Cấm Tình - Chương 27

Tác giả: Tử Tử Tú Nhi

Tôi vừa mở cửa, tiếng ՐêՈ Րỉ của phụ nữ lập tức truyền đến bên tai, tôi sợ tới mức vội vàng dừng chân lại. Đường Diệc Diễm lại vô sỉ đến mức… biểu diễn ngay trước mặt tôi sao?
Tôi chậm rãi quay đầu, hình ảnh vốn được hình dung trong não lại không xuất hiện, chỉ có Đường Diệc Diễm đang ngồi trên ghế sô pha, hai tay dang rộng, lưng dựa vào đệm ghế, tay phải còn cầm một vật gì đó màu đen – là điều khiển từ xa!
Tôi ngạo mạn tới gần, tiếng ՐêՈ Րỉ khó nghe kia lại càng lúc càng lớn, tôi rốt cuộc cũng biết, tiếng động đó là từ trong ti vi phát ra. Mà Đường Diệc Diễm lúc này cũng đã ngẩng đầu nhìn tôi, hắn nhìn tôi từ trên xuống dưới, âm lãnh cười cười rồi quay đầu đi. Tôi theo tầm mắt của hắn nhìn về phía trước…
Tôi trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm ti vi. Trên màn ảnh chỉ có một cô gái toàn thân trần trụi cưỡi trên thân thể một người đàn ông, đầu ngửa lên, cơ thể cuồng loạn vặn vẹo, trên khuôn mặt khó nén được khoái ý, khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng, thân mình không ngừng chớp lên, thở gấp, ՐêՈ Րỉ, đong đưa đầy phóng đãng…
Mà người đó… lại chính là tôi!
Không! Không!
Tôi vội lấy tay che miệng không cho mình hét ra tiếng, liểu mạng phe phẩy đầu, lui về phía sau.
Tôi không thể tin nổi tất cả những thứ mình đang nhìn thấy. Không, đây không phải là tôi, không thể nào!!!
“Phấn khích không? Anh yêu ૮ɦếƭ đi được bộ dạng em ở trên người anh thở gấp, lúc đó mới là thành thực nhất!” Đường Diệc Diễm không biết đã đi đến bên người tôi từ lúc nào, hắn ôm tôi, đầu lưỡi ướƭ áƭ ghê tởm liếm quanh vành tai của tôi!
“Đồ vô sỉ…” Tôi đẩy mạnh hắn ra, kích động rít gào, hai tay không ngừng đánh lên người hắn: “Đường Diệc Diễm, đồ biến thái, đồ hạ lưu!”
“Diệp Sương Phi!” Đường Diệc Diễm dùng sức bắt lấy tay tôi: “ Con đường này là do em tự mình chọn!”
“Anh điên rồi! Điên rồi! Anh muốn thế nào? Muốn đùa ૮ɦếƭ tôi sao?” Tôi đau đớn gào thét.
“Diệp Sương Phi, anh nói lại một lần nữa, trở về bên anh, bằng không, anh sẽ cho cả thế giới biết em dâm đãng đến thế nào!”
“Không…” Tôi hét lên, liều mạng che tai lại. Không! Tôi không muốn nghe! Ác ma, ác ma!
“Cho dù ૮ɦếƭ em cũng không thoát khỏi tôi được đâu! Tốt nhất là em đừng có chọc giận tôi! Dù sao thì cơ thể của em, tôi vẫn còn muốn hưởng thụ…” Đường Diệc Diễm tuyệt tình gỡ cánh tay của tôi ra. Tiếng ՐêՈ Րỉ từ trong ti vi truyền đến cũng sắp đem tôi bức điên rồi, nó nhắc nhở tôi tối qua tôi đã vô sỉ đến cỡ nào khi nằm trên người Đường Diệc Diễm thở gấp, nằm bên người ác ma…
Không phải, không phải! Đây không phải là tôi, không phải tôi! Tôi điên cuồng lao tới trước ti vi, tay bắt đầu dùng sức kéo giật đầu máy!
Tôi không có, tôi không có! Nữ nhân kia không phải là tôi, không phải tôi! Cuối cùng, tôi từ chỗ đang ra sức đập phá lại biến thành vô lực ngồi bệt xuống, nức nở.
Tại sao? Tại sao?
“Đứng lên!” Đường Diệc Diễm kéo thân thể của tôi qua, tôi quơ quơ, hai mắt sưng đỏ trừng hắn.
“Ngày mai dọn đến đây, đừng ngỗ nghịch anh, bằng không…”
“Bằng không?” Tôi ngắt lời hắn, học theo giọng điệu của hắn. Đường Diệc Diễm nhíu mày nhìn tôi. “Bằng không sẽ thế nào? Làm cho tôi thân bại danh liệt à?” Tôi còn có tôn nghiêm sao?
“Vậy sao? Ha ha ha ha ha…” Cười, tôi nở nụ cười, đầu tiên là chậm rãi cười mỉa, sau đó bắt đầu điên cuồng cười to, nước mắt cũng rơi xuống. “Ha ha ha ha…”
“Diệp Sương Phi…” Bộ dạng thất thường của tôi hình như đã dọa Đường Diệc Diễm nhảy dựng, hắn nắm chặt đầu vai của tôi, tôi vẫn tiếp tục cười, cười điên loạn, cười đến tan tim nát phổi. “Ha ha ha ha ha…”
“Dừng lại! Em dừng lại cho anh…” Đường Diệc Diễm rít gào bên tai tôi, tay giữ chặt lấy cơ thể đang khủng hoảng của tôi. Tôi vẫn không ngừng lại, càng thêm dùng sức để cười, khoé miệng Đường Diệc Diễm bắt đầu run rẩy, trong mắt có cả sự kinh hoàng. “Diệp Sương Phi, em dừng lại ngay cho anh…”
“Anh đang sợ hãi sao?” Tôi đột ngột dừng lại khiến hắn trở tay không kịp, kỳ quái nhìn tôi chằm chằm. “Đường Diệc Diễm, anh đang sợ hãi đấy à? Sợ đã bức tôi đến phát điên rồi?”
Đường Diệc Diễm khẽ run lên, tôi quả nhiên đã nói đúng suy nghĩ của hắn.
Tôi nhếch môi hừ lạnh, chậm rãi nói: “Sẽ không… ít nhất không phải bây giờ… Tôi sẽ không điên, tôi muốn trơ mắt nhìn anh thống khổ, nhìn anh tuyệt vọng!”
“Đường Diệc Diễm, cảm ơn quà sinh nhật của anh! Tôi suốt – đời – khó – quên!”
Đường Diệc Diễm nhìn tôi, trong mắt hiện lên một chút đau đớn, hai tay đặt ở đầu vai tôi khẽ buông ra. Cuối cùng, hắn ôm chầm lấy tôi, áp chặt tôi vào lòng, nỉ non: “Anh chỉ là quá yêu em, quá yêu em mất rồi, yêu đến nỗi ngay chính bản thân anh cũng thấy sợ. Nhưng mà tại sao, em lại không chịu hiểu…”
oOo
Hai ngày sau.
“Chúng ta chia tay đi!” Tôi đờ đẫn đứng trước mặt Trần Việt Phong, lạnh lùng nói. Những vết bầm tím trên mặt anh còn chưa tan hết, khoé miệng Trần Việt Phong khẽ run rẩy một chút, lăng lăng nhìn tôi, siết chặt tay lại: “Tiểu Diệp…”
“Việt Phong, đây là cách tốt nhất! Đối với cả anh và em đều tốt!” Tôi cố nén nỗi đau trong lòng, nói những lời trái với lương tâm. Đã xong, tất cả đều xong rồi, có giãy dụa cũng vô dụng. Ngay từ đầu tôi đã biết, nhưng lại ngu xuẩn trốn tránh. Bây giờ tôi rốt cuộc cũng bị trừng phạt, tôi có thể ૮ɦếƭ, nhưng không thể mất đi một chút tôn nghiêm cuối cùng, không thể làm cho bố mẹ tôi thấy hổ thẹn. Tôi đấu không lại lòng tự tôn của mình.
Đường Diệc Diễm không bao giờ nói đùa, nếu tôi phản kháng, hắn thật sự sẽ làm giống như lời hắn nói, để cho cả thế giới, để cho Trần Việt Phong nhìn thấy cảnh tôi và hắn…
Không, tôi không thể chấp nhận nổi, vì thế tôi đã thoả hiệp. Tôi đã thua, tôi lại phải trở về bên người ác ma, tất cả đều là một vòng tuần hoàn ác tính, không ngừng lặp lại, không ngừng tra tấn tôi!
Trần Việt Phong chăm chú nhìn tôi thật lâu, không nói một lời nào, sự bi thương trong mắt anh đang không ngừng lưu chuyển khiến tôi đau đớn.
Trần Việt Phong, tạm biệt! Cảm ơn hạnh phúc anh đã từng mang lại cho em! Những tháng ngày vui vẻ đó, cả đời này em cũng không thể nào quên được, bởi vì đó là lý do duy nhất khiến em có thể tiếp tục cuộc sống sau này.
Tôi xoay người, không khóc, trái tim dường như đã khô héo những vẫn cảm thấy đau, đau đớn lan tràn khắp cơ thể.
Anh kéo tôi lại, hung hăng bắt lấy tay tôi.
Trần Việt Phong vẫn không nói gì, chỉ cố ý giữ chặt tay tôi, tôi lại dùng sức tránh né, rút tay ra, xoay người, kiên quyết bước về phía trước.
“Tiểu Diệp, nhớ kĩ lời anh nói, sẽ không lâu nữa đâu!” Tiếng nói của anh từ phía sau vang lên, tôi ngừng lại một chút, cắn chặt môi dưới rồi tiếp tục bước tới, chậm rãi tiến đến bên người ác ma…
Đường Diệc Diễm tựa lên cửa xe, hài lòng nhìn thấy tôi đang bước về phía hắn, hai tay khoanh trước иgự¢. Lúc tôi tới gần, hắn còn cố ý ôm chặt tôi, dùng đôi môi lạnh lẽo của hắn hôn tôi, tôi cũng không phản kháng. Chỉ là, tôi không có dũng khí quay đầu nhìn Trần Việt Phong!
Đường Diệc Diễm kéo tôi ngồi vào trong xe, cầm lấy di động, nhẹ nhàng nhấn vài phím rồi đưa tới bên tai tôi.
“Mẹ…” Đầu dây bên kia là giọng nói thân thuộc với tôi.
“Duyệt Duyệt, cuối cùng con cũng gọi điện thoại về rồi! Bố mẹ gọi đến ký túc xá của con, họ nói con đang giúp thầy giáo nghiên cứu luận án gì đó, hầu hết phải ở bên ngoài, vất vả lắm không con?’
Hắn đã dự mưu ổn thoả cả rồi, từng chi tiết đều được tính toán kĩ lưỡng! Tôi vừa nói chuyện vừa liếc nhìn Đường Diệc Diễm.
“Vâng… à, mẹ, không vất vả đâu! Bố mẹ thế nào, có khoẻ không?” Tôi mấp máy miệng, trái tim lại đau đớn từng cơn.
“Ừ, ổn cả! Chuyện của ba con cũng được giải quyết rồi! Không có việc gì đâu, Duyệt Duyệt…” Giọng của mẹ nghe chừng rất vui vẻ: “ Duyệt Duyệt, kết thúc mọi việc, con nhớ về thăm ba mẹ đấy, mẹ rất nhớ con…”
“Dạ…dạ…” Tôi nặng nề mà gật đầu, chua xót nhắm mắt lại, ngay lúc mẹ phát hiện ra cảm xúc của tôi, tôi vội vàng cúp máy.
“Giữ chiếc điện thoại này đi, bên trong có lưu số của anh!” Đường Diệc Diễm nhẹ nhàng hôn lên trán tôi một cái, khoé miệng cong lên, sau đó bắt đầu khởi động xe. Xe lướt đi trên mặt đường, tôi vẫn còn thấy được một bóng người cô đơn đứng ở nơi đó không hề nhúc nhích, chỉ đứng yên lặng.
Việt Phong… tôi nắm chặt dây chuyền đang đeo trên cổ, trong lòng không ngừng gọi tên anh, Việt Phong…
Việt Phong… em yêu anh!
Rất yêu anh!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc