Cha ƠiSau buổi nói chuyện tối hôm đó, tôi đã không còn xa cách anh nữa, ngược lại, tôi càng lúc càng dựa vào anh hơn. Tuy rằng tôi cũng không có chút nào nhắc đến chuyện tôi biết anh là cha của Hạt Dẻ, nhưng với thái độ của anh, tôi nghĩ là anh không ngủ như tôi đã tưởng, có lẽ lúc đó anh muốn thử tôi chăng.
Tôi càng chắc chắn chuyện này hơn khi một lần đi câu cá tập thể, thằng nhóc Tô Kiệt vô tình nói: “Hạt Dẻ này, anh nghe chị San nói, chú Lăng Tranh là bạn trai của cô Hạ, mà bạn trai nghĩa là chồng phải không, vậy Hạt Dẻ phải gọi chú Lăng Tranh là cha đúng không?”
Lúc đó, cả người tôi đều cứng ngắc, tôi nhìn sang anh, thấy anh cũng đang nhìn tôi một cách chăm chú. Hạt Dẻ ngơ ngác trước câu nói của Tô Kiệt, có lẽ thằng bé chưa phản ứng được.
Một hồi, nó mới đi đến bên tôi, đôi mắt ánh lên vẻ mong chờ, khát khao, tay nó níu lấy ống quần tôi, ngập ngừng hỏi: “Hạt Dẻ được gọi chú là cha đúng không mẹ?”
Tôi cúi xuống, xoa đầu con, tôi biết lâu nay nó khát khao một người cha như thế nào, tôi lại nhìn anh, ánh mắt anh vẫn đang nhìn vào tôi, như thể một kẻ tội đồ đang chờ đợi xét xử, bản án có thể là khoan hồng hoặc là tù chung thân.
Tôi không trả lời mà chỉ nói: “Điều này con phải hỏi chú Lăng Tranh mới đúng.”
Hạt Dẻ có vẻ không chờ được, nó lập tức quay sang Lục Lăng Tranh, nhưng có người còn nóng lòng hơn nó, anh bỏ cả cần câu xuống, chạy đến bế Hạt Dẻ lên, không đợi nó mở lời, anh đã nói: “Đương nhiên là được rồi, con gọi ta là cha, ta sẽ rất vui.”
Hạt Dẻ cười khúc khích, tiếng của nó phát ra rõ to cái từ mà bấy lâu nay nó không được kêu: “Cha ơi!”
Anh cũng kích động đáp: “Ơi, cha đây!” – trong mắt anh là niềm hạnh phúc không nói nên lời, anh bước đến gần tôi, một tay bế Hạt Dẻ, một tay nắm lấy tay tôi, nhìn tôi mỉm cười, nụ cười này rạng rỡ hơn bao giờ hết.
Mọi người xung quanh đều vỗ tay chúc mừng, còn nói anh phải câu được thật nhiều để mở tiệc chúc mừng, vì cuối cùng tôi đã đồng ý chấp nhận anh. Ai cũng không biết ý nghĩa của từ cha ấy là như thế nào, chỉ có Trần Hạo và chị Mạn Thanh là phức tạp nhìn chúng tôi.
Tối đó về nhà, Trần Hạo đã hẹn anh ra nói chuyện riêng. Tôi vốn lo lắng, định đi theo xem sao, vì Trần Hạo từng nói, nếu tìm được cha của Hạt Dẻ thì sẽ cho anh ta một trận tơi bời.
Thế nhưng chị Mạn Thanh lại cản tôi lại, chị ấy nói: “Đàn ông bọn họ nói chuyện, chúng ta tốt nhất không nên xen vào. Hơn nữa, chuyện này Lục Lăng Tranh sẽ phải trải qua nếu như muốn ở bên cạnh em. A Hạo muốn nói cho cậu ta biết, em cũng là có chỗ dựa.”
Nghe vậy, tôi không đi theo nữa, trong lòng vừa lo lắng cho Lục Lăng Tranh, vừa cảm động, tôi biết Trần Hạo cũng chỉ vì lo lắng cho tôi, anh không muốn tôi phải chịu những uất ức như 3 năm trước nữa. Đến khi hai người quay về, thì má phải của Lục Lăng Tranh hơi sưng, môi cũng nứt ra, rướm máu.
Tôi chạy lại sức thuốc cho anh, Hạt Dẻ cũng lo lắng ngồi bên cạnh, nhìn chằm chằm vào chỗ vết thương, còn luôn miệng hỏi: “Cha có đau không cha?”Từ khi được gọi anh là cha, có vẻ như thằng bé rất thích thú với từ này, khi nói gì cũng thích thêm từ đó vào.
Anh giả bộ nhăn mặt, nói với Hạt Dẻ: “Cha đau lắm, nhưng nếu như con thổi thổi thì cha sẽ không đau nữa.”
Hạt Dẻ nói: “Thiệt không? Vậy con thổi thổi cho cha nha.” – Nói xong, thằng bé phồng má lên thổi y như thật, bộ dạng đáng yêu vô cùng.
“Cám ơn con nha, Hạt Dẻ thật là giỏi, cha đã không đau nữa rồi.”
Nghe anh khen và nói hết đau, Hạt Dẻ rất vui mừng, nó bẽn lẽn cười, có lẽ nó cảm thấy vui vì mình đã giúp anh hết đau.
Tôi thì không tin như vậy, lo lắng nhìn những vết thương trên người anh, Trần Hạo trước đây đã từng học võ, nên anh ra tay nhất định không nhẹ, khẳng định không chỉ trên mặt, mà trên người cũng có vết thương.
Lục Lăng Tranh nhìn tôi, mỉm cười, anh nắm lấy tay tôi, đưa lên môi hôn một cái, rồi cười nói: “Anh không sao, đã cướp đi em gái nhà người ta, thì phải chịu thôi. Hơn nữa, là anh có lỗi với mẹ con em, anh xứng đáng.”
Tôi biết, anh đang gián tiếp thừa nhận anh là cha Hạt Dẻ. Tôi cúi đầu, không nói gì, chỉ lo xức thuốc.
Anh chợt đưa tay ôm cả tôi và Hạt Dẻ vào lòng, dịu dàng nói: “Anh đã bỏ lỡ một khoảng thời gian của hai người, từ hôm nay, cho dù có xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ luôn luôn bên cạnh hai người, làm chỗ dựa cho em và con.”
Tôi nghe thấy Hạt Dẻ thì thào gọi: “Cha ơi.”
Riêng tôi, tôi đã không nói gì, chỉ dựa vào lòng anh gật đầu.Chúng tôi sẽ không bao giờ đánh mất nhau nữa.