Trong văn phòng tổng giám đốc rộng lớn, trên chiếc sô pha đặt giữa phòng, có một đôi nam nữ đang quấn quýt triền miên. Nhìn kỹ một chút, sắc mặt cô gái đỏ bừng, cái miệng nhỏ lẩm bẩm, thu hút toàn bộ hứng thú của người đàn ông đang đè lên người cô.
Ngôn Hâm không nghĩ tới sẽ bị ăn vào lúc này. Cô đã 25 tuổi, chưa từng ăn thịt heo nhưng cũng đã xem heo chạy. Cô ép mình mình thả lỏng, cố gắng xem nhẹ những ngón tay đang ngao du trên thân thể mình.
“Anh xác định muốn làm ở chỗ này?” Ngôn Hâm bình tĩnh hỏi anh. Hà Nhất Triển đã quen với giọng điệu này của cô, chắc chắn cô lại muốn dùng lý lẽ để thuyết phục anh.
Tuy hơi mất hứng, nhưng nhìn cô giả vờ như vậy, anh cảm thấy rất thú vị.
“Em không hy vọng lần đầu tiên của em… vội vàng như thế.” Cô đỏ nói mặt. Dù cảm thấy hơi lúng túng, nhưng cô thật sự nghĩ như vậy.
Mắt Hà Nhất Triển sáng quắc, đầu ngón tay đang đặt trên cạp ҨЦầЛ ŁóŤ của cô dừng lại một chút, anh đã cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ nơi nào đó. Muốn anh hoàn toàn buông tay, anh tình nguyện từ bỏ dự án đã xây dựng suốt ba tháng còn dễ hơn.
Có cái gì anh muốn mà không lấy được? Cô gái nhỏ đang nằm dưới thân anh xinh đẹp ngọt ngào như thế, thật sự khiến anh đỏ cả mắt. Cảnh đẹp đang ở ngay trước mắt, nhưng trong lòng anh lại hơi do dự.
Hà Nhất Triển chậm chạp không chịu ngồi dậy, ánh mắt kiên định bức người đó cứ nhìn cô chằm chằm, tay anh vẫn chậm rãi vỗ về thân thể cô. Ngôn Hâm nghĩ, chắc chắn anh có kiên nhẫn tiếp tục triền miên với cô, nhưng cô thật sự không muốn bị người ngoài bắt gặp ……
Thẹn quá thành giận, Ngôn Hâm túm lấy cổ áo anh, nói: “Trên sô pha, anh dám?!”
Hai người giằng co không tiếng động cho đến khi cửa bị gõ hai tiếng. Ánh mắt Ngôn Hâm hoảng loạn, còn Hà Nhất Triển thong thả đứng dậy, chỉnh lại váy cho cô, giúp cô mặt lại nội y. Ngón cái của anh còn xượt nhẹ qua nụ hoa cô, nhìn thấy cô run rẩy, anh mới lạnh giọng cho người bên ngoài tiến vào.
Tiểu Lâm không dám nhìn nhiều, vội vàng đặt cơm hộp lên bàn, rồi cụp mắt lui ra ngoài. Trước khi đóng cửa, anh ta liếc mắt nhìn thấy quần áo tổng giám đốc không chỉnh tề, cổ áo có dấu vết nhăn nhúm……
Tổng giám đốc bị nắm cổ áo!
Hà Nhất Triển xếp đồ ăn ra bàn, hai người yên lặng ăn cơm. Ngôn Hâm uống liền mấy ngụm nước trái cây, dòng nước mát lạnh theo yết hầu chảy xuống dạ dày, khiến thần kinh căng thẳng của cô được thả lỏng. Nhìn anh vẫn không chỉnh trang lại quần áo, cô chỉ coi như không thấy gì, ăn đồ ăn trong bát của mình.
“Anh xin lỗi.” Hà Nhất Triển nhìn Ngôn Hâm, tay vẫn cầm đũa, vừa gợi cảm lại vừa gần gũi khiến cô nhìn không chớp mắt. “Em nói đúng, anh là bạn trai của em, đích xác không thể khiến em ủy khuất. Lần sau anh sẽ suy xét tìm địa điểm tốt hơn.” Dáng vẻ lạnh lùng vừa rồi biến mất, anh trở lại là Hà Nhất Triển săn sóc mà Ngôn Hâm quen thuộc.
Lần đầu tiên anh đứng đắn thảo luận chuyện này với cô…… Cô hơi lúng túng, đột nhiên cảm thấy Hà tổng lạnh lùng dễ nắm bắt hơn.
“Loại chuyện nhỏ như ăn cái gì cứ để anh quyết định là được rồi, nhé?” Anh xoa đầu Ngôn Hâm. “Mấy loại nước này uống ít thôi… Nhà anh có nước trái cây nguyên chất, tự mình làm vẫn tốt hơn mà, đúng không?” Anh ôn hòa giải thích. Thấy Ngôn Hâm vừa cắn ống hút vừa dùng ánh mắt của một con thú nhỏ nhìn mình, anh thở dài, đặt ly nước trái cây của mình vào trong tay cô, “Ly này cũng cho em, sau này thỉnh thoảng cũng có thể mua… Anh làm không uống sao?”
Ngôn Hâm cong mắt cười, gật đầu: “Đương nhiên phải uống, chú làm nhất định rất ngon.”
Yết hầu của Hà Nhất Triển lăn lộn lên xuống: “Không được gọi anh như thế.”
Ngôn Hâm bĩu môi, “Em không quen… gọi tên anh.”
Chênh lệch tuổi tác giữa hai người khá lớn, nhưng anh là bạn trai của cô mà. Anh khẽ nhếch khóe miệng, ghé sát vào tai cô nói mấy chữ, khiến Ngôn Hâm đấm anh liên tiếp.
“Em không cần, em còn đang khảo sát anh đấy!” Chú già này đúng là không biết xấu hổ!
“Em nên chuyển anh lên chính thức đi.” Hà Nhất Triển nhướng mày, đã khảo sát lâu rồi còn gì. Thời gian trước, biểu hiện của anh rất tốt, được chuyển lên chính thức chức cũng là bình thường, huống chi năng lực của anh cường đại như thế cơ mà.
“Đó là chuyện khác.” Thấy anh chuẩn bị nổi bão, cô vội vàng sửa miệng: “Đương nhiên là bạn trai chính thức, gọi chú cũng là một loại tình thú mà.” Ngôn Hâm thề, đôi khi cô thật sự không cố ý nói như vậy.
Hà Nhất Triển “à” một tiếng, khóe miệng nhếch lên, cười xấu xa: “Hóa ra Tiểu Hâm thích kiểu này.”
“……”
Cuối cùng Hà Nhất Triển ép cô cho anh một danh phận, cô nghịch ngợm chớp chớp mắt gọi anh là “anh trai” làm da đầu anh căng lên. Trong đầu của tiểu nha đầu thật không biết có cái gì, toàn một đống ý đồ xấu.
Khi nghe cô gọi hai tiếng “anh trai” kia, nơi nào đó của anh thoải mái ngóc đầu dậy. Chẳng có biện pháp nào, anh đành phải đuổi cô đi, không cho cô lởn vởn trước mắt mình nữa. Hiệu suất làm việc được khôi phục theo tiêu chuẩn, tiểu nha đầu cũng ngoan ngoãn đến phòng nghỉ ngủ trưa. Không còn ai làm anh phân tâm, lý trí tự nhiên cũng được thu hồi. Nghĩ đến khoảnh khắc mất khống chế vừa rồi, anh chợt hiểu ra, hóa ra không chỉ có tiểu nha đầu bị ảnh hưởng.
--- -------
Mấy ngày sau Hà Nhất Triển không còn quấn quýt si mê Ngôn Hâm không kiêng nể gì như trước kia nữa, lúc sắp chia tay anh cũng chỉ thân mật hôn môi cô, đôi tay luôn quy củ để một bên. Ngôn Hâm nhẹ nhàng thở ra, trái tim treo cao nhiều ngày cũng được yên ổn. Hai người tiếp tục giả vở như không quen biết khi gặp nhau ở công ty gặp. Tiểu Lâm vừa nhìn là hiểu ngay, hơi kinh ngạc khi tổng giám đốc lại có thể chấp nhận như vậy, rồi lại cảm thấy nhất định có lý do sâu xa nào đó. Anh ta đã đi theo tổng giám đốc nhiều năm, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy Hà tổng ghen vì ai …… Anh ta thật là vô tội mà!!
Ngôn Hâm ngồi ghế cả một buổi trưa, nên cầm ly nước đến phòng trà nước nghỉ ngơi, duỗi người vận động. Một mùi hương quen thuộc tới gần, Hà Nhất Triển xoa Ϧóþ bả vai cô, lực tay nhẹ nhàng khiến cô thoải mái thở dài một hơi.
“Dùng sức thêm chút nữa.”
Hà Nhất Triển nhướng mày, lực tay mạnh thêm ba phần, Ngôn Hâm bị đau, lại nói: “Nhẹ chút.”
“Thật khó hầu hạ.” Anh cười khẽ, cúi đầu nói vài câu bên tai cô. Ngôn Hâm thẹn thùng trừng mắt nhìn anh. “Già rồi còn không đứng đắn.”
Anh khẽ hôn lên môi cô, “Buổi tối không thể đón em, anh còn một cuộc họp, ngày mai đưa em đi ăn ngon được không?” Trước đây hai người đều liên lạc bằng tin nhắn, nhưng hôm nay anh xuống giám sát tiến độ công trình, tình cờ nhìn thấy cô nên mới đi theo, thuận tiện thân thiết với cô một chút.
“Anh cứ làm việc đi, về đến nhà em sẽ gọi lại cho anh.” Ngôn Hâm đáp lời, lúc quay đầu nhìn thấy Lệ Lệ mặt mày khi*p sợ nhìn mình. Sắc mặt Ngôn Hâm đại biến, vội vàng cầm cốc nước của mình kéo Lệ Lệ rời đi.
“Tiểu Hâm, cậu cậu cậu… Anh ấy… Anh ấy… Hai người…” Lệ Lệ lắp bắp, không nói nổi một câu hoàn chỉnh. Hình ảnh kia quá chấn động, Hà tổng dịu dàng mát xa cho Ngôn Hâm, nào có giống tổng giám đốc ngày thường mềm cứng không ăn?
“Cậu bình tĩnh, nhỏ giọng thôi, nhỏ giọng thôi.” Ngôn Hâm không biết nên nói thế nào, tuy Lệ Lệ không phải là bạn thân của cô, nhưng giao tình của hai người cũng không tồi. Suy nghĩ một chút, Ngôn Hâm đành thành thật khai báo Hà Nhất Triển là bạn trai của cô, hai người quen biết trước khi anh hợp tác với công ty cô.
“Trời ơi, hóa ra cậu là đại tiểu thư.”
“Không phải, anh ấy chỉ là đối tác làm ăn của cậu tớ thôi, bắn đại bác tám lần cũng không tới.”
“Tới hay không cái gì, cậu lên nhầm thuyền giặc rồi.”
Ngôn Hâm không còn lời nào để nói. Lúc này cô phản ứng nhanh nhẹn, thấp giọng dặn dò: “Lệ Lệ, cậu cũng thấy rồi đấy, mình không muốn hấp dẫn ánh mắt của người khác. Nhiều nhất là hai ba tháng sau anh ấy sẽ về tổng công ty, đến lúc đó sẽ không còn công việc nào trực tiếp qua lại với bên công ty chúng ta nữa. Khi đó bọn mình mời cậu và bạn trai cậu ăn cơm, được không?”
Hai mắt Lệ Lệ tỏa ánh sáng, vẻ mặt bát quái, biểu tình mâu thuẫn, sau khi nghe được câu kia của Ngôn Hâm, liền đồng ý luôn: “Được! Nhưng cậu phải nắm chặt kim cương vương lão ngũ này, mình còn chờ làm phù dâu của cậu đấy, ha ha ~”
“……” Tốc độ gì thế này, chỉ có cô là không bình thường sao, sao đến Lệ Lệ còn đùa thế này.
“Nhưng cậu phải kể rõ ràng cho mình quá trình hẹn hò của hai người, không phải tuổi tác của anh ấy hơi lớn sao, hihi, hóa ra anh ấy thích kiểu như thế này…”
Ngôn Hâm không muốn nhiều lời, chỉ có thể trả lời mơ hồ, bọn họ nào có hẹn hò gì, toàn bộ quá trình chính là ăn ăn ăn…… Cuối cùng vì một ly nước trái cây mà suýt chút nữa cô bị ăn luôn.
Nửa đêm nằm trên giường, cô nghĩ, khi Hà Nhất Triển trở về tổng công ty, tuy khoảng cách không coi là xa, nhưng cũng không thể gặp mặt ăn cơm mỗi ngày giống như bây giờ. Mỗi người một phương chắc chắn sẽ phải chạy tới chạy lui, tự nhiên cô thấy hơi buồn, hơi khổ sở. Hiện tại anh chủ động đối xử tốt với cô như vậy, thời gian lâu dần, hai ba ngày không gặp cô, liệu anh có chán cô không?
Bên kia đang mở hội nghị video, Hà Nhất Triển nghiêm túc nghe cấp dưới báo cáo, đột nhiên sống lưng lạnh run. Cấp dưới ngừng lại nhìn anh một chút, anh vẫy vẫy tay ý bảo tiếp tục, nhưng đầu óc thì đã bay xa.
Tiểu nha đầu ngủ rồi sao? Có nhớ anh không?
Vì nhớ cô mà anh cảm thấy vừa ngọt ngào vừa gian nan.