Sự Thật Bất NgờSáng sớm, hôm nay tôi dậy sớm hơn mọi khi, lo cầm cái vòi nước tưới cây, trong đầu lại đầy suy nghĩ ngổn ngang. Thực chất là nguyên đêm hôm qua tôi đã không ngủ được, cái cảm giác mềm mềm ướt ướt ấy, còn cả cảm giác tê dại khi anh cắn vào môi tôi nữa,mỗi lần nhớ tới hôm qua là tôi lại không nhịn được đỏ mặt.
Có điều không hiểu vì sao, tôi lại cảm thấy cái cảm giác ấy có mợt chút quen thuộc, khi anh đưa lưỡi vào trong, tôi lại có cảm giác như chuyện này đã từng xảy ra rồi, thế nhưng từ trước tới giờ tôi đâu gặp anh lần nào, anh ưu tú như vậy, nếu như trước đây có gặp thì thể nào cũng không quên được mới đúng chứ.
Đang suy nghĩ miên man thì sau lưng tôi chợt vang lên tiếng nói: “Chào buổi sáng!”
Thật là làm tôi giật mình, anh đi đường chẳng hề có tí âm thanh nào. Tôi quay đầu lại nhìn, anh trông rất khó chịu, đang lấy tay xoa xoa đầu, có vẻ như nhức ghê lắm, lát nữa anh phải ra bến tàu rồi, liệu như vầy có ổn không, tôi liền nói:
“Anh cảm thấy khó chịu à, em có nấu một ít canh giải rượu để trong bếp ấy, anh uống một ít nha.”
Anh dùng giọng vô lực đáp lại: “Cũng được, cảm ơn em!”
Tôi buông cái ống nước ra, tắt nước, rồi đi vào trong bếp, múc một chén canh giải rượu, tính đem ra cho anh, ai ngờ vừa quay người lại thì anh đã đứng đằng sau từ lúc nào.
Tôi giật mình, cái tay cầm chén cũng không tự giác nghiêng một chút, may mà anh nhanh tay lẹ mắt đỡ giùm tôi, không thì đổ mất rồi. Cảm giác được bàn tay to lớn của anh đang bao lấy tay mình, tôi không khỏi lúng túng, vội vàng rút tay ra, đặt chén canh vào tay anh, nói:
“Anh mau uống đi, thứ này uống khi còn nóng sẽ có tác dụng hơn đấy.”
“Ừ.”
Có lẽ là do uống rượu, giọng nói của anh nghe khàn hơn thường ngày, vì vậy nó lại thêm một chút quyến rũ, dụ hoặc không nói nên lời, tôi bất giác lại nhớ đến nụ hôn ngày hôm qua, không nhịn được lại đỏ mặt một phen, thầm nhủ chẳng lẽ do mình ế quá, không chịu được tịch mịch rồi.
Tôi nhìn đồng hồ, mới 5 giờ rưỡi sáng, vẫn còn rất sớm, liền nói: “Bây giờ còn sớm, anh vào ngủ thêm một lát đi cho khỏe, đợi 8 giờ em kêu anh dậy, ăn uống một chút chúng ta sẽ ra bến tàu.”
Lần này anh lại không nói gì, đợi một lúc lâu tôi mới nghe được tiếng anh ừ một cái, có vẻ tâm trạng lại không vui, chẳng lẽ lại nhức đầu nữa. Bỗng, tôi nghe tiếng anh hỏi:
“Trần Hạo đâu rồi?”
“Anh ấy á, đang ngủ, mỗi lần anh ấy say là sẽ ngủ đến tận trưa mới dậy, chắc lát nữa anh ấy không thể ra tiễn anh được rồi.”
Tôi thấy anh nhíu mày, dường như có chút khó chịu: “Không cần anh ta tiễn.” – Nói xong, không đợi tôi phản ứng, dẵ quay lưng vào phòng.
Tôi có thể cảm nhận được anh không ưa Trần Hạo, nhưng lại chẳng hiểu vì sao, hôm qua chẳng phải là lần đầu hai người gặp nhau sao. Lắc lắc đầu, tôi xoay người vào bếp, chuẩn bị làm bữa sáng.
Vì hôm qua Trần Hạo và anh đều uống rất say, nên sáng nay tôi tính nấu một nồi cháo hải sản thật to, để trưa Trần Hạo tỉnh dậy thì chia cho anh ăn luôn, nhưng lại nghĩ đến chuyện Lục Lăng Tranh lúc 10 giờ sẽ phải ra bến tàu về thành phố, liền làm thêm món mì trộn thịt bò, bỏ vào hộp cho anh mang theo.Hôm qua ai cũng thức khuya, ngay cả Hạt Dẻ cũng thức khuya, cho nên tôi liền gọi điện cho Diêu Tự xin phép cho Hạt dẻ ở nhà hôm nay, sẵn tiện lát nữa khi anh ra bến tàu, thì dẫn nó theo tiễn anh luôn.
Khoảng gần 8 giờ, Hạt Dẻ cũng đã thức dậy, khi tôi đang cho Hạt Dẻ mặc quần áo, thì chợt nghe thấy tiếng nói đầy ngạc nhiên của Lục Lăng Tranh vang lên:
“Tại sao hai người lại ở cùng một phòng?”
“Chúng tôi ở cùng một phòng thì có vấn đề gì à?” – Đây là tiếng của chị Mạn Thanh, chị ấy dậy rồi à, mà sao lại xảy ra xung đột với Lục Lăng Tranh thế kia.
Tôi liền dắt Hạt Dẻ đi lại, thấy Lục Lăng Tranh đang dung vẻ mặt tức giận nhìn chị Mạn Thanh: “Cô sao có thể làm vậy, Hạ cô ấy…” – Anh vừa nói đến đây thì ánh mắt của chúng tôi chạm nhau, tôi nhìn thấy trong mắt anh là sự thương tiếc, tức giận, nhưng lại có chút gì đó… mừng thầm? Mừng cái gì cơ chứ?
Chẳng hiểu sao cả, tôi liền hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Chị Mạn Thanh lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không biết, Lục Lăng Tranh âm trầm nói: “Anh nhìn thấy cô ta đi ra từ phòng này, mà Trần Hạo thì…bên trong.”
“Phải, hôm qua hai người bọn họ ở lại đây ngủ mà!” – Nói xong, nhìn vẻ mặt khó coi của anh, cô chợt suy nghĩ, rồi nói: “Anh nói Trần Hạo làm sao, anh ấy có chuyện gì à?”
Vì khi tôi tới thì hai người đã đứng ngay trước cửa, cái cửa cũng đóng lại nên cũng không rõ tình hình cho lắm, liền định mở cửa xem bên trong là cái gì, ai ngờ chị Mạn Thanh lại cản lại, dùng tay quặp lấy cổ tôi, cười nham hiểm nói:
“Hạ à, không được, có những thứ em nên xem, có những thứ em không nên xem, kẻo bẩn mắt à nha.”
Lục Lăng Tranh lúc này liền đưa tay giật tôi lại, hừ một cái, tôi cũng không để ý, chỉ nhìn nhìn cái dâu tây đỏ thắm in trên cổ chị Mạn Thanh, sau đó liền hiểu ra tình hình bên trong, trong lòng thầm mắng, hai người này, dám lấy phòng mình ra làm địa điểm chiến đấu.
Nhận thấy được ánh mắt trêu tức của tôi, chị Mạn Thanh cũng không nhịn được mà xấu hổ, liền ho khan một cái, tức giận nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, bộ chưa từng thấy dấu hôn bao giờ sao?”
Tôi liền cười một cái, sau đó nắm tay Hạt Dẻ, rồi đẩy Lục Lăng Tranh đi, vừa đi vừa cười châm chọc: “Đi đi đi, lũ kì đà chúng ta nên đi, để vợ chồng người ta còn làm việc.”
“Trần Hạ, em im miệng ngay!”
Đổi lấy sự tức giận của chị Mạn Thanh là tiếng cười to của tôi. Đúng lúc này, Lục Lăng Tranh đang đưa lưng về phía tôi không nhịn được mà quay lại, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên: “Vợ chồng? Bọn họ sao?”
—
Hồng Trà: Anh Tranh tưởng chị Hạ bị cắm sừng á mà.