Chương 72: Yến Thư, anh cũng rất nhớ em
Dịch Phàm cảm giác như tim mình thắt lại, anh chỉ biết dùng sức gắt gao giữ chặt lấy cô, vỗ về tấm lưng gầy. Cô gầy đi nhiều so với trước kia, mới ba năm, vậy mà đã mỏng manh đến mức này. Đáng lý ra anh nên cố gắng hơn nữa, cố gắng trở về thăm cô sớm một chút.
Tựa vào vòng tay ấm áp của anh, Yến Thư khóc còn nhiều hơn so với vừa rồi, có dấu hiệu mất kiểm soát. Anh càng nói lời an ủi, cô càng uất ức, đã không mắng được gì nữa, chỉ biết giữ chặt áo anh mà rơi lệ.
Khóc lâu, Yến Thư mệt mỏi tựa vào người anh, lớp trang điểm trên mặt trở nên lem luốc, trông cô nhỏ bé đáng thương như một chú cún con bị bỏ rơi.
Dịch Phàm dùng một tay đỡ cô, ϲởí áօ ngoài ra rồi cẩn thận trùm lên người cô. Lúc anh bế xốc cô lên, Lâm Tinh đứng bên cạnh ánh mắt phức tạp đưa tay ra chặn anh lại, nói:
“Xin lỗi, tôi không thể để cậu mang tiểu thư đi.”
Thật ra Lâm Tinh cũng có trăm ngàn lời muốn nói với người bạn cũ này, vậy mà không biết phải bắt đầu từ đâu.
Hai bên nảy sinh căng thẳng, Dịch Phàm hỏi:
“Cậu không tin tưởng tôi?”
“Ba năm rồi, ai biết bây giờ cậu có còn là Dịch Phàm trước kia hay không?” Lâm Tinh thở dài. “Đưa cô ấy cho tôi đi.”
Đúng thật bây giờ Dịch Phàm không còn là anh của trước kia, hiện tại anh không hèn yếu, không nhút nhát trước mặt cô gái mà anh yêu nữa. Anh giữ chặt Yến Thư, nhìn gương mặt say ngủ của cô, anh nói với Lâm Tinh:
“Bất kể tôi có còn là Dịch Phàm của trước kia hay không, tôi vẫn sẽ bảo vệ, chăm sóc Yến Thư cẩn thận.”
Lâm Tinh cứng đơ cả miệng, muốn nói lại thôi. Dịch Phàm để lại một câu:
“Yên tâm, cho dù tôi ૮ɦếƭ cũng không để cô ấy chịu một chút tổn thương nào đâu.”
Nói xong, anh cúi đầu hôn lên trán Yến Thư rồi mang cô rời khỏi quán bar. Lâm Tinh ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của hai người, trong lòng ngổn ngang cảm xúc.
Cao Lãng tức giận đập hắn một cái, quát:
“Sao còn không báo cho mọi người biết hả? Lỡ cậu ta làm hại tiểu thư thì sao?”
“Cậu không hiểu Dịch Phàm, nhưng tôi hiểu, cái tên này còn xem trọng tính mạng của Yến Thư hơn cả bản thân mình, sao có thể làm gì cô ấy chứ?”
“Làm gì là làm gì?” Cao Lãng hỏi.
Câu hỏi này khiến Lâm Tinh đang tràn đầy tin tưởng Dịch Phàm phút chốc trở nên bối rối, mẹ nó, bọn họ lâu ngày gặp lại, tiểu thư còn đang say như thế, nói không chừng thật sự sẽ “làm cái gì” đó!
Lúc này, Lâm Tinh mới hết sức bối rối đuổi theo Dịch Phàm ra ngoài, vừa chạy như điên vừa gọi cho đại thiếu gia. Có chuyện, vậy tìm đại thiếu gia đầu tiên, nhưng mà trời ạ, hắn quay đầu nhìn xung quanh, không thấy bất kỳ chiếc xe nào vừa rời khỏi cả. Rốt cuộc đi hướng nào rồi chứ?
…
Dịch Phàm ôm Yến Thư ngồi phía sau xe, tên binh nhất ngồi phía trước mặt mũi tò mò nhìn xem qua kính chiếu hậu, nhưng ngoại trừ bắp chân trắng nõn của cô gái kia ra, hắn chẳng thấy được gì cả.
Ánh mắt của hắn khiến Dịch Phàm sa sầm mặt, hắn vừa liếc thấy đại tá nổi giận thì nuốt nước miếng một cái, thành thật lái xe, nhưng đi đâu thì đại tá không nói!
Xe chạy trên đường lớn một lúc, Dịch Phàm mới lên tiếng:
“Về khách sạn.”
“Vâng.”
Bởi vì phải làm nhiệm vụ ở đây, nên Dịch Phàm đã thuê một phòng ở khách sạn năm sao trong thành phố. Xe dừng lại, anh không nói không rằng ôm cô gái trong lòng bước xuống.
Tên binh nhất thò đầu ra, một lần nữa quan sát thật kỹ. Lần đầu tiên thấy đại tá ôm một người cẩn thận như thế, nâng niu hết sức, nhưng keo kiệt thật đó, cô gái kia mặt mũi thế nào hắn cũng nhìn không ra.
Chuyện bát quái tất nhiên đâu thể hóng một mình, hắn lập tức gọi điện thoại hỏi thăm anh em trong quân khu, nhưng chẳng người nào biết vị đại tá ngang ngược, nghiêm khắc này, con trai của tổng tư lệnh đại nhân rốt cuộc yêu đương với ai!
Trong phòng gọn gàng sạch sẽ, không có quá nhiều đồ đạc, Dịch Phàm ôm Yến Thư đặt lên giường. Dưới ánh đèn, làn da của cô trắng sáng như ngọc, bộ váy ngắn trên người sau một lúc xộc xệch đã kéo sát lên dán vào ௱ôЛƓ.
Ánh mắt Dịch Phàm hơi đổi, hơi thở hỗn loạn. Anh ngồi xuống bên cạnh, vươn tay sờ tóc cô, những sợi tóc đen mềm trước kia trở thành màu ánh kim thật xa lạ, nhưng khuôn mặt này, vẫn vậy, mỗi giây mỗi phút anh đều nhớ tới.
Dịch Phàm dùng một tay sờ mặt cô, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi đỏ, giọng khàn đặc:
“Yến Thư, anh cũng rất nhớ em.”
Anh nhớ sắp phát điên, lại vì bị Dịch Quân ép buộc ở lại trong quân doanh mà không thể nhìn thấy cô, không được liên lạc cho cô. Ba năm này, mỗi ngày anh đều tự hỏi cô đang làm gì, có nhớ anh không, còn thích anh như trước hay không. Anh sợ những kẻ xung quanh sẽ theo đuổi làm cô xiêu lòng, quên anh, nhưng kết quả là… cô vẫn nhớ.
Cánh môi của cô mềm mại như bông, Dịch Phàm vốn chỉ muốn hôn nhẹ một cái, nhưng cảm xúc quen thuộc ấm áp khiến anh khó có thể dừng lại. Anh càng hôn càng dùng sức, Yến Thư bị đau phát ra tiếng kêu yêu kiều.
Dịch Phàm hít sâu một hơi, lật người đè cô ở trên giường, liên tiếp hôn lên khuôn mặt nhỏ của cô.