“Thiếu gia, cô ấy chặn số của tôi rồi.” Dịch Phàm nói.
Đây là lần đầu tiên mà Yến Thư chặn số điện thoại của anh, mặc dù bên ngoài không thể hiện ra, nhưng trong lòng lại có chút bất ngờ. Cho dù giận dỗi thế nào, chỉ cần anh chủ động nói xin lỗi thì cô sẽ nguôi ngoai. Cũng có những lúc anh còn chưa kịp nhận lỗi, cô đã hết giận. Bình thường cùng lắm cũng chỉ làm nũng thôi, hôm nay cô lại chặn cả số của đại thiếu gia và anh!
Hai người đàn ông nhìn nhau một lúc, Tử Thiêm nhếch mày nói:
“Tôi nghĩ đây là lỗi của cậu.”
“...”
“Ngày hôm qua con bé gọi cậu về, hai người xảy ra chuyện gì rồi?”
“...” Lại là sự im lặng đến từ vị trí của Dịch Phàm, anh không thể khai ra chuyện tiểu thư đã hôn mình được, chắc chắn sẽ ăn một đấm của thiếu gia cho xem.
Tử Thiêm nghĩ chắc có lẽ chuyện Dịch Phàm tự ý rời khỏi Yến Thư khiến em ấy tức giận, vì vậy nói:
“Cậu biết phải làm gì rồi đó.”
“Tôi không biết.” Dịch Phàm thành thật trả lời.
Từ trước tới giờ chưa từng gặp phải tình cảnh này, bị chặn số, liệu một lời xin lỗi có tác dụng không?
Tử Thiêm cũng chịu thua, anh chỉ có thể nghĩ tới chuyện mua đồ ăn ngon cho em gái, hoặc là mua gì đó em ấy thích, chứ bảo anh mở miệng dỗ dành thì anh không quen lắm. Anh và Dịch Phàm đều thuộc tuýp người ít hứa hẹn mà thích dùng hành động trực tiếp để thể hiện sự quan tâm với người khác.
…
Lúc này, Yến Thư đã cùng tài xế và vệ sĩ mới đến trường. Vừa xuống xe, cô liền dùng sức đóng cửa thật mạnh.
Rầm.
Cửa xe rung mạnh như thể muốn bị lực tay của cô làm cho rơi ra, tài xế vô cùng xót xa:
“Ôi, chiếc xe này đắt lắm đó, tiểu thư sao lại đối xử với nó như thế chứ.”
Vệ sĩ ở bên ngoài cũng không rõ tại sao tiểu thư bực bội, ngậm miệng đi cách cô một khoảng rồi nhắn tin báo cáo cho đại thiếu gia:
“Tiểu thư hình như rất tức giận, cô ấy đóng cửa xe mạnh lắm.”
“Tôi biết rồi, chú xem nếu có gì bất thường thì báo lại cho tôi.”
“Vâng.”
Một lát sau, chú vệ sĩ nhìn thấy Yến Thư va vào một nam sinh nào đó, hai người ở phía xa nảy sinh một trận cãi vã. Ông vội xông tới muốn tách họ ra, lại bị tiểu thư đẩy mạnh sang một bên:
“Chú đừng xen vào ạ, hôm nay cháu phải cho cậu ta biết ᴆụng trúng người khác thì nên xin lỗi.”
Tâm trạng cô đã không tốt, lại còn bị cái tên trước mặt làm cho tệ thêm gấp n lần. Hắn có một đôi mắt màu hổ phách, hốc mắt sâu và có thần, trông như thể con lai. Nhìn cũng đẹp trai đó, nhưng bất lịch sự là không xong với cô đâu!
“Cậu ᴆụng trúng tôi trước, người xin lỗi phải là cậu chứ?”
“Cô đi không nhìn đường, còn đổ lên đầu tôi à?” Tên kia tỏ vẻ mình vô tội. “Như vậy đi, mỗi người một hướng, cô cứ thế mà cút xa xa ra, đừng có phí thời gian của tôi.”
Yến Thư siết chặt nắm tay, giận đến nỗi mặt mũi đỏ lên, cái tên này vừa đi vừa bấm điện thoại rồi đâm vào người cô, còn đổi trắng thay đen nữa?
Thấy Yến Thư thở hổn hển không nói nên lời, tên kia vui vẻ nhún vai rồi bỏ đi.
Trước thái độ khinh người này, Yến Thư chép miệng một cái, lén lút đưa chân ra móc lấy chân phải của hắn.
Vệ sĩ ở bên cạnh bất lực thật sự, ông có bao giờ cùng tiểu thư đến trường đâu chứ, cho nên lúc này nên làm thế nào cũng không biết, vội nhắn tin cầu cứu:
“Tiểu thư va chạm với người khác rồi, còn gạt chân người ta ngã nữa. Không đúng, chưa ngã, nhưng cậu ta có vẻ muốn ăn thua đủ với cô ấy.”
“Bảo vệ em ấy cho tốt, nếu em ấy chịu bất kỳ tổn thương nào, tôi sẽ để chú lãnh gấp đôi.” Tử Thiêm không thể nào tập trung được, em gái chuyên gây sự thì thôi, sao mấy ông chú vệ sĩ này còn chậm chạp không hành động? Nếu Dịch Phàm mà ở đó liền có thể giải quyết êm đẹp trong vài câu nói, bởi Yến Thư rất nghe lời cậu ta.
Điện thoại Tử Thiêm không ngừng báo có tin nhắn đến.
“Cậu ta vừa mắng tiểu thư là con nhỏ mất nết.”
Ting.
“Tiểu thư đánh cậu ta rồi.”
Ting.
“Tôi xông lên cũng bị tiểu thư đánh rồi. Thiếu gia, lần sau đừng để tôi theo cô ấy đến trường nữa được không?”
Tử Thiêm đỡ lấy trán mình, đột nhiên thở dài một hơi khiến toàn thể nhân viên đang có mặt trong cuộc họp cứng đờ người. Mới sáng sớm đã họp gấp khiến họ đủ căng thẳng rồi, giám đốc còn tỏ vẻ không hài lòng như thế nữa.
Đang lúc mọi người lo lắng, Tử Thiêm gọi một tiếng:
“Dịch Phàm, cậu đi giải quyết giúp tôi một chuyện.”