Quan sát được vẻ mặt thay đổi trong nháy mắt của Duyệt Duyệt, Cố Thịnh nhíu mày, cô sao vậy?
Nghĩ lại vừa rồi anh thổ lộ với cô, trong giây lát những lời thề thốt trước kia cũng xuất hiện lại trong trí nhớ anh, nhịn không được tự rủa thầm. Đáng ૮ɦếƭ! Sao mình lại có thể...theo bản năng càng xiết chặt tay cô "Anh xin lỗi, Duyệt Duyệt, anh nói thật đó, anh..."
Dù cho trên thương trường, cái lưỡi không xương lắt léo của anh bàn đến chuyện làm ăn như cá gặp nước, nhưng giờ đây trước mặt cô anh nghiễm nhiên trở thành một kẻ không biết ăn nói, không biết nên giải thích sao về tất cả mọi hành động, lời nói anh đã gây ra cho cô trong quá khứ!
Những vết thương vẫn còn rỉ máu đó, rành rành ở trước mắt, anh không thể quên, thế còn Duyệt Duyệt thì sao, cô làm sao có thể quên được?
"Mọi người ăn đi, tôi no rồi." Cô rút tay về, hiện tại không thể nghĩ cho các con nữa, may thay Ninh Ninh đang cúi mặt thưởng thức bữa sáng, chỉ có hạo Hạo chú ý đến tình trạng của hai người, đợi cho Duyệt Duyệt vừa rời đi, ngồi bên cạnh Cố Thịnh là Hạo Hạo nhịn không được đá anh một cái vào chân!
Nhất định những lời cha nói vừa rồi đã gợi lại cho mẹ những chuyện đau buồn lúc trước!
Trong lòng Cố Thịnh quặn đau, con trai đá anh một cái, anh không có ý định giáo huấn lại con trai, nhưng Duyệt Duyệt...nhìn bóng lưng cô đi về phía sofa, anh rất muốn chạy theo giải thích, nhưng anh sẽ giải thích thế nào đây? Nói cho cô biết, anh sẽ không giống như năm năm trước làm tổn thương cô sao?
Nhưng cô có chịu tin không?
Người phụ nữ đã bị tổn thương sâu sắc, có thể tiếp tục đón nhận anh lần nữa bước vào cuộc sống của cô, điều này coi như nhẫn nhịn rất lớn rồi. Anh phải làm sao mới xoa đi được nỗi đau anh gây cho cô năm năm trước đây?
Cố Thịnh chưa từng trải qua sự rối rắm như vậy, vấn đề này còn khó hơn bất kì vấn đề khó khăn nào trong kinh doanh vấp phải!
Anh hối hận, rất hối hận về tất cả những chuyện anh đã gây ra cho cô, giờ đây anh rất muốn năm năm trước người bị tổn thương chính là anh.
Anh đáng ૮ɦếƭ!
"Daddy vẫn chưa chịu về à?" Cảnh Hạo giương đôi mắt thông minh lớn mật nói, trong lòng vẫn vì chuyện cha làm mẹ cậu buồn mà tức giận, dùng thái độ của chủ nhà, tuy ngoài miệng gọi Daddy, nhưng một chút cũng không có kính trọng người cha trước mắt!
Đối với việc bị con trai đuổi về, Cố Thịnh trong lòng thở dài, nhìn cô đang ngồi trên ghế sofa, trời biết anh rất muốn lưu lại, muốn ở gần ba mẹ con thêm nữa, nhưng nếu anh ở lại sẽ chỉ làm cho mọi chuyện thêm tệ hơn thôi.
Anh rốt cuộc làm sao vậy? Sao có thể để sự việc trở thành như hiện tại?
Rõ ràng là ở cùng nhau rất hòa thuận, bản thân còn vì chuyện tối qua có thể ngủ cùng cô trên một chiếc giường mà vui mừng, nhưng mới sáng sớm đã bị đẩy về tình trạng lúc ban đầu!
"Duyệt Duyệt, anh về trước, anh sẽ đến thăm ba mẹ con sau." Cố Thịnh cầm áo veston, đi đến cửa, vẫn còn lưu luyến nhìn Duyệt Duyệt, hy vọng bao nhiêu cô có thể quay đầu nhìn anh một cái, nhưng cô vẫn thủy chung quay lưng về phía anh!
Trong lòng mất mát, xem ra anh thật sự khiến cô buồn rồi! Tại sao bản thân đối với cô luôn là sự tổn thương? Anh đã rất cẩn thận rồi, nhưng vẫn như cũ không tránh khỏi, đây chính là ông trời đang trừng phạt anh ư?
Đi ra khỏi cổng lớn căn chung cư, bắt gặp Kiều Nam, Cố Thịnh không kiềm được ấn đường cau lại, mới sáng sớm, anh ta đến đây làm gì? Nhìn mặt anh ta còn hiện lên nụ cười xấu xa, Cố Thịnh theo bản năng cảnh giác!
Vừa nãy còn có ý định đi về, nhưng hiện tại không có ý định đó nữa. Mắc cười! Sao anh có thể để người đàn ông kia lần nữa một mình hưởng thụ những điều vốn thuộc về anh?
"Tổng giám đốc Cố không phải là đi về sao? Sao vậy? Không nỡ ư?" Kiều Nam không mảy may che đậy sự trêu chọc và khiêu khích, nhìn Cố Thịnh trong bộ dạng ghen tuông anh rất khoái, vì ở đây có Duyệt Duyệt mới khiến cho Cố Thịnh như vậy, ngoài ra sợ rất khó có cơ hội nhìn thấy Cố Thịnh thảm hại.
Vừa nãy nhìn thấy anh ta đi ra từ căn hộ, cũng đoán được anh ta đã thành công vào được nhà cô, trong lòng không tránh khỏi có chút khổ sở, nghĩ đến anh và ba mẹ con họ giao tình bao nhiêu năm như vậy, anh cũng không có cơ hội được ở lại qua đêm, mà Cố Thịnh chỉ cần một buổi tối thôi, đã thành công làm được chuyện mà anh không làm được, lòng tự tôn của đàn ông bị dẫm đạp. Tên Cố Thịnh kia dù nhìn từ góc độ nào cũng thấy đáng ghét!
Trong mắt Cố Thịnh ngưng đọng nổi lên một tia thâm trầm, cũng không tránh né vấn đề này, nghĩ tới bữa tiệc, Cố Thịnh cười nhếch mép, "Kiều tổng hôm nay quả thật đến sớm, đã xem báo sáng nay chưa?"
Nếu anh đoán không nhầm thì hôm nay tất cả các trang bìa báo và tạp chí đều sẽ đăng tin của anh và Duyệt Duyệt, vì muốn lấy lòng tập đoàn Cố thị mà không tiếc 乃út mực viết vợ chồng anh ân âи áι ái thế nào.
Quả nhiên nghe thấy Cố Thịnh nói vậy, vẻ mặt Kiều Nam sầm xuống, trong mắt thoáng qua tia không vui. Báo ngày hôm nay đều đăng việc của hai người họ, tấm ảnh rất lớn đó chiếm hầu hết trang bìa, đều thể hiện cảnh âи áι nồng thắm giữa họ.
Nhìn thấy nét mặt của Kiều Nam, Cố Thịnh nhếch môi đắc ý, xem ra anh đã đoán đúng.
Đúng lúc hai người đang cự nhau, Duyệt Duyệt bước ra, nhìn thấy Cố Thịnh chưa dời đi, không khỏi nhíu mày. Vẻ mặt đắc ý của Cố Thịnh vừa rồi cũng vì sự xuất hiện của cô mà thu lại.
Anh đã biết trong lòng cô, Kiều Nam như một người anh trai tốt!
"Kiều đại ca đến rồi à, anh vào đi." Duyệt Duyệt nở nụ cười nhưng khuôn mặt đó dưới cái nhìn của anh rất ngứa mắt.
Kiều Nam lợi dụng lúc Duyệt Duyệt không để ý mà hấp háy mắt với Cố Thịnh, có ý khiêu khích vô cùng, cố ý đặt tay khoác lên vai cô, động tác thân mật đó, Duyệt Duyệt không để tâm, nhưng cô như cảm thấy có ánh mắt nóng rực phía sau lưng, khiến cô bối rối.
Giờ phút này đây, anh càng không thể rời đi. Buồn cười! Đó là vợ anh, chỉ có anh mới có thể có hành động thân mật như vậy với cô thôi. Cơn giận dữ lập tức ngưng kết lại, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, muốn bước lên giật bàn tay đáng ghét kia ra, đuổi tên đàn ông đó đi ngay, nhưng vừa tiến lên một bước anh lại đột ngột dừng bước.
Anh nếu như đi gây sự với Kiều Nam như thế, Duyệt Duyệt sẽ nhìn anh sao đây? Nghĩ đến khả năng có thể xảy đến, lí trí dần dần quay về áp đảo phần cảm tính trong anh, nhưng anh sẽ không để mặc cho Kiều Nam làm xằng bậy.
Ánh mắt anh dừng trên khuôn mặt no nê vừa ăn xong bữa sáng của cô con gái, con mắt khôn khéo của anh quét qua tia cười, lúc này chỉ có con gái yêu mới có thể giúp anh, người cha tội nghiệp của cô nhóc.
"Ninh Ninh..." Cố Thịnh mở rộng cánh tay hướng về con gái, quả nhiên cô nhóc rất biết phối hợp, tuột xuống ghế, nhào vào lòng anh, tội nghiệp cô nhóc không biết mình trở thành công cụ bị lợi dụng của cha.