“Cô biết không?”
Tôi lắp bắp kinh hãi.
“Vốn dĩ ta còn tưởng rằng, ít nhất nó có thể vững vàng chờ cho đến khi ta già, khi ta không thể phản kháng được nữa. Suốt mấy năm qua nó ẩn nhẫn không phải đều là vì như vậy hay sao? Nhưng vì cô, nó dám tuyên chiến với ta!” Trong mắt lão gia tử chẳng những không có phẫn nộ, ngược lại là kinh hỉ!
“Lão gia tử…”
“Tiểu Diệp, cô rất thông minh! Ta nghĩ cô vẫn luôn hiểu được, Giang Minh là con trai độc nhất của ta, cho dù mẹ nó có làm ra chuyện đại nghịch bất đạo đến thế nào, cho dù ta để cho hai mẹ con nó lưu lạc bên ngoài suốt mấy năm trời, nhưng cuối cùng, ta vẫn không thể nào mặc kệ giọt máu duy nhất của Giang gia. Cho nên, năm đó cô mới có thể đánh cược tất cả đi trợ giúp nó, đúng không?”
“Dù rằng đến cuối cùng cô cũng chỉ là lợi dụng nó, lợi dụng nó để hoàn thành công cuộc trả thù của cô!”
Thân mình tôi run lên. Thì ra, thì ra lão gia tử đều biết hết, ông ấy cái gì cũng biết, biết ý định trả thù của tôi, biết Giang Minh giả vờ phục tùng, biết năm đó chúng tôi làm tất cả đều là vì có thể trở lại Giang gia, đoạt lại hết thảy!
Nhưng tại sao, tại sao ông ấy rõ ràng đã biết tất cả mà vẫn còn muốn bị rơi vào cạm bẫy?
“Giang Minh rất lỗ mãng, Dụς ∀ọηg gì cũng đều thể hiện ra bên ngoài, như vậy rất nguy hiểm! Nó như thế căn bản không có năng lực bảo trụ cả cơ nghiệp mà ta vất vả cả đời mới có được. Cho nên, ta muốn nó bước vào thế giới tàn nhẫn để tôi luyện, mẹ Giang Minh chẳng qua cũng chỉ là một nước đi của ta. Muốn mưu đoạt gia sản của ta đâu chỉ có một người phụ nữ như bà ấy, nhưng ta chỉ cho phép bà ấy sinh Giang Minh cho ta. Bởi vì, bà ấy cũng giống như cô, bề ngoài tưởng như vô hại, thực chất lại cất giấu một tâm địa khôn khéo. Đáng tiếc, cô không nên yêu một người nào trước đó, như vậy chỉ biết hại bản thân cô, cũng có lẽ, kẻ cường giả vốn không nên yêu người nào, như vậy sẽ chỉ khiến cho kẻ địch có cơ hội tính kế!”
Trước mắt, khuôn mặt của lão gia tử bỗng nhiên làm cho tôi nghĩ đến một người, Đường Triết Lý.
Ông ấy lúc này đây lại khiến cho tôi nghĩ đến Đường Triết Lý!
Cũng đồng dạng tâm ngoan thủ lạt, lãnh huyết đối đãi với người thân của mình. Bất đồng là, Giang lão gia tử chỉ dùng sự gian khổ đi tôi luyện Giang Minh, còn Đường Triết Lý lại không chút lưu tình hủy diệt kẻ phản bội!
Nhưng kết quả đều giống nhau, đều làm cho đối phương hận mình đến thấu xương!
Những người lập nên một sự nghiệp cường đại như vậy, rốt cuộc suy nghĩ thế nào, chỉ sợ, tôi vĩnh viễn sẽ không thể nào hiểu được!
“Nếu vậy, Giang Minh đã trở nên lớn mạnh như trong dự đoán của ngài rồi sao?” Mấy năm qua, Giang Minh chứng tỏ với bên ngoài rằng cậu ta là một kẻ phong lưu, ăn chơi trác táng. Tuy rằng, tôi mơ hồ cảm nhận được sự thay đổi của cậu ta, nhưng giống như ông ấy đã nói, Giang Minh có sao?
Lão gia tử cười cười lại khiến lòng tôi càng thêm rối loạn.
“Tiểu Diệp… Giang Minh sẽ còn vượt xa sự tưởng tượng của cô!”
Thân thể của tôi giống như bị điện giật, lặng ngắt ở nơi nào, khó có thể tin nhìn lão gia tử đang cười cười, kiểu cười đắc ý như vậy… có thứ gì đó chậm rãi khuếch tán!
Ông ấy dường như rất vừa lòng, vừa lòng với một Giang Minh do chính tay ông ấy “đúc” ra?
“Lão gia tử… Tôi đã quyết định rời khỏi đây, tôi rất cảm kích sự chiếu cố suốt ba năm qua ngài dành cho tôi!” Tim đập hỗn loạn làm tôi không muốn ở trong căn phòng này thêm một phút nào nữa. Nơi đây bỗng làm cho tôi cảm thấy sợ hãi, cảm thấy xa lạ, tất cả mọi thứ tôi từng quen thuộc dường như trở nên không giống thật, cả con người sống ở đây nữa!
Tôi không thể nào trấn tĩnh được, chỉ muốn thoát đi!
“Tiểu Diệp!” Lão gia tử đứng lên. “Ta già đi, ta sẽ buông tay để cho Giang Minh tiếp quản tất cả, cho nên… cho dù nó xúc phạm tới cô, ta cũng không thể can thiệp vào!”
Tay tôi trở nên căng thẳng. Lão gia tử, ông đang ám chỉ điều gì? Rốt cuộc, còn có bao nhiêu chuyện mà tôi không biết? Ba năm qua, lòng tôi vốn tràn đầy ý nghĩ đã nắm trong tay hết thảy, đến tột cùng còn bị lợi dụng bao nhiêu nữa?
“Ra ngoài đi!” Lão gia tử hướng về phía tôi xua tay, thở dài. “Sau này, có lẽ Giang gia chúng ta sẽ thực xin lỗi cô!” Tôi cô đơn xoay người rời khỏi, tôi vẫn không thể từ trong nỗi khi*p sợ phục hồi tinh thần lại, tất cả đều rối loạn. Hậu quả tôi căn bản không thể tưởng tượng được, lão gia tử vẫn biết hết, biết tất cả, ông ấy cũng đoán trước được cả chuyện tương lai. Chỉ có điều, tôi vẫn tưởng mình là chúa tể, thế mà lại bị đùa bỡn trong tay người khác đến là buồn cười. Suốt ba năm, quân cờ thực sự… là tôi sao?
Tôi thống khổ nhắm mắt lại rồi từ từ mở ra. Cách đó không xa, phía cuối hành lang, Giang Minh đang lẳng lặng đứng đó.
Thân mình tôi cứng đờ, lăng lăng chôn chân một chỗ, quên cả hô hấp.
“Tiểu Diệp, Giang Minh sẽ còn vượt xa sự tưởng tượng của cô!”
Rốt cuộc, rốt cuộc ông ấy muốn ám chỉ điều gì? Là điều gì?
Chúng tôi đối diện thật lâu, ánh mắt cùng giằng co giữa không trung.
Trước mắt, Giang Minh lại xa lạ đến như vậy, làm cho tôi sợ hãi!
Nhưng tôi không thể khi*p đảm. Đã xong, tất cả đã kết thúc! Bây giờ tôi chỉ cần rời khỏi nơi này, mọi thứ sẽ hoàn toàn chấm dứt. Điều tôi muốn làm chính là rời đi, không còn bất cứ sự liên quan nào đến tập đoàn Giang Nguyên!