Hôm nay Ngôn Hâm về nhà một mình.
Sau khi họp xong, Hà Nhất Triển cũng chẳng còn nhiều thời gian, ăn vội vàng được hai miếng cơm đã phải thay quần áo. Ngôn Hâm bón cho anh thêm vài miếng, rồi hôn chụt lên môi anh một cái. Hà Nhất Triển yêu thương xoa đầu cô, "Thật ngoan."
"Anh mau đi đi, đừng uống nhiều rượu quá, em tự về nhà được."
"Bảo tài xế đưa em về." Anh nhìn bài phát biểu trong tay.
"Không cần đâu, em còn đi siêu thị mua vài thứ, anh mau đi đi kẻo muộn!" Ngôn Hâm đi cùng anh xuống lầu, phất tay bảo anh đi mau, còn cô vội vàng xoay người chạy mất.
Hà Nhất Triển nhìn bóng dáng cô, thư ký Tiểu Lâm đứng cạnh thấp thỏm nhắc nhở: "Tổng giám đốc, sắp tới giờ rồi."
Anh cau mày tiếp tục nhìn cô thêm vài giây mới ngồi vào trong xe nói: "Lát nữa gọi điện thoại cho cô ấy, nếu còn chưa về nhà thì bảo tài xế đi đón."
"Vâng ạ."
Xe vừa ra khỏi bãi đỗ đã bị một bóng hình xinh đẹp vẫy tay ngăn lại, Hà Nhất Triển nhìn thấy người đến, mi tâm càng nhíu chặt.
"James, em chờ anh lâu lắm rồi đó." Mỹ nữ cúi đầu ghé sát đến, mái tóc thẳng suôn mượt rơi xuống bả vai duyên dáng, hương thơm như có như không thoang thoảng xung quanh.
"Sao cô lại ở đây?" Hà Nhất Triển dùng tiếng Anh hỏi.
"Không phải em vừa nói sao, em chờ anh. Mau cho em vào." Mỹ nữ cười dịu dàng, động tác phất tay cũng tạo nên cảnh đẹp. Tài xế nhìn sắc mặt Hà Nhất Triển, mở cửa sau.
"Vừa rồi em đi mua quà cho anh, vừa vặn lại ngay gần công ty nên tới thẳng đây." Nhìn sắc mặt khó coi của Hà Nhất Triển, Rose vội giải thích.
Hà Nhất Triển quay sang, thấy Rose lấy ra một cái túi nhỏ nhỏ, anh lại quay đầu đi, "Không phải của tôi."
"Em mua cho anh, đương nhiên là của anh."
"Thật ngại quá, tôi không thể nhận quà của cô được, bạn gái tôi sẽ giận."
Sắc mặt Rose cứng đờ. Jmaes vốn là người rất lịch thiệp, đây là lần đầu tiên anh trực tiếp từ chối ý tốt của cô. Cánh tay đang cầm túi quà xấu hổ dừng giữa không trung, cô đành đặt túi quà vào giữa hai người. "Chắc bạn gái anh không keo kiệt thế chứ, chỉ là món quà bình thường giữa bạn bè thôi."
"Là tôi keo kiệt, tôi sợ cô ấy giận." Anh cười nhẹ.
Rose nhìn khuôn mặt anh tuấn của Hà Nhất Triển qua gương chiếu hậu, khi nhắc tới bạn gái, biểu cảm của anh trong nháy mắt trở nên nhu hòa. Cô vuốt vuốt tóc, "Mua cũng mua rồi, anh muốn xử lý thế nào tùy anh. Em nói rồi, đây là của anh."
Hà Nhất Triển liếc qua túi quà, cuối cùng hơi gật đầu nói cảm ơn, rồi lại chăm chú nhìn ipad trong tay, không nói tiếp nữa.
Tâm tình Rose chuyển xấu, tầm mắt lưu luyến trên người anh hồi lâu mới chuyển ra ngoài cửa sổ. Một hình bóng quen thuộc xẹt qua, cô nheo mắt nhìn kỹ, ồ? Là cô gái nhỏ kia.
Bên cạnh cô ấy còn có một người đàn ông mặc sơ mi trắng quần dài, dáng vẻ thanh tú cao lớn, trông hai người rất xứng đôi. Nhìn đôi bích nhân, tâm tình Rose đột nhiên tốt hơn chút, quay đầu lại nhìn về phía Hà Nhất Triển, cho dù anh đang cúi đầu nhưng dáng người vẫn đĩnh đạc. Rose cắn môi, hạ quyết tâm.
---------
"Lại gặp nhau rồi." Quý Dao khẽ mỉm cười, cô gái nhỏ chỉ đứng tới иgự¢ anh đang kinh ngạc nhìn anh.
Anh rất vui vì cô không còn lạnh nhạt xa cách như lần trước.
"Chào anh, anh mới tan làm à?" Ngôn Hâm vẫn luôn cảm thấy ngượng ngùng khi gặp Quý Dao. Tuy hơi xấu hổ, nhưng cô vẫn khách khí chào hỏi.
"Đúng vậy. Em đang trên đường về nhà à? Anh đưa em về nhé." Quý Dao đỡ lấy túi đồ trong tay cô. Tuy không nặng lắm, nhưng nhìn bộ dạng luống cuống tay chân của cô lúc nãy, anh đã theo bản năng đi đến bên cạnh cô.
"Không cần, em ngồi xe bus là được." Ngôn Hâm từ chối theo phản xạ, trong lòng thấy hơi bức bối. Trước đây cô toàn đi máy xe, từ khi yêu đương với Hà Nhất Triển thì được anh đưa đón, nên cô không còn dùng xe máy nữa.
Sao có lúc cô lại trở nên vô dụng thế này?!
Cô có thể nhận sự giúp đỡ của Quý Dao, nhưng trong tiềm thức đã nhận định cô chỉ có thể ngồi cạnh Hà Nhất Triển, tất nhiên cũng chỉ có Hà Nhất Triển có thể đón đưa cô.
"Bây giờ rất đông, chắc chắn em không thể len lên nổi xe bus." Quý Dao chỉ ba trạm xe bus ven đường, chỗ nào cũng đầy người. "Anh vừa vặn đi đón Từ Tịch, tới nhà cô ấy rồi em tự về, được không?"
"Tiểu Tịch?" Ngôn Hâm nhíu mày.
"Từ Tịch đang yêu đương cùng đồng nghiệp của anh, Trần Tấn Nhiên, lần trước chúng ta cũng gặp đó." Quý Dao buồn cười nhìn cô, cuối cùng phát hiện Ngôn Hâm cũng có điểm đáng yêu, chỉ có cô là không biết thôi.
Ngôn Hâm hơi mất mặt, đã rất lâu rồi cô không đến Từ gia. Tuy mợ không thèm để ý nữa, rất nhiều lần gọi cô và Hà Nhất Triển đến ăn cơm, nhưng Hà Nhất Triển bận rộn, cô vì anh nên cũng liên tiếp chối từ. Đến Quý Dao còn tinh thông tin tức hơn cô. Ngôn Hâm không muốn thừa nhận mình không biết chuyện này. Quý Dao đã đặt túi của cô lên xe, Ngôn Hâm đành phải ngồi vào cạnh ghế lái ── tựa vào cửa xe.
"Anh không mang em đi bán đâu, nhớ thắt dây an toàn." Quý Dao coi như không nhìn thấy động tác nhỏ của cô, nhẹ nhàng lái xe lên đường.
"Bán em cũng không được tiền." Ngôn Hâm nhỏ giọng nói.
"Bạn gái của tổng giám đốc tập đoàn INC khu vực châu Á, nghe rất đáng giá."
Ngôn Hâm nhìn thẳng Quý Dao, khóe miệng co rút, nửa ngày cũng không nói được một câu.
"Anh đùa thôi." Quý Dao xấu hổ ho khan vài tiếng, tư thế rất có phong vị đàn ông, hủy diệt ba phần khí chất thiếu niên trước kia.
"Sao anh lại đi đón Tiểu Tịch?"
"Trần Tấn Nhiên phải tăng ca, anh đành phải làm tài xế, đưa đón cô ấy an toàn."
"Anh có thể tăng ca thay anh ấy, bảo anh ấy tới đón người."
"Quả nhiên là chị em, lúc trước Từ Tịch cũng nói y như vậy." Quý Dao bật cười. Lúc Trần Tấn Nhiên chuyển lời, còn chờ mong nhìn anh.
May mắn cậu ta không đồng ý, nếu không......, Quý Dao lại nhìn thoáng qua Ngôn Hâm.
Thời tiết oi bức, hôm nay Ngôn Hâm mặc một chiếc váy in hoa, đôi chân thon dài trắng nõn đi đôi giày cao gót 5cm, trông vô cùng đáng yêu.
Quý Dao chăm chú lái xe nên đương nhiên không phát hiện biểu tình và tư thế của Ngôn Hâm đã thả lỏng.
Ngôn gia và Từ gia chỉ cách nhau hai khu nhà, nằm trên cùng một con đường nên chỉ mất thêm chút thời gian, nhưng Quý Dao biết trong khu có siêu thị, khoảng cách sẽ ngắn lại rất nhiều. Anh để Ngôn Hâm xuống xe, còn hỏi thêm một câu: "Thật sự không cần anh đưa em về?"
"Không cần đâu, anh mau đi đón Tiểu Tịch đi, Tiểu Tịch không thích đến muộn." Ngôn Hâm nhìn siêu thị, biết vậy thì về đây mua đồ cho xong. Siêu thị gần nhà đại thúc đắt ૮ɦếƭ đi được! Ngôn Hâm yên lặng thở dài.
Quý Dao chỉ có thể nói: "Vậy em đi nhanh đi, trời tối, đi đường cẩn thận."
"Cảm ơn anh, hẹn gặp lại." Ngôn Hâm thấy Quý Dạo chậm chạp không lên xe, biết là anh muốn nhìn cô đi, nên đành phải chạy chậm rời đi.
Thấy cô khuất bóng, Quý Dao mới quay xe về phía Từ gia.
Trong bữa tiệc, Hà Nhất Triển ra ngoài ban công gọi điện thoại cho Ngôn Hâm, "Tâm can của anh, em về đến nhà chưa?"
"Em về rồi, bên anh xong rồi sao?" Ngôn Hâm đang xem TV, miệng nhai đồ ăn vặt, lúng 乃úng hỏi.
"Vẫn chưa, lại xem TV." Hà Nhất Triển loáng thoáng nghe thấy âm thanh, nha đầu này lại không ngoan rồi.
Ngôn Hâm vội vàng điều chỉnh âm lượng xuống mức nhỏ nhất. Hà Nhất Triển cực kỳ chú trọng lễ nghi khi ăn uống. Khi hai người ở cạnh nhau, chỉ có lúc ăn trái cây, cô mới được mở TV.
"Có nhớ anh không? Hử?" Anh không rảnh so đo với Ngôn Hâm, nhỏ giọng hỏi cô.
"...... Nhớ."
"Hôm nay anh có đến đây không?"
"All night?" Giọng anh khàn khàn.
"...... Hôm nay mẹ em đến nhà bà ngoại, ba thì ngủ rất sơm." Mặt Ngôn Hâm đỏ hồng, cảm thấy mình thật không biết xấu hổ.
"Anh sẽ về nhanh nhất có thể." Đầu Hà Nhất Triển nóng bừng, hơi rượu xông thẳng lên não, thân nhiệt tăng lên, cần phải ôm thân thể mềm mại của cô để dập lửa.
"James?" Ngôn Hâm nghe thấy giọng nói quen quen ở đầu kia truyền đến: "Sao anh lại ở đây? David đang tìm anh đó."
"Cảm ơn cô." Hà Nhất Triển nói xong lập tức lại quay lại dịu dàng nói vào điện thoại: "Bảo bối, chờ anh." Nghe thấy một tiếng "ừm" anh mới ngắt máy.
"Nói chuyện với bạn gái sao?" Rose cười nhẹ, khoanh tay trước иgự¢.
"Ừ." Không muốn cùng nhiều lời với Rose, anh vuốt tây trang đi vào trong hội trường.
"James, anh có thể nhìn em một lần được không?" Rose chặn đường anh, trong mắt không giấu được tình cảm.
"Tôi đã nói rất rõ ràng." Hà Nhất Triển chú ý đến tình hình party, đi vài bước về phía có ánh sáng.
"Nhưng em không muốn từ bỏ." Rose kiên quyết, trong mắt lấp lánh ánh lệ. Thấy Hà Nhất Triển chỉ nhìn đám người, cô bước đến, vuốt áo Hà Nhất Triển, ôn nhu nói: "Chúng ta... rất xứng đôi."
Hà Nhất Triển không chút do dự đẩy Rose ra, lạnh lùng nhìn cô chật vật đỡ cột để đứng vững, "Trong mắt cô, tôi chỉ có chút bản lĩnh thế thôi sao? Hừ......" Anh giơ tay bảo cô đứng lại, "Trước nay tôi chưa từng đáp ứng với các người chuyện gì, nếu muốn lấy cái gì từ chỗ tôi, cứ tự nhiên." Nói xong anh quay đầu đi mất.
"James!"
"Đừng để tôi nhìn thấy cô nữa." Anh chỉ vào Rose, nói xong rồi sải bước rời khỏi hội trường.
Rose nhìn bóng dáng khí phách của Hà Nhất Triển, từ lúc nào anh trở nên không giống anh của trước đây?