Tả Tình Duyệt nghe quản gia nói, mặt không chút thay đổi, trong lòng không biết nên mừng hay lo.
Cố Thịnh bảo cô đem bữa trưa đến? Chuyện như vậy chưa từng có, đây là anh bắt đầu ђàภђ ђạ mình sao?
Trong lòng đột nhiên kinh ngạc một chút, hai ngày nay quan hệ của hai người bọn họ rất quỷ dị, quỷ dị đến mức khiến cô cảm thấy sợ. Mặc dù sợ nhưng cô biết, Cố Thịnh bảo cô đưa bữa trưa qua, cô nhất định phải đưa qua, trừ nguyên nhân này ra, cô còn không muốn để anh đói bụng, cô thích xem bộ dáng anh ăn món mình làm.
Tả Tình Duyệt đến gần phòng bếp, tỉ mỉ chuẩn bị món Cố Thịnh thích ăn, không bao lâu, một bữa ăn tình yêu phong phú liền xuất hiện ở trước mặt của Tả Tình Duyệt. Nhìn bài trí cô tỉ mỉ xếp đặt, Tả Tình Duyệt nhíu chặt mi tâm, trong đầu hiện ra vẻ mặt âm trầm cương nghị của Cố Thịnh.
Nếu mang món này đến, liệu anh có không chút nào do dự vứt bỏ đi? Tựa như anh chà đạp trái tim của cô?
Tả Tình Duyệt để thức ăn vừa làm qua một bên, lại làm một món khác không mập mờ, xác định bên trong không có thứ kiêng kỵ Cố Thịnh mới yên tâm cất hộp vào trong túi, đang muốn đi ra phòng bếp, lại đột nhiên dừng lại, ánh mắt rơi vào món ăn hình trái tim, bước chân thật lâu không cách nào di động.
"Thôi, mang đi luôn đi, đến lúc đó xem tâm tình anh ta thế nào lại tính tiếp." Tả Tình Duyệt lấy cớ cho mình, cô rất muốn thấy Cố Thịnh ăn xong món ăn tình yêu này, sắp xếp tốt hai hộp cơm, Tả Tình Duyệt rốt cuộc ra cửa.
Không bao lâu, xe đã dừng ở tòa lầu tổng bộ tập đoàn Cố thị. Tả Tình Duyệt nhìn tòa lầu cao mười mấy tầng này, đây đều là địa bàn của Cố Thịnh. Trong lòng của cô trồi lên một chút kiêu ngạo, chồng của cô rất có năng lực, tựa như vương giả thống lĩnh một phương.
Tả Tình Duyệt tiến vào đại sảnh, còn chưa đối với tiếp tân nói rõ ý đến, tiếp tân liền thân thiện đi ra, tự mình dẫn cô vào thang máy, nghe nói, đây là thang máy dành riêng cho Cố Thịnh. Tả Tình Duyệt hô hấp không khí bên trong, tựa hồ đang hít hương vị của Cố Thịnh, nhưng đột nhiên cảm thấy hành động của mình thật là ngu.
Thang máy tới tầng cao nhất, đinh một tiếng, nhất thời khiến Tả Tình Duyệt khẩn trương, cố gắng lấy dũng khí, Tả Tình Duyệt tự nói với mình, cũng chỉ là đưa thức ăn mà thôi, đưa cơm xong rồi, cô liền lập tức rời đi.
Tả Tình Duyệt đi về phía phòng làm việc, đang muốn gõ cửa, cửa lại từ trong mở ra, vừa đúng nhìn thấy một người phụ nữ từ bên trong bước ra. Cô ta là Trần Nhân Như, nếu như cô nhớ không lầm, là thư ký của Cố Thịnh.
"Chào cô." Tả Tình Duyệt dẫn đầu chào hỏi, trên mặt mang nụ cười ưu nhã.
Trần Nhân Như nhìn lên nhìn xuống đánh giá Tả Tình Duyệt một phen, ánh mắt rơi vào túi trên tay cô, trong lòng thoáng qua không vui, cũng không đáp lại Tả Tình Duyệt liền cao ngạo vòng qua Tả Tình Duyệt rời đi. Cô càng ngày càng không hiểu Cố Thịnh rồi. Mới vừa rồi lúc dùng cơm, anh bảo cô vứt bỏ thức ăn đã mua cho anh. Cô hỏi tại sao, mới từ trong miệng của anh nghe nói Tả Tình Duyệt sẽ đưa bữa trưa tới cho anh.
Lúc ấy trong mắt anh lóe ra mong đợi và dịu dàng cô chưa bao giờ trông thấy, khiến cho cô có một loại ảo giác, Cố Thịnh tựa hồ đã yêu Tả Tình Duyệt!
Nhận thức này khiến cho cô vô cùng bất an, xem ra cô phải làm gì đó mới được!
Tả Tình Duyệt lúng túng cười cười, không để ý phản ứng của Trần Nhân Như mới vừa rồi.
"Còn không mau vào đi!" thanh âm Cố Thịnh lộ ra một tia không vui, anh đói bụng! Tả Tình Duyệt ngẩn ra, toàn thân đề phòng, sải bước đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc. Lúc đưa tay lấy hộp cơm ra, ngón tay chạm vào hộp thức ăn hình trái tim, đột nhiên dừng một chút, nếu cô lấy ra, anh sẽ có phản ứng gì?
Sẽ cười nhạo châm chọc cô sao?
Đột nhiên, dũng khí của cô tựa hồ biến mất, tay cầm vào một hộp khác, lấy ra, thận trọng đặt ở trước mặt Cố Thịnh.
"Em làm một vài món bình thường anh thích ăn, em không biết anh muốn em đưa thức ăn đến, không chuẩn bị trước nên hơi chậm." Tả Tình Duyệt dùng thanh âm nhu hòa giải thích, lúc này, đã sớm qua thời gian dùng cơm trưa lâu rồi.
Cố Thịnh không nói gì, tầm mắt từ trên mặt của cô chuyển qua trên hộp cơm, nhìn một cái liền bị mấy món ăn đó hấp dẫn. Anh vốn đói bụng bắt đầu há to miệng ăn, quả nhiên ngon đúng như anh mong đợi. Xem ra, về sau mỗi ngày bảo cô đưa thức ăn tới đây, là một lựa chọn tốt.
"Thức ăn ngày mai, cứ làm giống hôm nay!" Cố Thịnh đột nhiên mở miệng, khiến Tả Tình Duyệt ở một bên nhìn anh ăn cơm đột nhiên ngơ ngẩn, trong khoảng thời gian ngắn không có phản ứng.
Ngày mai? Ý của anh là, ngày mai còn muốn cô đem thức ăn tới đây sao?
Trong lòng đột nhiên sinh ra nồng đậm vui sướng, tựa như mới vừa rồi Cố Thịnh cho cô một ân điển lớn lao vậy.
"Thế nào? Không muốn đưa?" Không có được trả lời của Tả Tình Duyệt, Cố Thịnh nhíu lông mày nghiêm nghị một cái, mơ hồ lộ ra không vui, khí thế uy nghiêm trong nháy mắt làm cho nhiệt độ cả phòng làm việc chợt thấp xuống mấy phần.
"Không, không phải, em nguyện ý, em nguyện ý!" Tả Tình Duyệt phục hồi tinh thần lại liên tục không ngừng gật đầu, giữa hai người, Cố Thịnh quả thật như một vương giả phát hiệu lệnh, mà cô chính là đầy tớ vâng lệnh nghe theo!
Cố Thịnh liếc cô một cái, cảm thấy cử động mới vừa rồi của cô cực kỳ đáng yêu, giống như là đang che giấu cái gì, Cố Thịnh ho nhẹ một tiếng, để hộp vừa ăn xong qua một bên.
Tả Tình Duyệt tay mắt lanh lẹ đi đến dọn dẹp, cô nên rời đi rồi, trong lòng mặc dù không nỡ, nhưng vẫn không muốn nghe Cố Thịnh chủ động đuổi người.
Nhưng, đang lúc cô thu thập xong tất cả, nhanh chóng đi tới cửa, sau lưng lại truyền đến thanh âm lạnh lùng của Cố Thịnh.
"Đợi đã!" Cố Thịnh khóa chặt bóng lưng Tả Tình Duyệt, cô muốn rời đi khỏi anh đến vậy sao?
Tả Tình Duyệt dừng lại, không cần nhìn cũng có thể cảm thụ được anh mơ hồ không vui, cô làm gì sai sao?
"Chờ anh tan việc, cùng nhau trở về!" Cố Thịnh lạnh lùng nói xong, liền vùi đầu làm việc của mình, cô càng không muốn ở chung với anh, anh càng muốn khóa chặt cô ở bên người.
Tả Tình Duyệt ngẩn ra, có chút không hiểu quay đầu lại, nhìn thấy đỉnh đầu màu đen của anh, lại cảm thấy vừa rồi anh bảo cô ở lại chỉ là ảo giác.
Cô muốn mở miệng hỏi, lý trí lại nói cho cô biết, không thể quấy nhiễu công việc của anh, nhìn ghế sa lon bên trong phòng làm việc một cái, Tả Tình Duyệt yên tĩnh đi tới.
Ngồi ở trên sô pha, ánh mắt của cô một khắc cũng không rời đi Cố Thịnh. Lúc anh nghiêm túc có một loại khí chất khiến cô trầm mê, khiến cô không thể dời mắt đi được. Trong một khắc, cô cảm thấy mình vẫn hạnh phúc, còn có thể nhìn thấy một mặt như vậy của anh!
Buổi chiều Cố Thịnh có một hội nghị, giao phó Tả Tình Duyệt chờ anh ở phòng làm việc, Tả Tình Duyệt dĩ nhiên không chút do dự làm theo lời anh.
Nhưng, thời gian chờ người rất nhàm chán, đang lúc cô nhàm chán, sau lưng lại truyền đến một thanh âm, không phải thuộc về Cố Thịnh, lại khiến Tả Tình Duyệt hoàn toàn lên tinh thần ứng đối.
"Thật là có duyên, ở chỗ này cũng có thể gặp em!" Nhìn lưng cô cứng còng, con ngươi màu xanh của Kiều Nam lóe lên. Anh thật may mắn, vô tình quyết định tự mình đến một chuyến, lại có thể gặp được cô gái này...
Tả Tình Duyệt quay lại, cô cầu nguyện mình là nghe nhầm thôi, không phải giọng kẻ đó, nhưng khi cô nhìn thấy người đàn ông có đôi mắt sáng rực mang theo giảo hoạt kia đang đứng sau mình, lòng cô bỗng chùng xuống.
"Sao anh lại ở đây?" Tả Tình Duyệt đứng dậy, thấy Kiều Nam đi tới phía cô, theo thói quen liền lui về sau một bước. Anh ta nhìn cô, cho cô một cảm giác mình giống như miếng mồi ngon đã rơi vào tầm ngắn của thợ săn vậy, cảm thấy không thoải mái.
Kiều Nam nhún vai một cái, lơ đễnh ngồi xuống ghế salon, "Vốn muốn tìm Tổng giám đốc Cố để bàn chuyện làm ăn, nhưng lại..."
Kiều Nam ánh mắt chăm chú nhìn Tả Tình Duyệt, đang nói đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn cô chợt loé sáng, dao động, thấy được Tả Tình Duyệt hốt hoảng, cô vội vàng lảng tránh ánh mắt anh.
"Bây giờ hai chúng ta sẽ cùng hẹn hò!" Ánh mắt Kiều Nam lóe sáng, cô càng tránh anh, càng khơi lên bản năng chinh phục trong anh. Hiện giờ anh rất có cảm tình đối với cô, hẹn hò? Dường như đã từ rất lâu rồi, hai từ này không có xuất hiện trong từ điển sống của Kiều Nam. Cho dù cùng phụ nữ sống chung, nhưng anh cũng chưa bao giờ dùng hai từ này, anh không muốn gắn bó lâu dài với người đàn bà nào. Nhưng giờ đây anh lại thích hai từ này!
"Anh đừng ăn nói lung tung!" Tả Tình Duyệt lông mày nhíu chặt, người đàn ông này biết rất rõ ràng cô là vợ của Cố Thịnh, biết rõ anh ta đang ngồi ngay trong tập đoàn Cố thị, vậy mà vẫn nói được như vậy!
"Nói lung tung, anh đâu có nói lung tung!" Kiều Nam đột nhiên đứng dậy, thân hình cao lớn bỗng chốc tiến tới gần Tả Tình Duyệt, mang theo một áp lực mạnh mẽ hướng về phía Tả Tình Duyệt. Anh nghĩ muốn gần cô hơn một chút, anh thích hương thơm thanh nhã trên người cô.
Tả Tình Duyệt trong lòng kinh sợ, tay nắm chặt túi trong đó chứa hộp cơm trưa của Cố Thịnh, chạy ra khỏi phòng làm việc, giống như đang trốn tránh điều gì đó rất đáng sợ.
Người phụ nữ này chạy trốn thật là nhanh! Lần đầu tiên anh bị một người phụ nữ tránh mặt, trốn chạy coi Kiều Nam anh như rắn rết bò cạp. Đây đúng là đả kích lớn đối với lòng tự ái của anh!
Trong đầu hiện lên vẻ mặt đáng yêu của Tả Tình Duyệt, có lúc giận dữ giống như con mèo nhỏ, khi lại sợ hãi rụt rè, rốt cuộc đâu mới là tính cách của cô? Hoặc là, cô còn có tính cách nào khác mà anh chưa biết không? Trong lòng anh ngoài khát khao chinh phục, đột nhiên lại thêm mong muốn có thể hiểu được con người Tả Tình Duyệt!
"Tả Tình Duyệt, dù em muốn trốn cũng trốn không được!" Kiều Nam khóe miệng nâng lên nụ cười bí ẩn, làm cho người ngoài không biết trong lòng anh ta đang suy nghĩ gì!
Vào thang máy tới tầng hầm, cô muốn quay về nhà, tuy nhiên chợt nhớ đến lời Cố Thịnh bảo chờ anh rồi cùng về! Đang bước đi như chạy cô bỗng dừng lại. Trong lòng cô thật mong được về cùng Cố Thịnh, dù sao đây cũng là cơ hội hiếm có, mặc dù sợ hãi anh làm tổn thương mình, nhưng vẫn luôn khao khát muốn được ở bên cạnh anh.
Thở dài, Tả Tình Duyệt quan sát thấy Kiều Nam không đuổi theo, cô mới vào thang máy. Có lẽ Kiều Nam nói thật, anh ta đến tìm Cố Thịnh để bàn chuyện, vừa rồi anh ta chỉ tình cờ gặp cô, cho nên mới cố ý trêu đùa. Vậy chỉ cần cô không về phòng làm việc, thì sẽ tránh được anh ta thôi.
Nghĩ như vậy, trong lòng Tả Tình Duyệt cảm thấy thoải mái hơn hẳn, đi thang máy lên tầng cao nhất của tòa nhà tập đoàn Cố thị.
Tầng thượng rất rộng rãi, nơi này rất ít người qua lại, Tả Tình Duyệt tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn hộp cơm trong túi, nhớ tới lúc Cố Thịnh ăn ngon lành các món ăn do mình tự tay làm, trong lòng tràn ngập hương vị ngọt ngào.
Mặc dù anh ngoài mặt lạnh lùng, nhưng cô biết, anh thích cơm cô làm, nếu không thì sao anh lại bảo mai cô cũng chuẩn bị cơm trưa cho anh.
Lấy hộp cơm ra cô sờ lên hình trái tim trên hộp cơm, Tả Tình Duyệt mở hộp xem, đồ ăn đã nguội lạnh, nhưng cô không muốn bỏ.
"Thôi, coi như là bữa chiều!" trên mặt Tả Tình Duyệt hiện lên vẻ tươi cười, bắt đầu ăn cơm.
Nhưng cô vừa ăn được vài miếng, thì hộp cơm trên tay đã bị một cánh tay vươn đến lấy mất. Tả Tình Duyệt trong lòng ngẩn ra, ngẩng lên nhìn về phía người ấy, nhưng ᴆụng phải ngay một đôi mắt màu xanh lục đang nhìn mình.
Là anh ta! Kiều Nam!
"Anh trả cho tôi!" Tả Tình Duyệt lạnh lùng mở miệng, anh ta đúng là khắc tinh của cô? Đã trốn tới nơi này rồi mà cái âm hồn ấy vẫn bám theo không tan.
Kiều Nam đưa hộp cơm lên mũi ngửi ngửi, ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, không để ý đến Tả Tình Duyệt đang quắc mắt nhìn mình, liền ngồi xuống bên cạnh cô "Em làm à? Xem ra mùi vị cũng không tệ!"
Đây là hộp cơm tình yêu tự tay làm sao? Hộp cơm tình yêu là làm cho người mình yêu ăn, cô lại một mình ngồi ăn, hơn nữa thức ăn cũng nguội lạnh hết rồi!
Chợt anh nhìn thấy một hộp cơm khác trong túi, liền hiểu ra, trong mắt thoáng qua tia giảo hoạt, cầm lấy thìa trong tay Tả Tình Duyệt "Đúng lúc anh đang đói bụng, mặc dù cơm hơi nguội nhưng vẫn có thể ăn được!"
Kiều Nam nói xong, Tả Tình Duyệt không kịp ngăn cản, đã thấy anh ta cầm thìa bắt đầu ăn.
"Này, anh có thể tôn trọng tôi một chút có được không?" Tả Tình Duyệt khuôn mặt ửng hồng, đây là thìa cô đã dùng, người đàn ông này vẫn ăn được sao!
"Anh sẽ ăn hết, thể hiện sự tôn trọng với em!" Kiều Nam nhìn cũng không nhìn Tả Tình Duyệt, khi nếm qua thức ăn trong hộp, trong lòng anh chợt rung động. Anh không nghĩ Tả Tình Duyệt lại có tài nấu nướng đến vậy, dù là nhà hàng cao cấp, cũng chưa chắc đã nấu được những món ăn mang hương vị như vậy.
Hộp cơm lạnh cũng đã ngon như vậy, thì khi nó nóng sốt sẽ còn thế nào nữa!
Nghĩ đến hộp cơm thứ hai trong túi kia, trong lòng Kiều Nam không khỏi ghen tị với Cố Thịnh, người đàn ông này rốt cuộc có phần số gì mà gặp được người phụ nữ tốt như vậy?
Tả Tình Duyệt bị lời của anh ta chọc giận đến không muốn ăn, nhìn anh đút từng muỗng cơm vào mồm, thật muốn đánh anh ta. Nhưng nghĩ lại thấy mình làm như vậy thật quá hẹp hòi, nhỏ nhen, tức giận mở to mắt, không nhìn Kiều Nam nữa.
"Sao vậy? Tức giận? Em cũng muốn ăn?" Kiều Nam nhíu mày, ánh mắt lóe lóe, nghiêng đầu cố ý lại gần Tả Tình Duyệt, ngay cả khi cô tức giận cũng đáng yêu như vậy!
Tả Tình Duyệt liếc mắt, căn bản không muốn quan tâm anh ta, nhưng cô không biết lúc này mình với anh ta giống như một cặp tình nhân đang hờn giận nhau!
"Không phải là cơm hộp của em sao? Vậy chúng ta cùng nhau ăn!" Kiều Nam nói xong, chọn một món ăn, đưa tới miệng Tả Tình Duyệt.
Tả Tình Duyệt ngẩn ra, bị hành động của anh ta hù doạ, anh ta đang làm gì vậy? Đút cho cô ăn, chẳng nhẽ anh ta không biết đây là hành động rất thân mật sao?
Tả Tình Duyệt lùi về phía sau, tránh anh, nhưng Kiều Nam muốn cô ăn, đương nhiên anh có biện pháp.
"Em không ăn, vậy anh tìm cơ hội đút cho Cố Tâm Ngữ ăn!" Anh nói với giọng rất dịu dàng, mà Tả Tình Duyệt nghe được cũng là một câu uy Hi*p trí mạng.
Nhìn ánh mắt đắc ý của anh ta, Tả Tình Duyệt cắn chặt hàm răng, chậm rãi há mồm.
"Như vậy mới ngoan!" Kiều Nam hài lòng gật đầu, đút thức ăn vào trong miệng cô.
Lúc này hai người không biết, cách đó không xa, có một đôi mắt đang nhìn hành động thân mật ấy, nắm chặt hai tay...