“Hô hấp, hô hấp!” Bên tai là những âm thanh hỗn độn, đầu đau quá, đau quá. Tôi liều mạng muốn mở to mắt, nhưng lại vẫn bất lực, chỉ nghe thấy những tiếng vang không ngừng truyền đến bên tai, tiếng kêu la đầy trống rỗng, thanh âm hỗn loạn lạnh như băng của máy móc…
“Truyền máu, tiếp thêm máu!”
“Bác sĩ, huyết áp đang giảm xuống, tim đập rất chậm!”
“Máy tạo nhịp tim, chuẩn bị!”
“Vâng”
“Huyết áp 60, tim đập không ổn!”
“Lại một lần nữa!”
“Vâng”
Ồn quá, thật ồn ào! Tại sao lại ồn như vậy!
Rốt cuộc, tôi mở mắt, chậm rãi lướt qua nơi phát ra tiếng ồn, cách đó không xa, phòng giải phẫu còn chưa kịp ngăn ở bên kia, Đường Diệc Diễm đang được đeo ống thở, bác sĩ cầm trên tay máy tạo nhịp tim lần lượt đánh trên người hắn, thân mình hắn dường như đã hư thoát, dần suy yếu.
“Diệc… Diệc…” Tôi muốn vươn tay ra, muốn gọi tên hắn, nhưng như thế nào cũng không thể, chỉ biết rớt nước mắt. Tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn thân mình Đường Diệc Diễm lần lượt hạ xuống thật mạnh. Trên màn hình, đường cong biểu trưng cho nhịp tim của hắn đang dần chạy thành một đường thẳng.
Không, không… Diệc Diễm… Tỉnh lại đi! Mau tỉnh lại! Đừng ૮ɦếƭ, không được ૮ɦếƭ! Tuy rằng em hận anh, nhưng em thà rằng chính mình ૮ɦếƭ đi, cũng không mong anh sẽ gặp chuyện không may!
Cho đến bây giờ, đau khổ đều là bởi vì em yêu anh, oán hận anh đến như vậy, nhưng lại yêu anh quá sâu đậm, yêu người làm tổn thương chính bản thân em!
Diệc Diễm… Diệc Diễm!
“Tiểu thư, tiểu thư!” Có vài bóng người thấp thoáng trước mắt tôi, nhưng ánh mắt của tôi lại thẳng tắp nhìn về vị trí của Đường Diệc Diễm.
“Tiểu thư… Tiểu thư…”
“Hô hấp, hô hấp…” Hô hấp? Là ai đang gọi tôi? Bảo tôi hô hấp?
Đúng vậy, tại sao lại cảm thấy lạnh thế này, tại sao tất cả dường như đều trở nên nhẹ bẫng, tại sao lại cảm thấy mờ mịt.
“Bác sĩ, cô ấy mở to mắt, nhưng không hiểu tại sao vẫn không có phản ứng?”
“Bác sĩ, huyết áp đã hạ xuống mức thấp nhất!”
“Tăng áp!”
Vì cái gì, càng ngày càng lạnh, dần dần, tai không còn nghe được bất cứ âm thanh nào nữa, chỉ có ong ong không ngừng, thân thể dường như trở nên thật nhẹ. Thậm chí tôi bắt đầu cảm giác được linh hồn không chịu khống chế muốn thoát ly thể xác.
Đúng vậy, sao tôi lại quên, sao lại quên mất, lúc giằng co với Đường Tỉ Lễ, hắn đã đâm một nhát rất sâu bên hông tôi, nhưng tôi không mở miệng, chỉ quan tâm đến Đường Diệc Diễm, hơn nữa lúc lăn từ trên lầu xuống, đầu tôi cũng bị va đập mạnh! Đúng vậy, bác sĩ đang bảo tôi hô hấp, không ngừng bảo tôi, gọi tôi. Nhưng tôi nghe không được, bắt đầu nghe không rõ ràng nữa.
Thứ gì đó trước mắt cũng bắt đầu biến thành một mảnh sương trắng ᴆục ngầu, vô số khuôn mặt quen thuộc xuất hiện chớp nhoáng rồi lại biến mất trước mắt tôi.
Tôi cố gắng nhìn rõ, nhưng tầm mắt cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, bóng đen dần dần bao phủ, giây cuối cùng, tôi rốt cuộc cũng nghe được tiếng tim đập, ngay khi tưởng rằng cái gì cũng không thể nghe được nữa, lại truyền đến được tiếng nói không tưởng. “Sống lại rồi, sống lại rồi, bệnh nhân sống lại rồi!”
Tiếng kêu kinh hỉ, thiết bị hiển thị tiếng tim đập nặng nề của Đường Diệc Diễm, một nhịp, lại một nhịp. Lẽ ra nên vui sướng mới đúng, nhưng tại sao, cuối cùng tôi lại nghe được tiếng cảnh báo phát ra từ thiết bị.
“Giọt…” Là ai. Ngừng hô hấp, tôi không còn khí lực để tìm hiểu nữa, tôi biết, hiện tại tôi mệt mỏi quá, rốt cuộc không tài nào mở mắt ra được. Rất muốn ngủ, rất muốn…
Trong đầu đã là một mảnh trắng xoá, không có giới hạn, không tìm thấy điểm cuối, tôi biết, đi qua đó, nhẹ nhàng mà bước vào, luôn luôn có một nơi thật ấm áp đang chờ tôi. Nơi ấm áp, không có đau khổ, chỉ có hạnh phúc!
Đây là cảm giác của cái ૮ɦếƭ sao? Phải không?
Như vậy…
Diệc Diễm, vĩnh biệt, người đàn ông cùng em dây dưa suốt chín năm!
Em hận anh, nhưng em lại yêu anh nhiều hơn cả, yêu vô cùng!
Xin lỗi anh, hãy để em được giải thoát trước!
“Diệc Diễm, nếu sau này em ૮ɦếƭ trước, anh sẽ thế nào?”
“Nói bậy, Diệp Sương Phi, anh không cho phép em ૮ɦếƭ trước anh!”
“Đường Diệc Diễm, anh tưởng anh là thần chắc? Chuyện gì cũng có thể quản sao!”
“Đương nhiên, anh không cho phép em tàn nhẫn như vậy, em biết rõ là anh không thể chịu đựng được, cho nên, không được!
“Như vậy anh ૮ɦếƭ trước em thì được sao?”
“Chúng ta cùng nhau ૮ɦếƭ?”
“Ha ha ha, sao có thể chứ! Chẳng lẽ chúng ta hô 1,2,3, là sẽ ૮ɦếƭ?”
“Bà xã. Dù sao, anh muốn cả đời này, cả kiếp sau nữa, vĩnh viễn vĩnh viễn đều được cùng em ở một chỗ!”
“Được, ông xã, chúng ta ước định đời đời kiếp kiếp!”
“Đời đời kiếp kiếp…”
Em xin lỗi, Diệc Diễm, xem ra em phải bội ước rồi!
Em nợ anh, vậy thì cứ để em nợ đi, như thế, kiếp sau em mới có thể tìm được anh, tìm được hạnh phúc của chúng ta!
Sau đó…
oOo
Là ai, tôi là ai?
Tôi mê man nhìn người phụ nữ trước mắt. Bà ấy nói, bà ấy là mẹ của tôi. Tôi dại ra nhìn bà ấy, nhưng lại không cảm giác được một chút ấm áp của người mẹ. Người phụ nữ này từ sau khi tôi mở mắt ra vẫn luôn canh giữ bên người tôi, khóc, mỗi lần nhìn tôi, hai mắt lại đỏ bừng, có lẽ bà ấy thật sự là mẹ của tôi, nếu không thì sao lại đau khổ như vậy?
Nhưng tôi thật sự không thể nhớ được, cái gì cũng không nhớ. Bao gồm cả bà ấy!
Nhưng bà ấy dường như cũng không hề phiền chán, không sợ phiền phức mà lần lượt nói cho tôi biết những chuyện trước đây, mỗi khi nhìn thấy sự chua xót trong mắt bà, lòng tôi lại dâng lên một sự khó chịu. Nhưng cũng gần như trong nháy mắt, tôi đã nói tôi không biết bản thân mình là ai, cho nên, nỗi buồn kia gần như cũng là bởi vì sự cố gắng của người phụ nữ này! Một người hết sức xa lạ lại kiên trì với tôi.
Sau khi tỉnh lại vài ngày, có rất nhiều người đến thăm tôi, nhưng một người tôi cũng không quen, mỗi một người trong số bọn họ khi nhìn tôi đều mang theo biểu tình quái dị. Trong ánh mắt có kinh ngạc, khi*p sợ, đáng thương, thậm chí là hoài nghi.
Hoài nghi? Hoài nghi tôi làm bộ mất trí nhớ sao? Nhưng tại sao cần phải làm bộ, nhớ không nổi bản thân mình là ai, nhớ không nổi những gì mình đã trải qua, thậm chí không biết mình có phải là người tốt hay không, loại cảm giác này, ai muốn làm bộ đây?
Hôm nay, bác sĩ nói rằng tôi có thể ra ngoài phơi nắng một chút, tỉnh lại cũng đã được hơn mười ngày, tôi rốt cuộc cũng có thể ra khỏi phòng bệnh buồn chán kia, không cần mỗi ngày đối mặt với bốn bức tường trắng.
Bên ngoài, trời xanh, mây trắng, ai mà không thích!
Tôi nhờ mẹ đẩy giúp xe lăn ra hoa viên. Ánh sáng mặt trời làm cho tôi nheo mắt lại, nâng tay lên để che.
Tôi theo bản năng lấy tay ngăn trở tầm nhìn. Cố mở to mắt, đợi đến khi chậm rãi thích ứng với ánh sáng mãnh liệt, tôi mới từ từ hạ tay xuống, một bóng người lại gắn lên đỉnh đầu tôi.
Tôi ngẩng đầu, nhìn người đàn ông trước mắt… Người đàn ông này… bộ dạng thật đúng là đẹp. Tây trang giày da, ngũ quan xuất sắc, dáng người cao gầy, còn cả đôi mắt đẹp đẽ thâm thúy lóe ra ánh sáng hổ phách.
Anh ta là…
Tôi nghi hoặc nhíu mi. Kỳ quái nhất chính là ánh mắt của người đàn ông này nhìn tôi…
Thâm tình!?
Không ngờ trong đầu tôi lại hiện lên từ đó. Tôi có chút quẫn bách cúi đầu, anh ta làm gì mà nhìn người ta như vậy, không biết tôi sẽ thẹn thùng sao? Kì lạ!
“Tôi… quen anh sao?” Rốt cuộc, tôi nhịn không được mở miệng hỏi, môi khẽ nhếch. Nếu như tôi quen biết anh chàng đẹp trai này, số mệnh có phải đã đối với tôi quá tốt rồi hay không?
Anh ta chua xót cười cười, lắc đầu, sau đó lại gật đầu.
Có ý gì?
Cuối cùng, anh ta không hề trả lời câu hỏi của tôi, mà ngồi xổm xuống bên người tôi. Tôi chú ý lúc anh ta ngồi xuống, lưng có hơi mất tự nhiên cứng đờ. Trên khuôn mặt hiện lên một chút đau đớn, giống như, anh ta cũng bị thương?
“Anh không khoẻ sao?” Tôi lại tò mò hỏi, không rõ vì sao lại có sự tò mò đối với người đàn ông này như vậy.
Thậm chí khi hai tay của anh ta đặt lên tay cầm của xe lăn, tôi cũng không cảm thấy phản cảm.
Anh ta lắc đầu, bao lấy bàn tay đang đặt trên tay vịn bên phải của tôi. “Anh tên là Đường Diệc Diễm. Từ nay… chúng ta có thể làm bạn được không?” Nói xong, ý cười theo khuôn miệng anh ta mở rộng, anh ta cười đến sáng lạn, tựa như lúc ánh mặt trời ngay lúc này đây, ấm áp lòng người!
Khoé miệng tôi cũng cong lên. Có gì không thể đâu!
Lúc này, ánh mặt trời thật sự rất sáng lạn!