Cải Tà Khó Quy Chính - Chương 11

Tác giả: Mễ Lộ Lộ

(Cực mạnh =”=)
Thô thiết được giải thoát giống như Mãnh hổ. (rất ba chấm)
Yêu Hỉ rõ ràng cảm nhận được giữa chân của mình bị vật cứng chống đỡ, nhiệt năng khiến cơ thể nàng không nhịn được co rúm lại một chút.
“Yêu Hỉ, đến lượt ta .” Vừa nói, hắn đem Trường Thiết ngang nhiên đứng thẳng chống đỡ ở giữa hai chân nàng.
Chỗ mềm mại kia làm thân thể hắn run lên, bàn tay kiềm chặt lấy hông của nàng, tay kia cũng không rảnh rỗi nghịch qua làn da bạch ngọc không tỳ vết của nàng.
Hắn đem bàn tay di chuyển đến tiểu thí thí trắng noãn đầy co dãn, sau đó hắn một đường hướng đến bắp đùi của nàng ma sát. (>.<)
Tách ra chân nhỏ hắn nhìn thấy cánh hoa béo mập dính thượng đầy hoa dịch trong suốt, đem hai bên cánh hoa xoạt phải sáng trong.
Phượng Húc Nhật không nhịn được cổ họng nhúc nhích qua một cái, đem Thiết Trụ nhẹ nhàng cọ xát lối vào, lập tức cánh hoa béo mập liền bị thô Thiết đẩy ra.
Thân thể Yêu Hỉ khẽ run lên, cảm thụ nhiệt thiết đi đến địa phương kia của mình, nhẹ phẩy qua hoa hạch đang run rẩy của nàng. (có nên cắt bớt k ta…)
Sau nhiệt Thiết đi tới bên cánh hoa, chuẩn bị lấp đầy nơi trống không kia. Khi hắn trước sau qua lại bãi động, kia gân xanh lối vào bị chạm phải càng thêm hồng tử kinh người.
Cảm giác kích thích này khiến hắn không cách nào tỉnh táo, tầm mắt từ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng một đường đi qua Tuyết Phong của nàng, eo nhỏ nhắn, bụng phẳng, tiếp đi tới địa phương hai người chuẩn bị kết hợp.
Bụng dưới Phượng Húc Nhật giống như là có một ngọn núi lửa cháy rực, đang chuẩn bị bộc phát ra tất cả Dụς ∀ọηg của hắn.
“Yêu hỉ, ta tới .” Hắn lấy hai cánh tay đỡ chân nhỏ của nàng, phía dưới kia đầy máuđính đoan ở hoa huy*t bên ngoài bồi hồi.
Hô hấp mới hơi bình phục chút, Yêu Hỉ miễn cưỡng mở ra hai tròng mắt, cảm giác được hắn giống như là muốn đem vật cứng ấm áp kia bỏ vào trong cơ thể nàng.
Nàng thoáng lắc người trốn tránh, nhưng không cách nào ngăn cản ý đồ của hắn, chỉ có thể theo bản năng cong người lên đón nhận tấn công của hắn.
Phượng Húc Nhậthẹp ௱ôЛƓ lui về phía sau, sau đó đem nhiệt Thiết nhắm ngay hoa huy*t của nàng, sau khi nhìn chính xác miệng huyệt thủy nộn kia, mới dùng sức đem eo đẩy về phía trước một cái.
Cánh hoa hồng hồng bị thô thiết của hắn đẩy ra, nàng chưa kịp phản ứng, hắn đã nhanh chóng đem nhiệt thiết to lớn cứng rắn của hắn chen vào trong hoa kính trật hẹp kia.
Yêu hỉ không nhịn được thở nhẹ một tiếng, chân mày tất cả đều nhíu lại.
Phượng Húc Nhật bởi vì cảm giác chặt cứng tuyệt vời này mà thở dốc vì kinh ngạc, không nhịn được muốn tiến thêm càng sâu.
Khi hắn đem được hai phần ba nhiệt thiết vào, tiểu nữ nhân phía dưới đã không thể chịu nổi đau đớn ђàภђ ђạ mà nức nở phát ra tiếng kháng nghị.
“Không. . . . . . Không muốn, thật là đau. . . . . . Ngươi mau ra đây. . . . . .” Tay nhỏ bé của Yêu Hỉ đấm nhẹ Ⱡồ₦g иgự¢ của hắn, nước mắt cũng chảy trên khuôn mặt.
Phượng Húc Nhật nhìn thấy nàng khóc thút thít, bàn tay lập tức vì nàng lau đi nước mắt trên gương mặt, đau lòng lấy môi mỏng che lại đôi môi đang nức nở.
Đầu lưỡi nuốt lấy những ủy khuất của nàng, dò vào miệng đỏ ấm áp, nhẹ nhàng ʍúŧ lấy, cố gắng phân tán đi sự chú ý của nàng.
Bàn tay của hắn là che ở trước иgự¢ nàng, khi hắn miết, bội lôi nhảy cảm đứng thẳng như trái anh đào đầy mê người.
Lưỡi Yêu Hỉ cùng lưỡi hắn dây dưa, đồng thời nàng cũng dần dần tiếp nhận cảm giác kì lạ kia trong cơ thể.
Phượng Húc Nhật từ từ bãi động nâng cái ௱ôЛƓ, ở trong hoa kính nhẹ nhàng di chuyển chậm chạp.
Ngắm đôi mắt đẹp đầy sương mù hơi híp lại cùng bộ dáng đầy mê người của nàng, trong mắt hắn hiện tại chỉ còn lại khuôn mặt xinh đẹp này mà thôi.
“Yêu Hỉ, thân thể của ngươi nóng quá, hảo ướt, ngươi đã vì ta chuẩn bị xong chưa?” Hắn rời đi môi nàng, nhẹ nhàng Lเế๓ láק vành tai nhạy cảm của nàng.
Nàng khẽ nhếch môi, thở nặng nhọc, không cách nào đối với hắn nói ra một chữ “Không”, bởi vì nhiệt thiết ở địa phương đó đè nặng, khiến cơ thể nàng nổi lên biến hóa.
So với hắn dùng ngón tay trêu chọc càng thêm ngứa ngáy khó chịu, cái loại đó mang theo cảm giác đau đớn, lại thêm mấy phần khoái ý.
Yêu Hỉ chủ động bày nâng tuyết đồn, hai chân kẹp thật chặt hông hắn.
Hoa dịch giống như là bại đê, hoa huy*t cũng nhạy cảm co lại, đè xuống nhiệt Thiết, để cho hắn cảm nhận được nhiệt tình không chút cản trở của nàng.
“Vật nhỏ, thân thể của ta cũng mau bị ngươi thấm ướt .” Phượng Húc Nhật cảm giác được của mình trong quần một hồi ướt nính (cái gì chắc ai cũng hiểu ak _ _||), vì nàng mà nóng lên.”Ngươi chuẩn bị xong rồi phải không?”
Yêu Hỉ ngước cổ, иgự¢ bởi vì hô hấp mà phập phồng, thân thể giống như một con rắn trơn trượt mà giãy dụa.
Động tác của nàng đã nói rõ Dụς ∀ọηg của mình, vốn ngọn lửa đã dập tắt kia, lần nữa thiêu đốt thân thể của nàng.
Phượng Húc Nhật toàn thân căng thẳng, mắt đen tà mị càng thêm sâu như đôi mắt của một con Hắc báo trong bóng đêm đang đưa ra mười móng vuốt để bắt lấy con mồi, cắn nuốt không để lại chút xương. (=)))
Nhiệt thiết to lớn ở trong hoa kính ra vào, hưởng thụ bị hoa huy*t thủy nộn bao trọn, song khi nàng đang hưởng thụ cảm giác tê dại ngứa ngáy ấy thì hắn chợt đem trường thiết to lớn rút lui ra khỏi hơn phân nửa.
Tiếp, hắn lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, lực đạo thật mạnh, hung hăng đem nhiệt thiết đâm vào thật sâu bên trong kia ẩm ướt.
Phượng Húc Nhật hoàn toàn đoạt đi thân thể trẻ trung xinh đẹp của Yêu Hỉ.
Giờ khắc này, bất kể là thân hay tâm, tất cả nàng đều dâng hiến cho hắn, cùng hắn cả người hợp nhất.
Mà dù nàng có muốn cũng trốn không ra! Hai tay của hắn kiềm thật chặt lấy hông nàng, không để cho nàng có cơ hội chạy thoát, mạnh mà có lực đoạt lấy thân thể mềm mại trắng noãn của nàng.
Hắn khiến nàng cảm thấy như mình bị xé rách, từ trong cơ thể lan tràn rồi từ từ truyền tới thân thể, sau đó chạy đến tay chân nàng.
Nhưng là, lực đạo của hắn thỉnh thoảng có lực, thỉnh thoảng êm ái, phần đau đớn kia cũng dần dần thành khoái cảm lại mệt nhọc, hai cảm giác này đánh thẳng vào nàng khiến nàng càng ngâm lên đầy kiều mỵ.
Mỗi lần hắn hẹp ௱ôЛƓ ᴆụng vào sâu trong nàng, sẽ nghe được tiếng nước vang mập mờ đỏ mặt.
Một mùi vị dâm mỹ lan tràn khắp phòng, cả phòng tràn ngập hơi thở hoan ái ngọt ngái của hai người quấn quít.
Trong thân thể, dịch của nàng và hắn trộn lẫn với nhau, nhiệt thiết còn mang ra theo mật dịch ra khỏi nàng khi luân động, hoa dịch trung mang theo máu trinh đồng thời bị đè ép ra, theo chân của nàng chảy xuôi tới trên giường.
Yêu Hỉ hơi yếu phát ra yêu kiều, theo tiết tấu hắn luật động mà lên xuống.
Phượng Húc Nhật thở dốc cũng càng lúc càng nặng nề, bàn tay leo lên bộ иgự¢ của nàng, bừa bãi đùa bỡn Bội Lôi đỏ bừng kia.
Nàng cảm thấy иgự¢ mình thoải mái, không tự chủ càng muốn thêm, dùng tay an ủi chính mình, nâng lên tuyết phong còn lại.
Hắn bên mép câu khởi tà khí cười, co lại ௱ôЛƓ đem nhiệt Thiết rút ra khỏi cơ thể nàng.
Yêu Hỉ thở hốc vì kinh ngạc, mọi cảm giác kia đều biến mất thật khó chịu, làm nàng khẽ nhíu mày.”Đừng. . . . . . Đừng ngừng. . . . . .”
Nhiệt thiết không còn trong chỗ tư mật, nàng cả người tựa như mất đi mảnh gỗ cứu mạng, không khỏi đưa mắt vô tội nhìn hắn.
Phượng Húc Nhật tàn nhẫn không chút để ý đến lời cầu khẩn của nàng, tự mình rời đi thân thể của nàng, thoải mái nửa nằm.
“Muốn thì tự mình lấy đi.” Hắn âm ách nói, đưa tay khuỷu tay chống đỡ thành giường, tròng mắt đen lộ ra tà khí, chờ động tác của nàng.
Yêu Hỉ mím môi, cơ thể Tʀầռ tʀʊồռɢ cố gắng nhỏm dậy, không suy nghĩ gì liền nhanh chóng hướng hắn đi đến, tay nhỏ bé từ mắt cá chân hắn bò lên Ⱡồ₦g иgự¢ của hắn.
“Cầu xin ngươi. . . . . .” Nàng căn bản không biết mình nên làm như thế nào, chỉ có thể khổ sở cầu khẩn hắn.
“.” Phượng Húc Nhật di động thân thể một cái, bàn tay chế trụ hông của nàng, đem nàng đở dậy.
Hắn dạy nàng mở chân ra, thân thể từ từ di đến hông của hắn.
“Từ từ ngồi lên . . . . . .” Hắn nặng nề thở ra, chờ đợi tiến vào hoa huy*t trung mềm mại của nàng.
Yêu Hỉ mặc dù e lệ, nhưng nàng vẫn ngoan như chú cún nhỏ làm động tác theo yêu cầu của hắn.
Vừa ngồi lên, những cảm giác phong phú kia lại trở về trong cơ thể nàng, khiến cho hô hấp của nàng bắt đầu trở nên ngắn ngủi.
Yêu Hỉ thở nhẹ, trong thanh âm lại mang theo một tia vui vẻ.
Bởi vì mới vừa mất mác, khiến cho hoa kính sưng đỏ kia đem nhiệt thiết của hắn hấp thụ càng thêm chặt, tuyết đồn của nàng cũng theo đó mà chuyển động.
Bàn tay Phượng Húc Nhật che ở trên lưng trắng của nàng, từ dưới nhìn lên bộ dáng bãi động động lòng người của nàng.
Tuyết phong mềm mại trước иgự¢ nàng đung đưa như sóng nước, làm hắn không nhịn được lấy hổ khẩu bao lại nó.
Hắn hưởng thụ nàng bãi động, hai tay bưng lấy nàng tuyết đồn hưởng thụ, đồng thời khống chế tốc độ bãi động của nàng.
Yêu Hỉ phát ra tiếng ngâm khó nhịn, hai tay chống đỡ trên cánh tay hắn, tóc dài trên không trung tạo thành đường vòng cung xinh đẹp.
Nàng có thể cảm nhận được thủy dịch trong hoa kính một lần lại một lần chảy ra, nơi hai người quấn quít đã sớm ướt nính không chịu nổi.
Mỗi một lần bãi động, dũng đạo co rút lại thật chặt hấp thụ lấy to lớn của hắn, cho đến khoái ý tựa như một đầu mãnh thú nhào tới, trước mắt của nàng bắt đầu xuất hiện một hồi mờ.
Phượng Húc Nhật rõ ràng cảm nhận được tốc độ của nàng chậm lại, nhiệt thiết to lớn cũng cảm nhận được hấp thụ trong hoa huy*t, một lần lại một lần kịch liệt run rẩy cùng co rút lại.
Đến khi nàng vô lực chuyển động, hai tay chống đỡ trên иgự¢ hắn, toàn thân không ngừng run rẩy.
Yêu Hỉ lắc đầu, trong miệng phát ra tiếng ՐêՈ Րỉ.”Không được. . . . . . Ta không được. . . . . .”
Phượng Húc Nhật con mắt nhíu lại, hai tay chế trụ hông của nàng.”Vật nhỏ, làm sao ngươi có thể ra trước ta đây?”
Nói xong, hắn bắt tuyết đồn của nàng, hẹp ௱ôЛƓ cũng trước sau lay động, nhiệt Thiết sống lại lần nữa ở dũng đạo của nàng ra vào.
“Không. . . . . . Không muốn. . . . . .”
Cao triều vẫn chưa hoàn toàn rút đi, hắn lại mang cho nàng thêm một lớp khoái ý khác.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc