Thử Độc! Anh Có Muốn Không? “Anh… Có ý gì?” Thuần Tưởng dùng ngón tay xoa xoa mũi, rụt vai về tạo khoảng cách vừa đủ với Tô Mộc.” Anh nghĩ là… Anh nghĩ là… “
Thuần Tưởng không biết sao cô không nói ra lời được, cứ nghĩ là nghĩ là mãi, vẻ mặt cũng bối rối không kém.
Tô Mộc thú vị nhìn cô, đợi cô nói tiếp, cô cứ nghĩ là nghĩ là, không biết nên nói vế câu sau như thế nào sao? Tô Mộc cảm thấy với trí thông minh của mình, tối thiểu là trí thông minh của người bình thường, đều có thể lý giải những điều mà Thuần Tưởng đang suy nghĩ.
“Anh, anh nghĩ là… Tôi là loại người mà ai cũng được sao? Người bình thường muốn ăn thì ăn sao? …Nên nhìn xem có giá trị hay không mới đúng. Lòng tốt mà bị người như anh xem như lừa đảo, thật là hiếm thấy!” Thuần Tưởng bĩu môi, nói hết những gì mình suy nghĩ trong lòng ra.
Dừng một chút, khi Tô Mộc nghe nói như thế, đúng là có chút sửng sốt, không ngờ cô sẽ nói ra những lời này, thật sự, không ngờ kết quả đoán tới đoán lui lại như thế này.
‘Anh, anh nghĩ tôi là người mà ai cũng ăn được? Người bình thường muốn ăn thì có sao’ những lời này có ý gì? Được lắm, mặc dù IQ của Tô Mộc không cao, nhưng cũng có thể đoán được ý nghĩa đằng sau lời nói này, hơn nữa, miễn cưỡng lắm thì anh cũng xem như thông minh hơn cô một chút.
Đó là “đãi ngộ khác nhau” mà thôi, những lời của cô bạn Thuần Tưởng chính là có ý nghĩa như vậy.
“Hử? Thật vậy sao?” Tô Mộc cười: “Vậy tôi không phải người bình thường?”
“A, ha hả…” Cô bạn Thuần Tưởng giật giật môi, không cách nào đáp lại được
“Hử?!” Hiển nhiên, Tô Mộc không hề chuẩn bị được cô sẽ trả lời bằng hai tiếng “ha hả”, lại định hỏi tiếp thì.
“Đừng nói nữa, tôi phải đi tắm cho Một Đồng Tiền đây” Thuần Tưởng ôm lấy vật nhỏ trên mặt đất, đi về phía phòng tắm, lầm bầm lầu bầu: “Nhiều dầu máy như vậy, không biết có sạch không đây.”
“Một Đồng Tiền?” Tô Mộc hiển nhiên vẫn chưa muốn nhích ௱ôЛƓ đi, không biết sao “đãi ngộ đặc thù” này lại làm tâm trạng anh thấy thoải mái vui sướng vô cùng, đôi chân dài cũng tự giác đi theo cô vào phòng tắm.
Người này còn chưa chịu đi sao? Thuần Tưởng khẽ nhíu mày, trong lòng thầm nói nhưng không thể bất lịch sự đến nỗi mở miệng trực tiếp đuổi về được, đành giải thích: “Đúng vậy đúng vậy, anh không có lên mạng sao? Có một câu nói rất hay – đàn ông chính là một đồng tiền xu!”
“Chính diện là một, phía sau… Là hoa cúc.” Nụ cười Tô Mộc cứng đờ, khoé môi co giật hai cái, bổ sung giúp Thuần Tưởng xong mới phát hiện, suy nghĩ của nha đầu Thuần Tưởng này tuyệt đối không giống người bình thường!
Một cô gái đặt tên cho cún cưng của mình có thể đặt ra cái tên như vậy sao? Chẳng lẽ không thể là Tiểu Bất Điểm, Tiểu Khả Ái, Bạch Bạch hay Tiểu Thỏ sao? Tại sao lại là một cái tên kỳ cục như vậy?
“Thời đại cá tính mà!” Dường như hiểu được nghi vấn của Tô Mộc, Thuần Tưởng không quay đầu lại đáp.
Ặc…
Nhưng hình như là cá tính quá đáng rồi! Nhưng nghe mãi cũng không khó nghe lắm, Tô Mộc bất đắc dĩ, đành tự an ủi mình, ít ra đây vinh hạnh của cuộc đời anh, có thể gặp được con chó có cái tên độc đáo như vậy… Cũng xem như có sáng tạo…
“Tô Mộc.” Thuần Tưởng đột nhiên mở miệng, gọi người đang mất hồn trở về trần gian.
“A?!”
“Tô Mộc, vừa rồi tôi cũng hơi thắc mắc… Sao anh lại xuất hiện đúng lúc vậy? Rốt cuộc, đêm hôm khuya khoắt anh đi ra ngoài làm gì?” Thuần Tưởng nhăn nhó quay mặt nhìn anh.
Ra cửa làm gì ư? Tô Mộc lạnh lùng hừ cười một tiếng, anh đương nhiên không nói, anh vội vã đi ra ngoài như vậy là vì lúc nãy nhân lúc rảnh rỗi, chuẩn bị quan sát cô bạn hàng xóm này có đang nghiên cứu công thức nấu món nào mới không, nhưng không ngờ lại nghe thấy một tiếng hét vô cùng, rất rất chói tai, cho nên…
Đầu tiên, khi nghe tiếng la hét của Thuần Tưởng, Tô Mộc chỉ nghĩ là lỗ tai mình sắp hỏng rồi, nha đầu này đâu có đến mức cùng cực như vậy? Chỉ vì Một Đồng Tiền thôi, có cần kinh hãi đến mức đó không?
Nhưng sau đó, không nghe thấy động tĩnh gì từ nhà bên cạnh nữa, trái lo phải nghĩ, Tô Mộc thậm chí còn có phần không an lòng, lại nghe thấy tiếng đóng cửa dồn dập, anh nghĩ có lẽ nha đầu kia ra ngoài, thử sang nhà bên cạnh gõ cửa, quả nhiên Thuần Tưởng không có ở nhà.
Cho nên, bây giờ Tô Mộc đứng ở nơi này, cũng hiểu được vì sao nha đầu lại khẩn trương đến như thế.
Dĩ nhiên, đây chỉ là nguyên nhân hậu quả, tự anh hiểu tự anh biết là được rồi, không cần phải giải thích với tên ngốc kia, Tô Mộc nghĩ như vậy nên tuỳ tiện tìm lý do nào đó, qua loa tắc trách là được rồi, cho nên anh trả lời “Đi xuống lầu mua nước thôi, chuyện đơn giản như vậy cần hỏi sao?”
“Cần gì phải xuống lầu để mua nước? Anh uống nước gì chứ? Vậy… Anh mua chưa?” Ánh mắt nghi ngờ rơi vào người Tô Mộc, Thuần Tưởng cô đâu có đần độn đến thế.
“Cô hỏi nhiều như vậy làm gì?” Tô Mộc không nhịn được trả lời, đánh chết anh cũng không nói là do không yên lòng nên mới chạy xuống.
“Vậy bây giờ anh còn ở nhà tôi làm gì?” Thuần Tưởng cau mày, xoa xoa xà phòng lên cho Một Đồng Tiền.
Dòng nước ấm áp xả xuống, có vài giọt bắn lên người Thuần Tưởng, thấm ướt quần áo cô, trên mặt cô còn sót lại vài giọt nước tinh mịn, cô vừa đưa tay lau mặt, vừa xả nước cho Một Đồng Tiền.
Tô Mộc nhìn Thuần Tưởng, không những xuất thần mà còn không đáp lại vấn đề của cô.
“Sao vậy?” Không nghe thấy câu trả lời của Tô Mộc, Thuần Tưởng nghiêng đầu lại nhìn, phát hiện ánh mắt Tô Mộc đang nhìn mình chằm chằm, cô hơi sửng sốt, nhất thời không biết vì sao mặt lại nóng bừng lên.
Tô Mộc bị Thuần Tưởng hỏi như vậy, dĩ nhiên phục hồi tinh thần lại, lắc đầu: “Không có gì nữa, tôi về trước đây.”
Thấy anh xoay người rời đi, Thuần Tưởng đột nhiên mở miệng: “Chờ chút…”
Anh thật sự đứng lại, chờ câu tiếp theo mà cô nói, Thuần Tưởng cũng hơi ngây ngốc, không hiểu vì sao cô lại kêu Tô Mộc lại, cũng không biết nên nói gì cho tốt.
“Cái gì?” Rốt cục không chờ được nữa, Tô Mộc mới bực mình hỏi.
“À… Anh … Nếu rảnh rỗi thì… Tôi muốn nói, gần đây mới nghiên cứu ra món mới, anh có hứng… Thử độc không?”