Cấm Tình - Chương 69

Tác giả: Tử Tử Tú Nhi

Hắn căn bản chính là vô lại!
“Chúng ta đến bệnh viện kiểm tra!” Tôi không chịu thỏa hiệp, thân mình cách xa gã một chút!
“Mày nói cái gì?” Gã nắm chặt tay, không ngờ tôi sẽ nói như vậy, bàn tay lại giương lên đe doạ. Tôi nhớ lại sự đau đớn trước đó, theo bản năng nhắm mắt lại, né tránh, chờ một đòn giáng đến, vậy mà lại nghe thấy gã tru lên!
Tôi mở mắt ra, bàn tay đang giơ tay lên của gã bị Đường Diệc Diễm chộp lấy, chỉ dùng một chút lực mà ngón tay của gã gần như biến dạng. Gã lập tức phát ra tiếng tru giống như heo bị Gi*t, đau đến nhe răng trợn mắt.
“Diệc Diễm!” Tôi tới gần, nhìn đám người đang vây xung quanh, trong số họ có vài người đã nhận ra Đường Diệc Diễm, hình như nghĩ tới cái gì, bèn khe khẽ nói nhỏ! Tôi giật mình cả kinh, không được, Diệc Diễm vừa mới lên làm tổng tài, Đường thị không thể xảy ra chuyện được.
“Diệc Diễm… Đừng!” Tôi chạy tới, giữ chặt cánh tay Đường Diệc Diễm. “Chúng ta đi!”
Đường Diệc Diễm không chịu bỏ qua, gắt gao vặn cánh tay của gã đàn ông kia, trong mắt tất cả đều là lửa giận, nghiến răng nghiến lợi.
“Diệc Diễm!” Ánh mắt anh gần như muốn Gi*t người, tôi cầu xin, người càng ngày càng đông, nếu có ai đột ngột gọi cho phóng viên.
“Chúng ta đi thôi… Diệc Diễm!” Tôi kéo anh, ôm lấy thân mình của anh, vẻ mặt âm ngoan của Đường Diệc Diễm dịu đi một ít, đám đông xung quanh cũng làm cho anh hơi cố kỵ. Anh cắn răng, hung hăng đá một cước vào gã đàn ông kia, hắn lảo đảo rồi nặng nề gục xuống, giống như chó, bốn phía bỗng vang lên tiếng trầm trồ khen ngợi, tôi vội vàng kéo Đường Diệc Diễm rời đi.
“Anh muốn Gi*t hắn!” Ngồi lên xe, Đường Diệc Diễm nhìn hai má của tôi, phẫn hận mở miệng, tay đập vào vô lăng.
“Em không sao!” Ánh mắt anh là thật sự, tôi sẽ không hoài nghi anh sẽ làm vậy, nhưng anh cũng không nên… “Diệc Diễm, gã đó, chúng ta không thèm nhìn là được!”
Đường Diệc Diễm quay đầu nhìn tôi, không nói không rằng, hai tay giữ chặt vô lăng, tôi vươn tay đặt trên tay của anh. “Diệc Diễm!”
Sắc mặt Đường Diệc Diễm dịu đi một chút, anh thở dài, nắm tay của tôi, ma sát. “Bên kia, em đã giải quyết xong rồi sao?”
“Ừ!” Tôi khẽ gật đầu, nếu như vậy cũng có thể chấp nhận, coi như đã giải quyết rồi đi!
Chỉ là, tôi vừa mới nhìn thấy… tất cả các đầu mối đều không rõ ràng, tôi có thể làm như không thấy, yên tâm ở bên cạnh Diệc Diễm sao? Tôi thất thần quay đầu nhìn anh, Diệc Diễm, chúng ta… sẽ có hạnh phúc sao?
“Em suy nghĩ gì thế?” Đường Diệc Diễm buông tay tôi ra, vỗ về hai má của tôi. “Duyệt Duyệt, em còn nợ anh nhiều lời giải thích lắm!”
“Diệc Diễm…” Tôi vừa muốn giải thích với anh, nhưng ngay chính bản thân tôi cũng hỗn loạn không chịu nổi .
“Trước hết, anh đưa em đến nơi này đã!” Đường Diệc Diễm thu hồi tay, ngồi thẳng người, thần bí đá lông nheo với tôi một cái.
“Anh…” Tôi mở miệng, hoang mang nhìn anh.
Đường Diệc Diễm chỉ cười không nói, khởi động xe, thuần thục xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ.
Ngay sau đó, xe nhanh chóng dừng lại trước một tiểu khu, chợt nghe đến bên trong truyền đến thanh âm cười vui đùa giỡn. Xe từ từ đi vào, màu xanh của lá cây ánh vào mắt, dòng suối nhân tạo trong cụm cây xanh, núi giả, trên cỏ, rất nhiều trẻ em đáng yêu đang vui đùa ầm ĩ, trên mặt chúng đều tràn đầy nụ cười hạnh phúc, yên bình!
Đây là…
Đường Diệc Diễm dừng xe lại, tắt máy, nghiêng người thay tôi tháo dây an toàn, kéo tay tôi qua. “Ra ngoài nhìn xem!”
Chúng tôi xuống xe, đi bộ trên con đường nhỏ, nghênh đón từng gió nhẹ nhàng thổi qua mặt, mang theo mùi thơm của hoa.
“Thích nơi này không? Đây là nhà mới của chúng ta!” Đường Diệc Diễm nắm tay tôi, đứng trước một khu chung cư năm tầng. “Ở tầng bốn!”
Tôi ngửa đầu, ánh mặt trời chói mắt đang мơи тяớи mắt tôi. “Diệc Diễm!”
“Nơi này hầu hết là thành phần tri thức, tầng trệt cũng không cao, quan trọng, đây là một tiểu khu ấm áp, mọi người đều hoà thuận!”
“Diệc Diễm!” Tôi cảm động nhìn anh, hóa ra anh vẫn biết tôi không thích Thanh Viên, không thích nhà cao tầng, lại càng không thích cùng giao tiếp với người trong xã hội thượng lưu, anh đã sắp xếp chu toàn tất cả!
“Lên đó nhìn xem!” Anh nắm chặt tôi, khoé miệng cong lên, tôi vui vẻ gật đầu, theo anh bước lên bậc thang, nhẹ nhàng từng bước đi tới căn nhà của chúng tôi, hạnh phúc của chúng tôi!
Một căn hộ sáng, ba phòng đơn giản và hai phòng khách, trang trí thanh lịch, trong không khí không có mùi gay mũi, ngoài một bàn trà nhỏ, cái gì cũng không có!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc