Cấm Tình - Chương 30

Tác giả: Tử Tử Tú Nhi

Tôi chưa từng nghĩ rằng bản thân mình lại lâm vào tình cảnh như vậy, một mặt bị Đường Diệc Diễm độc chiếm, một mặt lại để tình cảm dụ hoặc, lần lượt ở sau lưng Đường Diệc Diễm hẹn hò, gặp gỡ Việt Phong.
Thế mà tôi lại cảm thấy kiểu lén lút này kích thích dị thường, không khống chế được cảm xúc, muốn ngừng mà không xong!
Có đôi khi nhìn chính mình trong gương, tôi lại thấy hoang mang, khuôn mặt vẫn không thay đổi, nhưng không che dấu được biểu hiện thẹn thùng của một cô gái, chỉ có lúc tắm rửa xong mới lộ ra.
Gần đây, Đường Diệc Diễm thường nhìn tôi chằm chằm với vẻ đầy yêu thương, ánh mắt không chút kiêng nể gì của hắn khiến tôi lo lắng sợ hãi.
Tôi biết có một số việc không thể che giấu được lâu, nhưng tôi vẫn từ từ chìm đắm trong đó, không thể tự thoát ra.
Tôi nghĩ, tôi cũng giống như Đường Diệc Diễm, vì yêu mà điên cuồng liều lĩnh, thề sống ૮ɦếƭ không rời!
Chỉ là, loại mâu thuẫn tâm lý này làm cho tôi bất an, sợ hãi, ngày đó chắc chắn sẽ đến, vấn đề là thời gian dài hay ngắn mà thôi. Nếu bị Đường Diệc Diễm phát hiện, chúng tôi sẽ không thể bình an giống như lời Việt Phong đã nói, hậu quả… Tôi không dám tưởng tượng…
“Hôm nay em chuẩn bị một chút, buổi tối đến tham dự một bữa tiệc với anh.” Sáng sớm, Đường Diệc Diễm ngồi ở đầu giường đóng cúc tay áo, thản nhiên nói, giọng điệu tuy mềm nhẹ nhưng vẫn không để cho người khác cự tuyệt.
Tôi im lặng ngồi trên giường. Tiệc ư? Hắn chưa bao giờ mang tôi đến những nơi như thế, trước kia cũng chỉ tiếp xúc với bạn bè hoặc đám lâu la của hắn, chơi bời, đua xe. Ngoài chú Lý ra, tôi chưa từng gặp người nhà của hắn, nói gì đến chuyện đi vào cái thế giới chỉ biết đến tiền tài kia.
Thế mà bây giờ hắn lại muốn tôi tham gia bữa tiệc này, hắn có ý gì, muốn cho toàn thế giới đều biết sao? Trường hợp này không thể không có phóng viên .
Không, tôi bắt đầu sợ hãi, tôi chỉ cần giống như trước kia, chỉ cần đứng phía sau hắn là đủ lắm rồi. Tôi không muốn lộ diện trước mắt mọi người, nếu vậy, cả đời này tôi thật sự sẽ không có cách nào thoát khỏi hắn.
“Buổi tối sẽ có người đến giúp em trang điểm…” Thấy tôi chần chờ, Đường Diệc Diễm tiếp tục nói, hắn đứng lên, thong dong khoác bộ âu phục lên người, dường như không chút nào cảm nhận được sắc mặt tôi đã trở nên xanh mét.
“Em…”
“Đừng cố ý chọc giận anh, hậu quả em sẽ không thể gánh chịu nổi đâu!” Giọng nói lạnh lùng của hắn ngăn cản lời từ chối của tôi, hóa ra hắn biết, hắn cũng thấy được sự cự tuyệt của tôi nhưng vẫn một mực khư khư cố chấp, đây mới chính là Đường Diệc Diễm!
Tôi cúi đầu, còn có thể nói cái gì đây?
“Hôm nay em ở nhà đợi họ đến, em theo bọn họ đi mua sắm, chuyên viên trang điểm buổi tối mới đến.” Cài xong chiếc cúc áo cuối cùng, Đường Diệc Diễm đã chỉnh tề đứng trước mặt tôi, thần thái phiêu dật, so với bộ dạng nhếch nhác trên giường cùng vẻ mặt uể oải không phấn chấn của tôi thì đứng là quá đối lập. Thật châm chọc!
Một thân âu phục xa xỉ hoàn mỹ càng tăng thêm cho Đường Diệc Diễm khí chất may mắn, một người con trai anh tuấn xuất sắc như vậy, năm ấy mới có 21 tuổi, gần như đứng ở trên đỉnh thế giới, khiến người ta phải đố kị, đố kị ông trời quá bất công, cái gì cũng đều dành cho hắn không một chút keo kiệt.
Nhưng hắn không phải đứa con được Thượng Đế sủng ái, hắn là ác ma. Một ác ma tàn nhẫn!
“Nghỉ ngơi thêm chút nữa đi! Tối hôm qua em mệt muốn ૮ɦếƭ rồi!” Đường Diệc Diễm cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán tôi một chút. Quả thực gần đây Dụς ∀ọηg của Đường Diệc Diễm dường như đặc biệt tràn đầy, hắn luôn không ngừng muốn tôi, buổi sáng ngoài mệt mỏi nằm ở trên giường, tôi ngay cả ngón tay cũng không thể động đậy!
Nghe thấy tiếng đóng cửa tôi mới cho phép những dây thần kinh đang buộc chặt của mình giãn lỏng, tôi vô lực tựa vào mép giường, thở dài. Sự rầu rĩ vẫn đè nén trong иgự¢. Những ngày bị nhốt như thế này rốt cuộc còn kéo dài bao lâu nữa, còn phải chịu đựng cuộc sống như vậy thêm bao lâu?
Một lúc sau, chuông cửa bỗng vang lên.
Cửa vừa mở, một đám người theo nhau bước vào, trong tay cầm rất nhiều thứ.
“Diệp tiểu thư, là Đường tiên sinh gọi chúng tôi đến, tôi là Trương Tuyết Ngưng!” Người phụ nữ đi đầu thân mật cười với tôi.
Tôi vươn tay, khoé mắt xinh đẹp kia hơi nhếch lên, nụ cười sáng lạn nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy chói mắt.
“Xin… chào!” Tôi liếc mắt nhìn những người đứng sau, Đường Diệc Diễm có phải đã quá khoa trương rồi không, hắn muốn tôi đi tham dự lễ trao giải sao?
“Được rồi, mọi người bắt đầu chuẩn bị đi, công việc như đã phân công!” Trương Tuyết Ngưng khẽ vỗ tay, những người khác lập tức tất bật vào việc. Toàn bộ phòng khách không ngừng vang lên những tiếng “binh binh bang bang”, nghe thì sôi động, nhưng thật ra vẫn là bầu không khí trầm lặng.
Trương Tuyết Ngưng thong dong giao nhiệm vụ cho mỗi người, tất cả đều tiến hành đâu vào đấy. Ai cũng nói người con gái xinh đẹp chỉ là bình hoa, ít nhất cô gái trước mặt tôi đây cũng đủ giỏi giang để người ta phải bội phục, trên người cô ấy còn toả ra hơi thở làm cho người khác không thể bỏ qua.
“Diệp tiểu thư, bây giờ chúng ta sẽ đi chọn quần áo cho phù hợp một chút!” Dứt lời, Trương Tuyết Ngưng đi đến bên người tôi, nét mặt tươi cười như hoa, dường như cô ấy đặc biệt thích cười, đối với ai cũng thong dong cười như vậy, giống như gió mùa xuân.
“Được…” Lúc cô ấy nhìn tôi, tôi lại có chút co quắp, xấu hổ gật gật đầu.
Lái xe đã ở dưới lầu chờ chúng tôi. Xe trực tiếp đi tới khu mua sắm sầm uất của thành phố, nơi có các cửa hàng quần áo với những thương hiệu lớn trên thế giới.
Nhân viên cửa hàng đối đãi với chúng tôi vô cùng khách khí, đại khái chắc cũng biết Trương Tuyết Ngưng, nếu không, nhìn bộ dạng tôi như vậy, bọn họ còn có thể cúi đầu khom lưng với tôi sao. Thế giới này là thế, vật chất và Dụς ∀ọηg. Tiền chính là tấm vé thông hành vạn năng, đi đến đâu cũng có thể thích ý hưởng thụ những ánh mắt cực kỳ hâm mộ của người khác, khiến cho lòng hư vinh của bản thân bành trướng đến cao điểm.
Nếu Đường Diệc Diễm không được sinh ra trong môi trường như vậy, hắn sao có thể muốn làm gì thì làm, sao có thể giam cầm tôi như vậy!
Đó là sức mạnh của đồng tiền, là nguồn gốc của tất cả tội ác.
Rõ ràng cảm thấy đau, thấy ghét, nhưng lại không thể không vì nó mà khom lưng.
Bởi vì người ta phải sinh tồn, phải sinh tồn trong cái thế giới này!
“Lấy cái này đi!”Sau khi thử đến n bộ đồ, Trương Tuyết Ngưng nhìn tôi trong chiếc váy hở lưng màu trắng hài lòng gật đầu.
Tôi thầm thở dài. Cuối cùng đã xong, tôi không thích thử quần áo trước mặt nhiều người như vậy, có lẽ những người này cảm thấy vinh quang, tự hào, với tôi mà nói, nó chính là một loại tra tấn, cho nên tôi vĩnh viễn cũng không thể hòa nhập với cuộc sống trong xã hội thượng lưu này, ngay cả khi tôi đứng ở vị trí trung tâm.
Thanh toán xong, người bán hàng nhanh chóng mang quần áo đi đến chỗ đậu xe, đứng sau chúng tôi, cung kính giao cho Trương Tuyết ngưng: “Quý khách đi thong thả!”
Thái độ phục vụ rất tốt, nhưng tôi cảm thấy, chỉ có vài bước chân thô, cần gì phải đưa tiễn đến như vậy, thật đúng là rắc rối!
Nhưng xem ra Trương Tuyết ngưng đã quá quen với thái độ kiểu này, cho nên chỉ thong dong gật đầu, tập mãi thành thói quen, để người bán hàng thuận tiện mở cửa xe, trước hết mời tôi ngồi xuống, rồi tự mình tiến vào trong.
Tôi nghĩ, cô gái như vậy mới thích hợp với thế giới của Đường Diệc Diễm!
“Cô… là người Đường gia sao?” Trên xe, tôi không nhịn được sự tò mò đối với cô ấy.
Trương Tuyết Ngưng khẽ lắc đầu: “Tôi là thư kí của Đường tiên sinh!”
“Ừm!” Bây giờ thư kí còn phải quản cả chuyện của tình nhân của ông chủ nữa sao? Vậy quả thật là quá mệt!
Lúc này, điện thoại của tôi vang lên, là Trần Việt Phong. Vì không muốn cho Đường Diệc Diễm phát hiện, tôi đổi tên anh thành “Trần Duyệt”, vừa nhìn đã biết là tên của con gái.
Tôi khẽ gật đầu với Trương Tuyết Ngưng, hơi nghiêng người, nhận điện thoại.
“Bên cạnh em có người à?“
“Ừ!“
“Hôm nay thế nào? Anh rất nhớ em!” Giọng nói của Việt Phong nghe như đang rất vui.
“Ừm, em cũng vậy!” Khóe miệng tôi cong lên, nhịn không được khẽ cười ra tiếng, sự ngọt ngào tràn khắp Ⱡồ₦g иgự¢.
“Tiểu Diệp, nói em yêu anh đi!”
“Sao cơ?” Không thể nào, Trương Tuyết Ngưng đang ở ngay đây, tôi bối rối liếc nhìn cô ấy một cái, cô ấy lại nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như không hề chú ý tới tôi.
“Nói đi, anh đang nghe.” Tiếng cười nặng nề của Việt Phong truyền đến. “Tiểu Diệp…”
“Ờ…ừm… em…yêu anh…” Tôi ôm điện thoại, mơ mơ hồ hồ nói thật nhanh, mặt lập tức đỏ bừng. Ở đầu dây bên kia, Việt Phong lập tức cười phá lên.
“Anh cũng yêu em, rất muốn ôm em vào lòng, cho đến vĩnh viễn!”
“Việt…”
“Tiểu Diệp…”
Em cũng vậy, hận không thể bay ngay đến bên anh, nhưng… em lại lực bất tòng tâm, chỉ có thể đứng ở chỗ xa nhìn anh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc