy anh rất kì lạ, vị trí trong lớp bồi dưỡng vốn cũng không phải cố định, hơn nữa vừa rồi người bạn kia chỉ hỏi cô đề thi thôi mà.
Tính tình lại còn lớn lối như vậy đấy…
Cô giãy giãy cổ tay bị anh nắm lấy ra, nhưng không giãy được.
“Giang Vọng, anh bỏ, ra trước đi…” Cô nhíu mày nói.
Anh không nhúc nhích.
Mắt Thời Niệm Niệm nhìn xung quanh, cô không thích cái cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm như vậy, nắm tay để lên bàn, cả người nghiêng về phía trước, ghé lại gần.
Làn da của cô rất đẹp, không thấy lỗ chân lông, mắt khẽ ngước nhìn anh, hàng mi dày cong ✓út chớp nhanh, sau đó hạ giọng, trong tiếng nói còn có ý cầu xin, nghe vừa yếu đuối vừa ngọt ngào.
“Anh đừng giận.” Cô nói.
Mặc dù Thời Niệm Niệm cũng không biết rốt cuộc là anh tức giận vì cái gì, cũng không chắc là việc anh tức giận có liên quan đến mình hay không mà chỉ muốn nhanh chóng rút được tay ra.
Giang Vọng sửng sốt tại chỗ hai giây.
Thời Niệm Niệm lại giãy tay ra, lúc này dùng sức một chút thì Giang Vọng đã buông lỏng.
Theo tiếng chuông reo, giáo viên dạy lớp bồi dưỡng đi vào, không nói lời thừa thãi gì, vừa vào phòng học đã bắt đầu lấy quyển đề thi của năm trước ra.
Độ khó ở lớp bồi dưỡng rất cao, tốc độ giảng bài lại nhanh, mọi người đều chăm chú nghe giảng.
Trong đề thi kia Thời Niệm Niệm làm sai ba bài, trước khi vào lớp cũng đã nghĩ cách làm lại lần nữa.
Khi đã chắc chắn cách giải của giáo viên cũng giống với cô, cô mới lấy ra một tập giấy nhớ trong cặp sách, đây là cái Trần Thư Thư đưa cho cô lúc ban ngày.
Khương Linh đã bày cho cô cách gấp hoa bách hợp, nhưng có lẽ là khả năng làm thủ công của cô không tốt lắm, gấp không được đẹp.
Qua khoé mắt nhìn thấy đôi tay nhỏ gầy trắng nõn của cô gái đang lấy một tờ giấy gấp gấp lật lật dưới bàn, một tay Giang Vọng chống đầu, nghiêng đầu nhìn động tác của cô ở dưới bàn.
Tóc mái của cô đã hơi dài quá, vẫn chưa kịp đi cắt, có hơi chắn tầm nhìn, vì thế cô kẹp lên, tóc mái hai bên sườn mặt dán vào thái dương, lúc gấp giấy thì mày khẽ nhíu lại, miệng khẽ nhếch, lộ ra chút ngốc nghếch đáng yêu.
Giang Vọng nhìn một lúc.
Rồi hỏi: “Đang gấp gì thế?”
Thời Niệm Niệm ngẩng đầu nhìn anh: “Hoa bách hợp.”
Giang Vọng nhìn cô gấp một lát, cũng nhớ được hầu hết cái bước, xé một nửa tờ nháp gấp theo.
Hai phút sau, bàn tay anh đưa sang, đặt đoá hoa bách hợp trong tay ra trước mắt Thời Niệm Niệm: “Thế này à?”
“A.” Thời Niệm Niệm ngẩn người nhìn bông hoa bách hợp trong tay anh, gấp đẹp hơn cô nhiều.
“Đúng vậy, sau đó…” Cô cầm một cây 乃út, dùng cán 乃út cuốn ‘cánh hoa’ thành một đường cong, “là thế này.”
Cô tới gần trong vô thức, lúc cuốn cánh hoa thì một bàn tay còn vịn cổ tay Giang Vọng, đuôi tóc quét qua lòng bàn tay anh.
Giang Vọng hơi ngồi thẳng lên, yết hầu trượt lên trượt xuống, chậm rãi nghiến răng.
Thời Niệm Niệm khẽ nói: “Anh gấp…đẹp thật đấy.”
Đầu ngón tay anh cầm lấy bông hoa bách hợp, nhẹ nhàng xoay một vòng, rồi chợt nâng tay lên.
Cài đoá hoa ấy vào vành tai cô.
Ngón trỏ móc lên sửa lại tóc mái bên thái dương cho cô.
Thời Niệm Niệm giật mình nhìn anh, khi đầu ngón tay hơi lạnh của anh chạm vào tai cô thì cả người cô lập tức cứng đờ.
Giang Vọng nghiêng đầu nở nụ cười: “Xinh đẹp thật đấy.”
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Vọng: Oaaaa vợ của anh xinh đẹp thật đấy.
Hết chương 28.