Tình Địch? Hàng Xóm! Huynh Đệ! Thì ra chỉ là hàng xóm mà thôi…
Một câu nói của Tô Viễn thôi đã làm Thuần Tưởng sợ đến nỗi sững sờ, là hàng xóm, mà “thôi” là sao? Anh ta nghĩ ngoài quan hệ hàng xóm ra, cô và Tô Mộc còn là cái gì của nhau chứ?
Thuần Tưởng bĩu môi, hất cằm sang cửa nhà Tô Mộc: “Cứ tiếp tục chờ đi, tôi nghĩ tên kia chắc sẽ trở về nhanh thôi.”
Tô Viễn nghe Thuần Tưởng nói vậy, hai tay khoanh trước ngực, khóe môi khẽ vung lên, nở nụ cười tươi tắn nói: “Em thật nhẫn tâm, nỡ nào để anh đứng chờ ngoài này mà không mời vào nhà một lúc là sao hả?”
“Anh không muốn chờ thì muốn làm gì?” Nhìn thái độ của anh ta, Thuần Tưởng bất đắc dĩ mím môi trả lời.
“Hừ… Thuần Tưởng à… em thật sự vô tình vậy sao!” Tô Viễn đuổi theo mấy bước, nét mặt vờ như rất ấm ức.
“Rốt cuộc là tôi vô tình… hay là anh vô tình đây?” Câu nói của Thuần Tưởng mang theo một hàm ý khác, Tô Viễn hiểu rõ, hai người mặt đối mặt với nhau đều cảm thấy khó xử.
Thuần Tưởng đột nhiên thấy không còn ý nghĩa gì, cũng không muốn nói thêm gì nữa, lập tức xoay người quay đi.
“Thuần Tưởng, đợi chút đã!” Tô Viễn thấy cô sắp đi liền vội vàng chạy lên nắm lấy tay cô, kéo Thuần Tưởng về.
Tô Viễn dùng sức khá lớn, làm Thuần Tưởng cau mày bực bội hất tay ra: “Không phải anh đến chờ Tô Mộc sao… Sao lại đứng đây làm gì?”
“Thuần Tưởng, có phải em… Vẫn còn trách anh?”Tô Viễn thấy bây giờ là dịp thích hợp để nói cho rõ ràng, anh biết, nếu cứ để Thuần Tưởng bỏ đi như vậy, chắc chắn có rất nhiều chuyện anh sẽ để lỡ mất.
Thuần Tưởng xoay mặt qua, vờ như không hiểu nhìn Tô Viễn, bật cười: “Tô Viễn… Học trưởng, rốt cuộc anh muốn nói gì với tôi?”
Tô Viễn khẽ mỉm cười: “Anh còn tưởng em vĩnh viễn cũng không gọi anh như vậy nữa.”
“Tôi chỉ mong học trưởng nhớ tới thân phận của mình, tôn trọng một chút!” Thuần Tưởng lạnh nhạt, không còn cười nữa, nhưng vẻ mặt cũng không gọi là oán trách được.
“Trước kia em rất đáng yêu… Thuần Tưởng, đừng như vậy…” Tô Viễn định nói thêm nhưng lại bị một giọng đàn ông khác cắt đứt.
“Nha đầu ngu xuẩn này! Sao lần này nhìn thấy cô cũng thấy ở cạnh một đám đàn ông vậy hả?”
“Tô Mộc!!” Thuần Tưởng la lên, dùng sức hất tay Tô Viễn ra, bước nhanh đến trước mặt Tô Mộc, nổi giận đùng đùng la: “Anh lau miệng cho khô cho tôi! Nói gì cũng không nghe lọt lỗ tai.”
“Tôi nói đúng sự thật mà, tên họ Triệu kia, cùng với người này, không phải đàn ông sao?”
“Đúng” Gật đầu.
“Có phải lần nào cũng thấy trước cửa không?”
“Đúng.” Gật đầu gật đầu.
“Vậy những điều tôi nói có phải sự thật không?”
“… Đúng.” Gật đầu…
“Không, không phải!” Vội vàng lúc lắc đầu, Thuần Tưởng bây giờ cũng không rõ mình đang nói gì nữa: “Sao, sao lần này miệng anh nói ra cũng không phải chuyện tốt vậy?”
Tô Mộc ha ha cười, vẻ mặt giải thích: “Tôi không có ý gì đặc biệt cả, trừ phi…”
Tô Mộc ngừng lại, liếc mắt nhìn Tô Viễn, lại xoay mặt nhìn Thuần Tưởng, nhàn nhạt nói: “Trừ phi là trong lòng của chính cô đang có điều gì đó.”
“Tô Mộc…” Tô Viễn thở dài lắc đầu, chỉ nghĩ là Tô Mộc không để ý đến cô gái này nên thấy rất vui.
“Hai người cứ tiếp tục đi, đừng để bị tôi quấy rầy.” Tô Mộc khoát khoát tay, đi ngang qua trước mặt hai người đến trước cửa nhà mình, trong nháy mắt, sắc mặt bỗng trở về như bình thường, nhưng đó chỉ là mặt ngoài, còn trong lòng thì rấm rứt không thôi, ngay cả lấy chìa khóa ra, anh cũng phải dùng sức lắm mới thực hiện được, sau đó lại hung hăng nhét vào chốt cửa, mở cửa đi vào nhà.
Phanh!
Một tiếng vang thật lớn làm Thuần Tưởng lập tức phản ứng lại, nhanh chóng bước đến trước cửa nhà Tô Mộc, vội vã nói: “Tô đại thiếu gia, đừng hiểu lầm, tôi…”
Dường như ngửi được một hơi thở đặc biệt gì đó, Tô Viễn đứng một bên lại không ngốc, sững sờ nhìn Thuần Tưởng và Tô Mộc.
“Em giải thích với anh ta làm gì?” Tô Viễn trầm mặt hỏi.
“Để người ta hiểu lầm thì không tốt.” Thuần Tưởng nói như đinh đóng cột.
“Là để người ta hiểu lầm không tốt, hay là không muốn để anh ấy hiểu lầm?” Tô Viễn không buông tha cho Thuần Tưởng, hỏi han liên tục.
“Để ai hiểu lầm cũng không tốt!” Thuần Tưởng nhấn mạnh, dường như có chút mệt mỏi với sự dây dưa của Tô Viễn.
“Đúng, để người ta hiểu lầm thì không tốt, nhưng anh ấy hiểu lầm thì đã sao? Quan hệ của chúng ta vốn dĩ là không bình thường mà!” Tô Viễn không e dè, lớn tiếng nói.
“Anh, anh đừng có vô sỉ quá! Tôi không cho phép anh ăn nói lung tung! Hai chúng ta, một chút xíu quan hệ cũng không có, một chút xíu cũng không, anh đã nghe chưa? Hay là anh cảm thấy, những điều anh làm với tôi vẫn chưa đủ?”
“Đủ rồi, đừng ồn ào nữa!” Cánh cửa trước mặt đột nhiên mở ra, gương mặt Tô Mộc đen như than, một tay nắm cửa, mắt nhìn hai người đang càn rỡ trước cửa nhà mình, không nhịn được nói.
Thuần Tưởng ấm ức giương mắt nhìn Tô Mộc, anh ta đã thay đồ ở nhà, quần áo màu lam nhạt, tóc đen, không có vẻ mô-đen như ngày thường, ướt sũng mềm xuống đến tận tai, Tô Mộc như vậy, quả thật so với bình thường nhu hòa hơn nhiều.
“Được rồi, có chuyện gì ngày mai nói sau” Tô Mộc đưa tay kéo cổ tay Thuần Tưởng, đẩy cô vào phòng: “Hôm nay cô phải làm đúng ước hẹn, Tô Viễn, nếu em tìm cô ấy có việc nói thì để ngày mai hay ngày kia đi… Tùy em, chỉ cần không phải tối nay.”
Thuần Tưởng hoàn toàn không ngờ trong từ điển của Tô Mộc cũng có hai chữ “giải vây”, một mặt kinh ngạc, mặt khác cũng có ý cảm ơn, còn Tô Mộc, mặc dù không hiểu sao lại nổi hứng muốn làm người tốt nhưng gương mặt vẫn đen như cũ, không giảm chút nào.
Tô Mộc nói xong, thuận tay đóng cửa lại.
Tô Viễn nhìn Tô Mộc hành xử như vậy, có mùi vị khiêu khích, khóe miệng anh ta vẽ ra đường cong cong, mặc dù thấy rất kinh ngạc với cảm giác của mình nhưng anh không thể thừa nhận được.
Là Tô Mộc thì sao chứ, không ai hiểu Thuần Tưởng hơn anh, huống chi là tính cách khó hòa hợp như Tô Mộc, nếu đối thủ là Tô Mộc, ngược lại làm anh thấy dễ dàng vô cùng, bởi vì hai người đó anh hiểu họ vô cùng.
Tô Mộc như thế nào, Thuần Tưởng như thế nào, hai người phát triển như thế nào, Tô Viễn cảm giác như mình hoàn toàn có thể biết trước. Trừ cảm giác dễ đối phó mặt ngoài ra, anh thật sự rất tò mò, đối với một người đàn ông như Tô Mộc, một cô gái như Thuần Tưởng rốt cuộc có lực hấp dẫn như thế nào đây?
Thuần Tưởng có nhiều điểm tốt, có nhiều điểm đáng yêu, lại có vài phần đần độn, vài phần ngu ngốc, tất cả Tô Viễn đều có thể thấy, nhưng Tô Mộc có thể hiểu cô bao nhiêu?
Tô Viễn tò mò, đây thật sự rất đáng để tò mò, từ lúc bắt đầu, anh chưa bao giờ có ý định buông tha cho Thuần Tưởng, mà bây giờ, càng không có lý do để buông tay.
***
Thuần Tưởng đứng trước mặt, tay chân có chút luống cuống, được rồi, cô thừa nhận, không chỉ là “có chút luống cuống” thôi mà phải nói là “khoa tay múa chân”.
“Tôi và anh ta không có gì…” Theo bản năng kéo lấy ống tay áo của Tô Mộc, Thuần Tưởng thốt ra.
Tô Mộc nhíu mày, ánh mắt nhìn Thuần Tưởng có hơi quái dị, sửng sốt nửa ngày, anh mới chậm rãi mở miệng: “Cô có lầm lẫn không? Cô và nó có chuyện gì thì liên quan gì đến tôi?”
Lòng Thuần Tưởng nhảy lộp bộp, gương mặt đang đỏ lựng đột nhiên trở nên trắng bệch, cô cũng không hiểu sao mình lại gấp gáp muốn giải thích như vậy, nhưng cô muốn giải thích, người ta phải nghe mới được chứ.
“A, ha hả… Không phải vậy…” Nét mặt cô lúc này cứng ngắc, miễn cưỡng nở nụ cười không đẹp cho lắm: “Tôi… Ý tôi là… Tôi thấy anh và Tô Viễn hình như quen nhau, tôi sợ anh hiểu lầm thôi.”
Rốt cuộc cũng nói đến Tô Viễn, đến tột cùng cũng là liên quan đến Tô Viễn thôi! Tô Mộc lại càng không vui, làn môi mỏng mím chặt lại, đôi mắt khẽ hếch lên.
Bị anh nhìn như vậy, Thuần Tưởng cảm thấy rất mất tự nhiên, đành chủ động chuyển chủ đề: “À, Tô Viễn là gì của anh? Anh à?”
“Không phải, nó không phải anh tôi.” Tô Mộc không có tâm trạng gì trả lời.
Hô…
Thở dài nhẹ nhõm, Thuần Tưởng âm thầm cười bản thân mình, xem nhiều phim kịch quá rồi, cho nên cứ thích suy nghĩ đến mấy tình tiết tầm thường này, sao lại trùng hợp như vậy chứ, cô và người nhà họ Tô sao có thể…
“Tôi là anh nó.” Tô Mộc nhìn gương mặt Thuần Tưởng lại thoắt biến thoắt hóa, thay đổi như bảng pha màu, bổ sung một câu.
Thuần Tưởng sặc nước miếng, gặm gặm ho khan.
Hữu duyên, thật sự là quá hữu duyên!!
Thuần Tưởng khóc không ra nước mắt, liên tục gật đầu nói: “Có mắt không tròng, Tô Mộc đồng chí, không ngờ anh lại là đại thúc?”
Tô Viễn là đàn anh của Thuần Tưởng, học trên ĐH ba năm lẻ mấy tháng, năm nay vừa tròn hai mươi sáu, nếu Tô Mộc là anh của Tô Viễn, vậy ít nhất cũng hai mươi tám, hai mươi chín rồi.
“Tôi chỉ lớn hơn đứa con nít như cô vài tuổi thôi, chưa đến mức như cô nói đâu” Tô Mộc khinh khỉnh nhìn Thuần Tưởng.
Thuần Tưởng khóc không ra nước mắt, khó trách khó trách, người ta nói ba mươi là một đạo rãnh, cô và Tô Mộc tối thiểu cũng phải có hai đạo rãnh rồi.
Cô nói: “Tô Mộc à Tô Mộc, anh đúng là yêu quái, thoạt nhìn anh đâu có già như vậy.”
Khóe miệng Tô Mộc co giật hai cái: “Rốt cuộc tôi già lắm sao?”
“Trời ạ…” Thuần Tưởng thở dài một tiếng nói: “Chú bác sĩ à, tôi không kỳ thị tuổi tác đâu.”
Tô Mộc nói: “Mẹ kiếp.”
Thuần Tưởng lại càng trợn to hai mắt nhìn chằm chằm Tô Mộc.
“Con ngươi sắp rớt rồi kìa.” Tô Mộc nhắc nhở cô một câu.
Thuần Tưởng lúc này mới lắc đầu: “Thì ra… Chú Tô Mộc, chú cũng thích nói bậy!”
Tô Mộc tốn hơi thừa lời: “Cô còn dám gọi tôi một tiếng ‘chú’ nữa, thì không chỉ là nói bậy thôi đâu.”
“Anh dám đánh người…” Hai mắt to của Thuần Tưởng nước mắt lưng tròng, hai tay nắm lấy trước иgự¢.
Tô Mộc tiếp tục tốn hơi thừa lời: “Tôi không có đánh người, tôi chỉ trực tiếp dùng dao phẫu thuật cho cô, sau đó bỏ vào tủ lạnh ướp thôi.”
Toàn thân Thuần Tưởng run lên, cảm thấy bác sĩ quả là một nghề nghiệp cực kỳ biến thái.
Tô Mộc lắc đầu, không tiếp tục nói chuyện phiếm cùng cô nữa, đứng đắn nói: “Tôi và Tô Viễn sinh cùng năm, không có nghiêm trọng như cô nghĩ đâu, hừ… Nhưng tôi nhớ rõ, sau này sẽ nói với tên kia là nó trông còn già hơn tôi, cô nói đúng không!”
Thuần Tưởng le lưỡi, cảm thấy có chút khác thường, vừa rồi Tô Mộc nói mình là anh của Tô Viễn mà, sao lại có thể cùng năm được chứ?
Nhìn vẻ mơ mơ hồ hồ của Thuần Tưởng, Tô Mộc cũng không lấy gì làm kỳ lạ, chỉ cười cười giúp Thuần Tưởng giải thích nghi vấn: “Bởi vì tôi và Tô Viễn không phải cùng một mẹ sinh nên mới ra cùng một năm… Như vậy đủ hiểu chưa? Nếu không thì sau này tôi sẽ giải thích thêm cho cô hiểu.”
Thuần Tưởng há miệng, chỉ cảm thấy mọi chuyện thật phức tạp, muốn hỏi thêm nhưng lại thấy đó là chuyện nhà của người ta, cô không tư cách cũng không lập trường gì để hỏi cả.
“Thế nào? Còn… quan hệ giữa cô và Tô Viễn… là thế nào vậy?” Không đợi Thuần Tưởng hiểu rõ mọi chuyện, Tô Mộc lại xoay sang hỏi cô.