Chương 37: 37: Em Thật Quyến Rũ H

Tác giả: Yên Đan (Amber)



Thời gian ở nhà, cô hay làm vài việc lặt vặt nhẹ nhàng cho đỡ buồn chán, chẳng hạn như dọn dẹp nhà cùng dì Ánh hay học nấu ăn từ dì Tuyết.
Chiều hôm nay cô muốn tạo bất ngờ cho anh.
Sau khi dùng bữa tối sau, cả ra ban công bên ngoài phòng ngủ, cô vén rèm cửa ban công, nơi đã được bày trí sẵn bàn thức uống và chút thức ăn nhẹ.
Có nến thơm và cả hoa, lãng mạn lại ấm áp.
- Em đã chuẩn bị mọi thứ sao?
Mộc Đoan bước đến ghế ngồi xuống:
- Đúng vậy, em muốn tạo bất ngờ cho anh.
Dạo gần đây anh đã rất vất vả vì công việc.
Mộc Đoan nâng ly nước trái cây lên trước mặt, cô nở nụ cười xinh xắn:
- Chính tay em ép đấy, anh uống thử xem.
Cô uống một ngụm, chưa kịp nuốt thì môi anh đã đan vào môi cô.
Chiếc lưỡi tinh nghịch luồn lách vào trong khoang miệng tận hưởng dư vị.
Nước trái cây trong miệng cô bị anh khuấy đảo mà tràn ra từ khoé môi.
Mộc Đoan cố nuốt dòng nước ngọt thanh còn sót lại.
Anh vừa hôn vừa đưa tay buông thả dây áo cô xuống, nụ hôn di chuyển thấp xuống cổ, cắn nhẹ chiếc cổ ngọc ngà.
Cô đặt bàn tay thon dài lên cổ anh, bàn tay nam tính xoa nắn nơi nhấp nhô mềm mại.
Khoái cảm xác thịt khiến cô vô thức hơi ngẩng mặt, thốt ra những lời gợi tình kích thích:
- Ứm...ưm...!
Bên dưới chiến mã đã đứng xổng hai chân, vươn mình sẵn sàng cho cuộc chiến.
Anh kéo cô đứng dậy, hai tay Mộc Đoan nắm vào lan can.
Thân dưới không ngừng cọ xát với đoàn tàu tạo ra sự ẩm ướt dẫn dụ màn kịch liệt sắp xảy ra cận kề.
Làm chuyện ái ân ở nơi không được kín đáo thế này, lỡ như hàng xóm xung quanh nhìn thấy...Ôi thật xấu hổ khó tả!
Anh vén đầm của cô lên tận eo, không thể chần chừ thêm được, kéo nhẹ mảnh vải che chắn để lộ cánh cửa nhỏ chỉ đang khép hờ.
Đoàn tàu di chuyển lên xuống, được đà lập tức đi sâu vào bên trong từ phía sau, vào ra đều đặn.
Tay cô nắm chặt thanh ban công, âm thanh da thịt va chạm vang lên đến nóng bỏng.
Anh đưa bàn tay hư hỏng Ϧóþ nắm hai bầu иgự¢ to tròn, trêu đùa hai nụ hoa hồng đến khi chúng vươn mình căng cứng.
Hang nhỏ co thắt dữ dội, giữ chặt vật bên trong khiến đoàn tàu di chuyển có chút khó khăn.
Sự chật chội càng làm tăng khoái cảm cuộc vui, cô cắn môi để giữ bản thân không lớn tiếng thốt ra những thanh âm nhạy cảm.
Anh vừa rút ra, chân cô đã bủn rủn xém chút chẳng đứng vững nổi.
Y Phong lập tức bế cô bước vào bên trong phòng.
Vừa đặt người đẹp lên giường, anh lập tức ghì chặt tay cô, ngấu nghiến ngậm lấy hai nụ hoa, ʍúŧ bầu иgự¢ căng đầy đỏ lại chằng chịt vết đỏ.
Anh liếm nhẹ vành tay cô, lời nói trầm ấm khiến hơi thở của cô càng thêm gấp gáp:
- Em thật quyến rũ.
Y Phong nhanh tay cởi bỏ chiếc đầm ngủ lụa màu đỏ trên người cô.
Những thứ vướng víu trên cơ thể anh cũng thoáng chốc đã nằm ngổn ngang trên sàn.
Chiến mã lại đi vào hang sâu mà khám phá, cô ôm lấy cổ anh, hai đôi môi đan vào nhau, chiếc lưỡi va chạm tận hưởng cảm giác mềm mại, lâng lâng đến mụ mị chìm đắm.
Bên dưới quấn chặt vào ra không ngừng.
Cô chạm tay vào Ⱡồ₦g иgự¢ rắn chắn, cơ bụng lộ rõ từng múi hút mắt như điêu khắc.
Anh chạm tay vào gò má mịn màng, мơи тяớи đôi môi căng mọng bởi môi của anh.
Ngọn núi nhấp nhô bị anh liên tục nhào nặn chúng trong lòng bàn tay đến ửng đỏ.
Bên dưới dần tăng tốc rồi phóng tích đoàn binh lính vào trong cơ thể cô.
Chất lỏng tràn ra ga giường, cô như kiệt sức trong trận chiến không súng đạn vừa rồi.
Nhưng bao nhiêu đây với anh vẫn chưa đủ.
Nghỉ ngơi được một lúc, cô lại tiếp tục trở thành miếng mồi ngon của Y Phong thợ săn đang cố ăn sạch thân thể gợi cảm khiến anh chẳng thể kiềm lòng được.
Cả đêm cuồng nhiệt chiếm lấy thân xác nhau, căn phòng liên tục vang lên những âm thanh ái muội nóng bỏng cả tai.
Buổi sáng trước khi đi làm ngày nào anh cũng ăn sáng cùng cô.
Cử chỉ dịu dàng, ngọt ngào của anh dành cho Mộc Đoan đến cả người anh kẻ ở trong nhà vừa nhìn thấy đã biết anh yêu chiều vợ đến mức nào.
- Tối nay anh đưa em đi shopping chịu không?
Mộc Đoan có chút ngạc nhiên:
- Shopping sao? Nhưng em không cần mua thêm gì cả.
Hay chúng ta đi ăn được không?
Anh mỉm cười:
- Anh muốn chúng ta đi mua đồ cho con.
Xong rồi anh sẽ đưa em đến nhà hàng ăn tối.
Cô còn tưởng mình nghe lầm, anh bảo muốn mua đồ cho "con", ý anh muốn nói đứa nhỏ trong bụng cô.
Y Phong ngày càng làm cô bất ngờ hết chuyện này đến chuyện khác.
Sau khi dùng bữa xong, cô lưu luyến tiễn anh ra cửa.
Y Phong vuốt nhẹ má cô:
- Ở nhà ngoan, chiều anh về chơi với em.
Cô nở nụ cười:
- Em chờ anh.
Anh hôn lên trán cô rồi cúi người nói vài câu với đứa bé trong bụng:
- Ba đi đây.
Chiều sẽ về với hai mẹ con.
Mộc Đoan vẫy tay tạm biệt anh, cảm giác hạnh phúc, ấm áp cứ như đã được sống một cuộc đời rất trọn vẹn và ý nghĩa vì có anh bên cạnh.
Cô đưa tay vuốt nhẹ chiếc bụng chỉ hơi nhô ra một chút.
Mộc Đoan nở nụ cười hạnh phúc khi nhớ đến lúc nãy anh đã xưng "Ba" với đứa nhỏ trong bụng..


Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc