Tâm bệnh“Miên Miên, em có sao không?” Anh sải bước đi vào, trên khuôn mặt tuấn mỹ đầy vẻ lo lắng.
Cô ngọ nguậy ngồi dậy, mặc dù toàn thân yếu mệt, nhưng đầu óc lại thanh tỉnh, “Không sao ạ, anh hai, em không sao!”
Anh ngồi xuống bên giường, vuốt ve khuôn mặt cô, hoài nghi hỏi: “Thật không sao?”
Cô mạnh mẽ gật đầu một cái, nhưng lại thấy trời đất quay cuống, anh nhanh tay đỡ lấy cô, dịu dàng hỏi: “Em nhìn em xem, thế mà nói không sao?”
Cô nằm trong иgự¢ anh, ngửi thấy vị cỏ xanh trên người anh thì đầu óc thanh tỉnh lại không ít.
Lúc này, mẹ Lâm bưng một ly sữa nóng hổi tới, nhìn thấy cô vô lực tựa vào trong иgự¢ anh thì khuôn mặt đầy nếp nhăn đỏ lên, “Miên Miên tiểu thư, thật khổ thân cô!”
Anh đón lấy ly sữa tươi, đút cho cô uống một nửa rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống, đắp chăn kín cho cô, dặn dò: “Em ngủ một giấc đi, có chuyện gì sáng mai nói tiếp!”
Nói xong, hai người đi ra khỏi cửa.
Cô nằm ở trên giường, nhìn bầu trời tối đen bên ngoài, không biết bây giờ là mấy giờ rồi, có lẽ là đã khuya lắm rồi.
Hôm nay…. Hôm nay….. đã xảy ra chuyện gì?
Đúng rồi, sau khi tan học, Tần Nhật Sơ muốn dẫn cô tới gặp mẹ, sau đó….. Cô đỏ mặt lên, sau đó, anh ta ở trên xe cầu hôn cô. Thật ra đây là lần đầu tiên cô được người khác phái tỏ tình, 17 năm mới có cảm giác thẹn thùng của thiếu nữ, đối với anh ta cô không có cảm giác gì đặc biệt, nhưng nhớ tới thâm tình chân thật của anh cũng làm tim cô loạn nhịp, ngượng ngùng không thôi.
Sau đó lại xảy ra chuyện gì nữa? Rõ ràng cô ở biệt thự của Tần gia, không về nhà đúng giờ, hại anh hai cô lo lắng.
Trong đầu bỗng lóe lên, không lẽ…. không lẽ cô lại phát bệnh rồi sao?
Đúng rồi, Tần Nhật Sơ đưa cô đến phòng mẹ cô hồi nhỏ, cho cô thưởng thức cảnh chiều tà đẹp vô cùng, sau đó nữa…. anh ta kéo tay cô đặt lên giữa háng đang đội lên….
Nghĩ tới đây, cô không kìm được mà rụt người lại. Bây giờ hồi tưởng lại cô vẫn còn thấy rõ ràng cảm giác nóng rực kia, nóng như vậy làm cho người ta chán ghét, làm cho người ta muốn nôn mửa.
Cô cúi đầu sờ sờ bàn tay trắng noãn, mặc dù vẫn sạch sẽ tinh khiết như trước, nhưng cô cứ có cảm giác dính phải cái gì vô cùng bẩn thỉu, lau cũng không sạch, bỏ đi không hết.
Mải suy nghĩ miên man, cô không còn buồn ngủ nữa.
Cô kéo chăn ra, chật vật đi tới phòng tắm.
Cô dùng nước rửa tay màu xanh lá cây không ngừng chà xát, cho đến khi bàn tay trắng như tuyết từ từ trở nên đỏ lựng, chà sát đến khi rơm rớm tia máu.
Trước kia, Nữu Nữu đã từng cho cô xem qua bộ phận sinh dục nam, cô sơ sơ hiểu được lúc cô ngắm anh hai thì không nhịn được mà mặt đỏ hồng, tim đập nhanh. Lúc ấy cô đã cảm thấy đàn ông và phụ nữ khác biệt như thế nào, của phụ nữ lõm, của đàn ông lồi, đàn ông mạnh mẽ, đàn bà mềm mại nhưng khi hai cơ thể kết hợp lại thì thực kỳ quái lại vô cùng phù hợp.
Nhưng cô không nghĩ ra tại sao lúc tiếp xúc lại làm cho người ta chán ghét, ghê tởm buồn nôn như vậy. Cô xoa xoa tay một lần nữa, cảm giác sạch sẽ một chút mới chậm rãi bò lên giường, chuẩn bị ngủ.
Không biết đã qua bao lâu, cô nhắm mắt cố gắng dỗ mình vào giấc ngủ, nhưng không sao ngủ được.
Ngay lúc đó, tại thư phòng…
“Cô ấy như thế nào?” Diệp Hiên Viên hỏi cô gái trước mặt.
“Thể trạng của Miên Miên tiểu thư khôi phục rất tốt, lần này nhanh như vậy đã tỉnh cho thấy thuốc đã có tác dụng, chẳng qua là Miên Miên tiểu thư mới dùng thuốc nên lần này mới hộc máu té xỉu…….”
“Đến khi nào cô ấy mới thôi hộc máu té xỉu?” Diệp Hiên Viên không nhịn được cắt ngang lời Lữ Yên.
Lữ Yên khép hờ hai mắt giải thích: “Nếu kiên trì dùng thuốc thì khoảng nữa tháng có thể đảm bảo tiểu thư lần sau sẽ không té xỉu nữa, nhưng là…….”
“Nhưng cái gì?”
“Tiểu thư không phải bị bệnh ở trên cơ thể, mà bị bệnh tâm lý: Tâm bệnh cần chữa trị bằng tâm dược, bệnh của Miên Miên tiểu thư cần tiếp xúc nhiều hơn với người khác phái, để giải trừ khủng hoảng ở trong lòng của Miên Miên tiểu thư”.
“Phải không? Tiếp xúc với người khác phái?” Diệp Hiên Viên híp mắt, sờ sờ chiếc cằm nhẵn nhụi, cười đầy thâm ý.
“1321, 1322, 1323. . . . . .” cô thở dài, đã đếm 1321 con cừu lười, 1322 con cừu vui vẻ, 1323 con cừu xinh đẹp mà vẫn không ngủ được.
Quả nhiên đêm mất ngủ dài đằng đẵng.
Lật người, lại thở dài, mất ngủ thật đau khổ.
Đột nhiên, cánh cửa “Keeeeet” một tiếng mở ra, bóng một người cao lớn từ từ đi vào.
Bóng người kia từ từ đến cạnh giường cô, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, êm ái sờ sờ mặt cô.
Là anh hai sao? Hơi thở quen thuộc như vậy, chỉ là, cô hơi tò mò, đã muộn thế này mà anh tới đây làm gì? Cô trùm chăn không nhúc nhích, đợi động tác kế tiếp của anh.
Anh vuốt ve mặt cô một hồi lâu, sau đó vén chăn lên từ từ chui vào, đưa tay quấn quanh eo cô, ôm cô vào trong иgự¢, sau đó tựa như đã thỏa mãn, anh thở ra một hơi.
Cô nép vào иgự¢ anh, tay chân cứng ngắc, không dám động đậy.
Anh ôm cô một lúc, trong lúc cô ngửi được hương cỏ xanh dễ chịu trên người anh sắp đi vào giấc ngủ thì bàn tay anh từ trên eo cô chậm rãi di động, ngón tay nhẹ nhàng cởi chiếc cúc áo ngủ trước иgự¢, từ từ luồn vào иgự¢ cô.
Bây giờ là giữa thu nhưng không khí ở phương nam lúc này không được gọi là mát lạnh, chỉ hơi se se lạnh, mà ở nhà cô mặc đồ rộng rãi, chỉ mặc một chiếc áo ngủ thoải mái đi ngủ, ở phía dưới không mặc gì cả.
Bàn tay anh lưu luyến trên thân thể Tʀầռ tʀʊồռɢ của cô, mang theo cảm giác nóng bỏng tiến tới bộ иgự¢ mềm mại. Cả người cô nóng lên, tim đập nhanh, hô hấp cũng dồn dập.
Anh dường như không phát hiện ra, một tay ôm chặt lấy cô, tay kia trên bộ иgự¢ mềm mại tùy ý làm loạn, động tác ngày càng mê hoặc, động tác từ chạm nhẹ biến thành nhẹ nhàng vuốt ve.
Cô nóng như hỏa lò, cả người càng ngày càng nóng, trong người mơ hồ dâng lên cảm giác cầu khẩn khó chịu, không nhịn được bèn lặng lẽ ma sát hai chân, cả người mềm nhũn như một vũng xuân thủy, nhu tình triền miên.
Anh cười khẽ bên tai cô, bàn tay hướng chỗ ướƭ áƭ giữa hai chân cô. Cô chưa kịp kêu lên anh đã nhanh chóng áp đảo, ngăn cô lỡ miệng thét chói tai, đầu lưỡi dịu dàng càn quét khoang miệng cô, bàn tay anh ở phía dưới không nhanh không chậm bắt đầu vuốt ve tiểu đậu đậu đỏ thẫm.
Cô cảm thấy đầu óc trống rỗng, thật lâu sau không thể phản ứng. Mặc dù trong lòng cô không khỏi cảm thấy hưng phấn, nhưng ai có thể nói cho cô biết, anh đây là đang làm gì?
Thật lâu sau, đến khi anh nhiệt tình hôn sâu đến mức cô sắp cảm thấy không thể hít thở thì anh buông cô ra, dán sát vào khuôn mặt cô nói, “Miên Miên, anh biết là em chưa ngủ”.
Cô cả kinh, mở to đôi mắt đang nhắm chặt, trong căn phòng mờ tối, cô không nhìn rõ vẻ mặt của anh, chỉ thấy đôi mắt anh tuấn của anh ánh lên vẻ rạng rỡ, giống như ngôi sao lấp lánh, làm người ta không thể rời khỏi, mà cũng không muốn rời khỏi.
Cô há mồm, thanh âm khàn khàn không ngờ nói, “Anh hai, anh làm gì ở đây?”
Anh nhẹ nhàng mổ mổ môi cô, giọng nói trầm thấp vang lên trong đêm tối: “Chữa bệnh cho em!”
“Chữa bệnh gì?” Cô nghi ngờ lại có loại bệnh cần cách chữa trị như thế này.
Cô đang suy nghĩ thì tay anh lại từ từ xâm nhập phía dưới ướƭ áƭ của cô, ngón tay từ từ đút vào, cô run rẩy nói, “Anh hai….. đừng…… đừng……”
Động tác của anh không vì cô khẩn cầu mà ngừng lại, ngược lại càng thêm hung mãnh thẳng tiếng, miệng anh thì thầm, “Thật muốn đem em…… thật muốn đem em….. ăn sạch sẽ…..”
Ưm……A……. cô bị động tác của anh đẩy lên cào trào, trong thoáng chốc chỉ thấy trước mặt lóe lên một tia chớp, cả người đã lâm vào hôn mê.
Lúc này bên tai cô truyền đến tiếng anh cười chế nhạo trầm thấp, “Thật nhạy cảm, nhanh như vậy đã hôn mê rồi sao? Ha ha………”